Đều là người cùng ở dưới một mái nhà, chạm mặt ở trong đình viện, cũng không tính là rất kỳ quái. Chỉ là, bọn họ gặp nhau, cũng có chút lúng túng.
"Vương huynh." Cánh tay cử động một cái ý bảo nữ hầu phía sau không cần đuổi theo, cô gái bước chân đi lên phía trước, thân thể hướng về phía người đàn ông nhẹ nhàng cung kính một cái, hành một lễ nghi đơn giản của cung đình: "Thật không nghĩ đến, hôm nay sẽ đụng phải anh!"
"Hôm nay là ngày đại chúng của hoàng thành Lạp Ma, tôi muốn đi trại lính đón Tắc Tây Lợi Á cùng đi ra ngoài, vui mừng với dân chúng." Phí Nhĩ Lạc cười nhạt, nói: "Mạn Ny Ti, không phải cô và Công Tước Tát Khắc Tư cùng nhau đi ra ngoài sao?"
"Anh ấy bảo hôm nay có chuyện gấp gáp phải làm, không được chậm trễ." Mạn Ny Ti cười khẽ, trong mắt trong suốt lưu chuyển ra ngoài, nói: "Hơn nữa, là chuyện mẫu hậu phân phó, tôi cũng vậy không nên ngăn cản anh ấy. Lại nói, loại chuyện vui mừng với dân chúng đó, phụ vương chỉ thích xem anh và Vương huynh Tát Khắc Tốn đi làm, nếu là tôi đi làm, chỉ sợ người không vui vẻ."
Phí Nhĩ Lạc cười nhẹ, ánh mắt nhìn dọc theo khuôn mặt cô gái một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: "Mạn Ny Ti, cô không có nghĩ qua, thật ra thì Công Tước Tát Khắc Tư cũng không phải đi làm việc thật y theo mẫu hậu của cô phân phó, mà là tự ý đi ra ngoài với Vương huynh Tát Khắc Tốn, cô sẽ làm thế nào?"
Mạn Ny Ti sửng sốt, sau đó nâng hàm lên lạnh nhạt nhìn đến trước mặt Phí Nhĩ Lạc, cười nói: "Vương huynh, vì sao phải đùa kiểu này với tôi đây?"
"Mạn Ny Ti, đây là không phải cười giỡn, cô có thể hỏi một thị vệ trưởng trong cung." Hai tay Phí Nhĩ Lạc bắt chéo sau lưng, thanh âm bình thường : "Công Tước Tát Khắc Tư còn giấu cô làm chuyện gì, tôi muốn hắn ta cũng có thể giao phó với cô một cái!"
"Vương huynh!" Chân mày Mạn Ny Ti nhíu chặt, cắn môi dưới, nhỏ giọng nói: "Tôi hiểu rõ các anh đều cho rằng Mã Tu đối với các anh mà nói có thể là một uy hiếp, nhưng các anh yên tâm, anh ấy tuyệt đối sẽ không . Ngôi Vua vẫn luôn chỉ là anh và hoàng tử Tát Khắc Tốn . Nếu như mẫu hậu và phụ vương ân chuẩn, sau khi tôi và anh ấy lập gia đình, sẽ theo anh ấy rời khỏi hoàng thành Lạp Ma đi về Cổ Thành Nữu Luân cùng sống với nhau, cả đời đều không trở lại. . . . . ."
"Mạn Ny Ti, không cần ngây thơ như vậy!" Phí Nhĩ Lạc ngắt lời cô, bước chân sải bước đi về phía trước, nhỏ giọng nói: "Tát Khắc Tư trước kia và bây giờ, có rất nhiều mặt bất đồng. Cô cho rằng, hắn ta vẫn kéo dài không lập gia đình với cô, là thật muốn cùng với cô bồi dưỡng cái gọi là tình cảm, chờ cô lớn lên sao? Hắn ta cũng chỉ là. . . . . ."
