Thất Dạ là hộ vệ bản lĩnh, cho dù ánh mắt không cần xem xét, chỉ riêng dựa vào cảm xúc của vật kia, cơ hồ cũng đã biết nó là cái gì. Mặc dù trước đây bất kể là lần thứ nhất, Gia Mậu đều nhắc nhở, chỉ cần ra cửa nhất định cần thiết mang theo nó, nhưng trước đây cho tới bây giờ cô đều không sử dụng qua. Vì vậy, cánh môi cô giật giật, có một khắc kia muốn cự tuyệt người đàn ông. Chỉ là, Gia Mậu lại khẽ cắn cánh môi của cô nhỏ giọng nói: "Lần này và ngày thường không giống nhau, trước kia là đồ dự bị, lần này, có thể phải dùng!"
Thất Dạ liền không nói thêm gì nữa, đem vật kia giấu bên trong quần áo. Đầu ngón tay cô siết chặt áo người đàn ông, nhỏ giọng nói: "Lần này, thật sẽ không để cho người theo dõi tôi?"
"Ừ!" Gia Mậu cười nhạt: "Tự do một ngày."
"Gia Mậu, cám ơn anh!" Lông mày của Thất Dạ giương lên, tầm mắt đụng nhau với người đàn ông, cười như không cười nói: "Anh có cho là, tôi muốn thừa dịp cơ hội này làm một một chút chuyện khiến anh thất vọng hay không."
"Tôi vẫn luôn đang mong đợi em làm chút chuyện kinh thiên động địa!" Lòng bàn tay của Gia Mậu từ từ đút vào túi, cười đến không có mùi vị gì cả: "Đi thôi!"
Ánh mắt của Thất Dạ, nghiêng mắt nhìn theo người đàn ông, chỉ chốc lát sau, gật đầu một cái: "Được!"
Gia Mậu thờ ơ nhìn đến vị trí cô xoay người rời đi, con mắt sắc dần dần sâu tối.
Nam Thất Dạ, tôi đã đồng ý cam kết cho em như vậy, tuyệt đối sẽ không hối hận! Cũng chỉ là. . . . . . Cõi đời này, có thật nhiều chuyện, rất đúng dịp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Chị Nam!"
Bước chân của Thất Dạ mới bước xuống bậc thang, liền nghe được một thanh âm trong trẻo truyền đến. Nhìn thiếu nữ ăn mặc hiên ngang mạnh mẽ, lông mày của cô khẽ nhíu giương lên, thanh âm nhạt cười hỏi: "Nam Nhã Toa, làm sao cô lại ở chỗ này?" Mang ý dò hỏi.
"Hôm nay là ngày đại chúng, chị Nam đối với hoàng thành Lạp Ma không quen đi? Loại cuộc sống này, em cũng sớm đã thấy nhưng không thể trách. Nếu như có lời chỉ dẫn của em, chị đi ra bên ngoài chơi, nhất định sẽ thuận lợi hơn rất nhiều. Thế nào, chẳng lẽ chị Nam không thích để cho em đi theo ra ngoài sao?" Nam Nhã Toa cười nhẹ nhàng, thẳng đi tới khoác lên cánh tay Thất Dạ, nói: "Chị Nam, chúng ta cùng đi đi!"
Ánh mắt Thất Dạ yên lặng mà nhìn chằm chằm vào Nam Nhã Toa một hồi lâu, mặc cho cô ấy kéo mình đi về phía xe của cô đi tới, không nói gì.
Nam Nhã Toa thấy cô cùng lên xe với mình, trên mặt một mảnh sáng lạng. Cô ngồi lên ghế sau xe, Kiều Trị đóng cửa xe cho các cô, đi đến lái ô-tô rời đi.
"Là thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc để cho cô tới được sao?" Sau khi xe khởi động, ánh mắt Thất Dạ ngừng ở trên gương mặt Nam Nhã Toa: "Anh ấy có để cho cô làm những chuyện khác hay không?"
"Không phải." Nam Nhã Toa lắc đầu, nhàn nhạt mà cười nói: "Trên thực tế, là em tự mình thỉnh cầu với thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc được đi ra ngoài cùng với chị. Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc cũng có chút lo lắng một mình chị không đủ quen thuộc ở hoàng thành Lạp Ma, vì vậy đã đồng ý để cho em dẫn chị đi ra ngoài. Chị Nam, em còn chuẩn bị cho chị một niềm vui đó!"
"Hả?" Đối với Nam Nhã Toa nói "Vui mừng", Thất Dạ thật ra thì cũng không có gì mong đợi, chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng, bởi vì không lắm mưu cầu danh lợi.
Nam Nhã Toa cũng cười đến vô cùng chi thần bí, nói: "Chuyện này, tối nay em nói cho chị tốt lắm. Chỉ là chị Nam, chị hãy yên tâm đi, em có thể cam đoan với chị, cái ngạc nhiên này, chị nhất định sẽ rất thích ."
"Nam Nhã Toa." Thất Dạ đưa tay ra nắm tay thon của Nam Nhã Toa, nhàn nhạt hỏi: "Tôi nghe nói, An Đức Liệt Vương gả cô cho hoàng tử Tát Khắc Tốn. Chuyện này, cô. . . . . . Thấy thế nào?"
Cô nhớ, ngày đó mình mới quen Nam Nhã Toa, trong ánh mắt cô bé này nhìn Tư Á, rõ ràng mang theo sùng bái cùng kỳ vọng . Hơn nữa trước đó vài ngày thời điểm gặp nhau ở đại điện Kaloka, Nam Nhã Toa vẫn rất là thiết tha đối với Tư Á, thế nào mới vài ngày cách nhìn đã khác, cô cư nhiên không vì mình vàTư Á không có duyên mà không vui vẻ, ngược lại bộ dáng say mê cuồng nhiệt này? Chẳng lẽ là, tim cô thật đã thuộc về Tát Khắc Tốn rồi sao?
Nam Nhã Toa nghe vậy, khổ sở cười một tiếng, nói: "Chị Nam, có phải chị muốn hỏi em, tại sao phải buông tha thượng tướng Ngõa La Luân hay không?"
Cô bé này, ngược lại thẳng thắn, cư nhiên gọn gàng dứt khoát nói với cô những chuyện này?
Con mắt sắc củaThất Dạ giương lên, trong tầm mắt, tiết lộ ra ánh sáng khác thường, nói: "Như vậy, cô có thể nói cho tôi biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra hay không?"
"Hoàng tử Tát Khắc Tốn thật ra thì thật không tệ, ngày đó thời điểm chúng em gặp tập kích, anh ấy vì giúp em, còn bị thương." Giọng điệu Nam Nhã Toa thở nhẹ ra, nói: "Hơn nữa, anh ấy là người vô cùng dịu dàng, em nghĩ cùng ở chung một chỗ với anh ấy, em sẽ rất vui vẻ. Ít nhất, anh ấy thương yêu em, coi như không yêu em, cũng sẽ không tổn thương em!"
"Đó là bởi vì anh ta không làm cô bị thương được!" Thất Dạ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: "Nam Nhã Toa, cô không thương anh ta. Cho nên coi như anh ta không thương cô, cô cũng sẽ không bị tổn thương, phải hay không?"
Nam Nhã Toa sửng sốt, ánh mắt nhìn chằm chằm Thất Dạ, trong khoảng thời gian ngắn, hình như là không biết mình nên nói cái gì thì tốt.
Thất Dạ thấy bộ dáng của cô rối rắm như vậy, trong lòng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đưa tay đỡ bả vai của cô nhẹ nhàng vỗ một cái, nói: "Yên tâm đi, những chuyện này, miễn cưỡng không được. Chỉ là Nam Nhã Toa, nếu như người kia không phải người cô yêu, lại không thương cô, hai người ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ không hạnh phúc. Coi như sau này cô trở thành vợ của anh ta, thậm chí. . . . . . Nói điều này bây giờ mặc dù là hơi sớm một chút, nhưng cô tình nguyện cứ như vậy phả hủy cả đời mình sao?"