Mạn Ny Ti không đợi Phí Nhĩ Lạc nói hết lời, đã giơ tay lên ý bảo anh chớ nói tiếp: "Vương huynh, tôi hiểu biết rõ anh muốn ly gián chúng tôi, chỉ là anh hãy yên tâm đi, tôi vẫn luôn rất tín nhiệm đối với Mã Tu. Hơn nữa, tôi cảm thấy được có Cổ Thành Nữu Luân đã đầy đủ rồi. Đối với hoàng thành Lạp Ma, việc quản lý chính trị thiên hạ này, tôi không có bất kỳ hứng thú. Nếu như Vương huynh anh cho là Tát Khắc Tư có uy hiếp, như vậy tôi sẽ mau tấu xin phụ vương để cho chúng tôi lập gia đình . Cứ như vậy, chúng tôi sẽ rời đi hoàng thành Lạp Ma, anh và Vương huynh Tát Khắc Tốn, vậy cũng yên tâm!"
Cô nói xong, thân nhẹ nhàng cung kính một cái, xoay người liền muốn rời đi.
Phí Nhĩ Lạc đưa tay nắm bả vai của cô, cản trở đường đi của cô.
"Vương huynh, anh còn muốn như thế nào?" Mạn Ny Ti hơi cáu, cánh tay hất lên một cái, liền đem cánh tay của mình rút ra: "Anh không cần cái gì hơn nữa, tôi sẽ tuyệt đối không tin tưởng anh đấy!"
"Tôi không cần cô tin tưởng tôi, nhưng cô có thể xem cái này một chút!" Con mắt sắc của Phí Nhĩ Lạc thâm sâu, từ trong lồng ngực từ từ lấy điện thoại di động ra đưa đến trước mặt cô gái: "Xem rõ ràng rồi, nếu như có nghi vấn gì, nhớ liên lạc với tôi!"
Nhận lấy đồ trong tay anh đưa đến, ánh mắt của Mạn Ny Ti, ngừng ở trên màn ảnh, thật lâu đều không thể nhúc nhích.
Không thể nào ——
Nhưng là, hình ảnh này, chính là chân chân thực thực, khiến cho cô như thế nào, không tin?
Con ngươi của Phí Nhĩ Lạc, từ mặt của cô nhàn nhạt liếc qua, tỉnh táo nói: "Nếu như cô vui lòng nhìn những vật khác tôi chụp được, hoan nghênh cô quang lâm phủ đệ của tôi."
Anh nói xong, cất bước liền rời đi.
Sắc mặt của Mạn Ny Ti, một mảnh tái nhợt, đầu ngón tay cầm điện thoại di động, run rẩy, trong mắt, phun ra một hơi thở lạnh lẽo.
Mã Tu- Tát Khắc Tư, anh lại dám làm những chuyện này sau lưng tôi, tôi. . . . . . Sẽ khiến cho trả giá thật lớn!
Cô xoay người, nhanh chóng đi theo Phí Nhĩ Lạc, nói: "Vương huynh, tôi không thích xuất cung."
Phí Nhĩ Lạc nghe vậy, khóe miệng nhếch lên, nụ cười thanh cạn.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Theo sát một chút, không được mất dấu."
Nghe cô gái phân phó, Đường Na liền lập tức đáp một tiếng, nói: "Dạ!"
Ánh mắt của Y Toa Bối Lạp, nhìn chằm chằm phía trước chiếc xe kia, ở đầu ngón tay đặt vị trí đầu gối, nắm chặt thật chặt.
Tạp Lạc Nhi, mặc dù Gia Mậu bởi vì chuyện tình của tôi, tiến hành trừng phạt đối với cô, nhưng bây giờ, vì gia tộc Hi Nhĩ, cô chỉ phải lại hy sinh một lần. Dù sao, hôm nay mất tình yêu của Gia Mậu, không có cách nào che chở gia tộc Hi Nhĩ, nếu không phải bởi vì cô, tôi cũng sẽ không chịu đựng nhiều đau khổ như vậy. Cho nên, coi như là vì báo đáp tôi, cũng là vì gia tộc Hi Nhĩ nuôi cô lớn như vậy, cô. . . . . . Cần phải hy sinh một chút.