"Em không có biện pháp." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Nhã Toa có chút tái nhợt, khổ sở cười nói: "Chị Nam, An Đức Liệt Vương ra lệnh, là không ai có thể cãi lời được."
"Cô có nghĩ tới đào hôn . . . . . . hay không?"
"Hả?"
Nhìn bộ dáng Nam Nhã Toa đột nhiên liền thay đổi màu sắc, Thất Dạ ho nhẹ một tiếng, trong lòng biết, giật giây người khác đào hôn không phải là chuyện tốt gì. Chỉ là, nếu như Nam Nhã Toa thật sự không có cơ sở tình cảm gì với Tát Khắc Tốn, về sau kết hôn phát hiện thật sự không thích hợp với nhau, vậy không phải là càng thêm bi kịch sao? Vì vậy, cô đưa tay về phía sống lưng Nam Nhã Toa nhẹ nhàng vỗ một cái, khích lệ nói: "Nếu như cô nói vui lòng, có lẽ. . . . . . Tôi có thể giúp một tay."
"Chị giúp em?" Nam Nhã Toa có chút ngoài ý muốn nhìn đến mặt Thất Dạ: "Giúp thế nào?"
"Trước hết nói cho tôi biết quyết định của cô là gì."
Nam Nhã Toa nháy mắt, hình như là đang suy nghĩ, nhưng được một lúc, cũng không có đáp án cho Thất Dạ.
Thất Dạ lẳng lặng ngưng mắt nhìn cô, cũng không ép cô, cho cô thời gian tự mình đi suy nghĩ.
Hồi lâu về sau, Nam Nhã Toa mới vừa nghiêng mặt sang bên, hướng về phía Thất Dạ nói: " Chị Nam, có phải chị đã có kế hoạch rồi hay không" .
"Nam Nhã Toa, trước khi làm bất cứ chuyện gì, chúng tôi đều nhất định phải có kế hoạch trước thật tốt. Nếu không. . . . . . Tất cả kế hoạch, cũng sẽ trước khi thành hình liền sinh non." Cằm của Thất Dạ nhẹ nhàng vừa nhấc, ánh mắt nhìn ra ngoài dọc theo phong cảnh ngoài cửa xe không ngừng quay ngược lại, không có mùi vị gì cả nói: "Bắt đầu từ ngày thứ nhất cho tới bây giờ tôi đến cái địa phương này, chờ đợi chính là cái ngày này!"
Thoát khỏi thế giới bị người nắm trong nay, tìm được tự do thuộc về mình!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Chủ nhân, bọn họ tới."
"Ừ." Nghe lời nói của Vưu Đức, người đàn ông đem tờ báo đang xem trong tay khép lại, khẽ ném về phía bàn trà, liếc về phía hình dáng hai đa͙σ tu từ ngoài bậc thềm cửa phòng đi vào, chậm rãi đứng dậy, nghênh đón.
Ánh mắt Tát Khắc Tốn dọc theo mặt mũi của anh thoáng nhìn, duỗi thẳng tay: " Thành chủ Nam!"
Nam Tuyệt Hiêu cười nhẹ một tiếng, cách ra với hắn và tên còn lại giao ác: "Hoàng tử Tát Khắc Tốn, Công Tước Tát Khắc Tư, hoan nghênh!"
Tát Khắc Tốn và Mã Tu cũng chỉ mím môi nhàn nhạt cười lên, khi anh mời , ngồi vào vị trí ghế sa lon.
Sau khi Vưu Đức lệnh cho người làm mang thêm ly rượu cho bọn họ, cả đám liền tản ra. Bên trong phòng chỉ còn lại ba người đàn ông, bọn họ đối mắt nhìn nhau, cũng giơ ly rượu lên.
"Không nghĩ đến, có một ngày chúng ta sẽ trở thành bạn bè." Mã Tu đưa ly rượu về phía trước mặt Nam Tuyệt Hiêu một cái, nụ cười nhàn nhạt: "Thành chủ Nam, chúng ta đấu từ nhỏ đến lớn, nhưng không có nghĩ đến, bởi vì Điện hạ Tát Khắc Tốn mà đứng ở trên cùng một chiến tuyến."