Đừng trách tôi.
Chúng ta vốn cũng không phải là chị em ruột không phải sao?
"ŧıểυ thư Y Toa Bối Lạp, chiếc xe kia dừng lại." Xe cao cấp trước mắt trước vừa dừng một cái , Đường Na cũng gấp rút nhanh chóng dừng xe lại, nói: "Tài xế cũng xuống xe rồi."
"Ừ, chúng ta cũng đi xuống đi!" Y Toa Bối Lạp từ kinh ngạc phục hồi tinh thần lại. .
"Dạ!" Đường Na trả lời, liền lập tức nhảy xuống, giúp cô mở cửa xe.
Con ngươi của Y Toa Bối Lạp ngưng tụ, bước chân đạp xuống, nhìn bóng dáng kia nhập vào dòng người, vén làn váy, nhỏ giọng phân phó về phía Đường Na: "Đi theo họ, tùy thời liên lạc với tôi."
"Dạ!" Đường Na trả lời, nhanh chóng đi theo hai bóng dáng thon dài kia.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trên đường người đến xe đi, rất náo nhiệt. Quanh mình một mảnh rất ồn ào, bốn phía đều là mọi người vui mừng, có vẻ toàn bộ thế giới, cũng hết sức tốt lành. Chỉ là, bình thường sau lưng loại an tĩnh này, cũng đại biểu bão táp lại sắp đến!
Chỉ là Thất Dạ không nghĩ đến, Nam Nhã Toa chuẩn bị vui mừng cho cô, lại là Dung Thiên Đại.
Nhìn cô gái kia từ trong xe cất bước xuống từ từ đi đến, cô bĩu môi mỏng một cái, vốn là nắm tay Nam Nhã Toa buông lỏng, đi về phía cô gái.
"Thất Dạ!" Thiên Đại thấy cô, cũng là nhanh chóng đến gần, đưa tay nhẹ nhàng ôm cô.
"Chuẩn bị xong chưa? Hôm nay là cơ hội tốt nhất rồi." Sau khi Nam Nhã Toa đi đến, Thất Dạ nhẹ giọng mở miệng hướng về phía cô.
Thiên Đại hình như là do dự một chút, mới nhẹ giọng trả lời: "Ừ."
Thất Dạ dĩ nhiên là nghe được do dự trong đó, chân mày của cô nhẹ nhàng cau lại hạ xuống, lòng bàn tay nhẹ nhàng đẩy về phía bả vai của cô, có chút nghi ngờ nhìn đến mặt cô: "Cô có cái gì lo lắng?"
"Không có." Thiên Đại lắc đầu một cái, trong mắt lại thấp thoáng một tia khổ sở.
"Không, cô có." Thất Dạ liền lập tức kết luận ý tưởng của cô: "Cô không có cách nào rời đi thượng tướng Ngõa La Luân vào lúc này, phải hay không?"
"Thất Dạ, hiện tại anh ấy ở thời kỳ cực kỳ đặc biệt, hơn nữa thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc cũng thế. . . . . ."
"Thiên Đại, làm sao cô có thể mềm lòng vào thời điểm này. Chúng ta biết rất rõ ràng đợi giờ phút này bao lâu, không phải sao?" Mày rậm của Thất Dạ nhíu chặt, có chút không vui nói: "Cô có biết hay không, tiếp tục như vậy nữa, chúng ta cũng không có cơ hội!"
"Tại sao?" Khóe mắt Thiên Đại liếc qua liếc lại thấy Nam Nhã Toa đã sắp đến gần, cười khổ một tiếng hỏi thăm: "Có phải cô sợ mình sẽ động lòng với thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc?"