"Chúng ta không phải bạn bè." Nam Tuyệt Hiêu đụng ly một cái với hắn, thanh âm không có mùi vị gì cả: "Công Tước Tát Khắc Tư nên rõ ràng, chúng ta chỉ là chiến hữu tạm thời thôi!"
Con ngươi của Mã Tu tối sầm lại, lạnh lùng nhìn Nam Tuyệt Hiêu, nhưng cũng không phản bác. Tầm mắt người sau, ở một bên đối với trao đổi của bọn họ thờ ơ lạnh nhạt nhìn sang Tát Khắc Tốn.
Tát Khắc Tốn nông cạn cười một tiếng, lắc lắc rượu đỏ trong chén, cười nhạt nói: "Thành chủ Nam, tôi hiểu biết rõ trước đó vài ngày anh mới cùng với Phí Nhĩ Lạc viếng thăm phủ đặc cấp thượng tướng, thế nào nhanh như vậy, liền thay đổi chủ ý lui tới với tôi rồi hả ?"
"Tôi vừa mới nghe nói, hoàng tử Tát Khắc Tốn muốn đính hôn với ŧıểυ thư Nam Nhã Toa đa͙σ Sâm."Lòng bàn tay Nam Tuyệt Hiêu liền vuốt, tự nhiên thanh thản mà nói: "Trước mắt nếu hoàng tử Tát Khắc Tốn và Công Tước Tát Khắc Tư lui tới, lại được gia tộc Trát Tạp Tây ủng hộ, hơn nữa kết thân với gia tộc đa͙σ Sâm, mà Phí Nhĩ Lạc bên cạnh và Ngõa La Luân với A Nhĩ Bá Đặc nổi lên tranh chấp, mặc dù có gia tộc Bác Đốn chống đỡ, nhưng giữa hai người, ai thắng ai phụ, không phải rốt cuộc đã thấy sao?"
Giống như không có nghĩ đến anh lại trực tiếp như thế, mày rậm của Tát Khắc Tốn giương lên, cười đến thâm ý sâu xa "Không ngờ, thành chủ Nam là một người thực tế như thế!"
"Này không có gì." Nam Tuyệt Hiêu đối với lời nói châm chọc của hắn chỉ nhàn nhạt nhún vai một cái, nói: "Trong mắt của tôi, vĩnh viễn không có bạn bè và kẻ địch, chỉ có lợi ích trước mắt và tương lai phát triển!"
"Đỗ thành Lợi Á nguyện ý cùng với Cổ Thành Nữu Luân giải quyết vấn đề tương lai, tôi vô cùng vui vẻ, chỉ là. . . . . ." Tát Khắc Tốn khẽ nhấp một ngụm rượu, chậm rì rì hỏi thăm: "Vì sao thành chủ Nam nói ra điều kiện với tôi, là kiên trì muốn đem thành Đức Lan bỏ vào trong túi sao? Trong mắt của tôi, Cáp Lạp khảm mạc Lý Sa mạc bên kia phát triển, hơn là lợi dụng nắm trong tay Nam gia các người không phải sao?"
"Tôi tin tưởng, so với Nam gia của tôi, gia tộc Tát Khắc Tư càng thêm có hứng thú thu phục sa mạc Lý Sa hơn." Ánh mắt của Nam Tuyệt Hiêu, liếc nhìn theo Mã Tu, nói: "Công Tước Tát Khắc Tư, anh cứ nói đi?"
Mã Tu cười nhạt, không chút do dự gật đầu: "Thành chủ Nam giải thích độc đáo!"
"Điện hạ, ba chúng ta hôm nay ý kiến là nhất trí." Nam Tuyệt Hiêu mấp máy môi mỏng: "Hoàng thành Lạp Ma là của anh, Đông Nam bộ là của tôi, Tây Bắc bộ là của Công Tước Tát Khắc Tư. Như vậy, rất công bằng."