"Trên thực tế. . . . . ." Lời của Thất Dạ còn chưa có nói ra, tay của Thiên Đại liền hung hăng bấm một cái dọc theo cánh tay của cô, đau đến lông mày cô nhíu lại. Cô nghiêng mặt sang bên, liếc nhìn về phía mặt Nam Nhã Toa, cười nhạt, nói: "Nam Nhã Toa, cô an bài vui mừng cho tôi quả nhiên khiến cho tôi rất vui vẻ!"
Nam Nhã Toa cười đến ngọt ngào, đang lúc bọn họ ở giữa, tách ra nắm tay của bọn họ, nói: "Em biết ngay các chị thấy đối phương nhất định sẽ vui vẻ, Chị Nam, chị Dung, mặc dù em không phải là người trong thế giới của các chị, hơn nữa, sau này chúng ta cũng có thể có thể sẽ đối với lập với nhau, nhưng chúng ta là bạn tốt chứ? Hi vọng một điểm này, vĩnh viễn đều không thay đổi!"
Thất Dạ cùng Thiên Đại liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không nhận lời.
Ánh mắt Nam Nhã Toa chần chừ ở trên gương mặt của các cô, nói: "Thế nào? Chẳng lẽ các chị không phải nghĩ như vậy sao?"
"Nam Nhã Toa, thời gian cô ở hoàng thành Lạp Ma này so với chúng tôi nhiều hơn, nên rất rõ ràng, nếu như mà một ngày kia thân phận của Phí Nhĩ Lạc và Tát Khắc Tốn không còn là hoàng tử, như vậy vấn đề giữa chúng ta sẽ trở nên rất nghiêm trọng!" Thất Dạ đạm bạc mà cười một cái, trong mắt không có màu sáng gì: "Vị trí thân phận của mọi người bất đồng, tất cả mọi chuyện sẽ trở nên không giống nhau."
Nam Nhã Toa cũng lắc đầu cười nhạt, nói: "Sẽ không, hiện tại An Đức Liệt Vương còn trẻ tuổi như thế. Phí Nhĩ Lạc và Tát Khắc Tốn thời gian bọn họ còn phải làm anh em rất lâu. Chị, các chị không cần lo lắng, tất cả đều không có chuyện gì ."
Nghe lời của Nam Nhã Toa, ánh mắt của Thất Dạ và Thiên Đại, cũng cùng nhìn đến phía gò má của cô.
Thì ra là, vấn đề Nam Nhã Toa thấy, so với bọn họ đều rõ ràng rất nhiều. Không sai, tuổi của An Đức Liệt Vương hôm nay, bây giờ là tráng niên, làm sao có thể sẽ để cho hai vị hoàng tử kia dễ dàng có cơ hội mơ ước ngôi vua như vậy đây? Là do cô suy nghĩ nhiều, hay là do . . . . .
"Chỉ là nếu An Đức Liệt Vương gặp chuyện không may, vậy thì giống nhau." Những lời này của Nam Nhã Toa, ép đến rất thấp.
Thân thể của Thất Dạ và Thiên Đại đều chấn động, trong tròng mắt đều có ánh sáng khác thường lấp lánh ra ngoài.
Nam Nhã Toa cũng đã khẽ mỉm cười, trong mắt thần vận, tương đối động lòng người: "Chị Nam, chị Dung, đi thôi, chúng ta đến trước mặt ăn một chút đồ."
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Sau khi ăn uống no đủ, Thất Dạ và Thiên Đại bị Nam Nhã Toa giật giây, đi về phía chỗ đất trống lớn cuối phố.
Nghe nói mỗi năm chỗ đó cử hành một lần biểu diễnphấn khích, tương đối náo nhiệt.
Đang lúc ở trong dòng người đè ép, Thất Dạ và Thiên Đại ở tương đối gần lẫn nhau. Thời điểm cơ hồ gần sát lẫn nhau, họ có thể đụng phải tứ chi đối phương.
Mà ở trong đám người mãnh liệt, truyền lại một thứ gì đó, cũng trở nên dễ dàng rồi.
Hơn nữa, không bị người phát hiện! Đưa đồ cần dùng nhẹ nhàng.
Đây là một trong những mục đích họ ra ngoài!