Thượng Tướng Luôn Nghĩ Rằng Tôi Là Omega Của Anh Ấy

Chương 9

Trước Sau

break

Kích thích sao? Tống Lê hơi nghi hoặc một chút, nhưng không thể nói ra là lạ ở chỗ nào.

Ngay sau đó nghe thấy Lục Phỉ nói: "Nhưng làm phó quan của em cũng quá uất ức cho anh rồi, thân là omega của em sao có thể làm những việc vất vả như vậy."

Lục Phỉ chống người dậy, cúi người xích lại gần Tống Lê, bồn mắt nhìn nhau, ngón tay phải mân mê một lọn tóc đen bên tai đối phương, giọng nói trầm khàn.

"Thích chơi những thứ này chi bằng chúng ta về nhà, đổi một cách chơi khác thú vị hơn..."

Tống Lê: ... Được rồi, có vẻ vẫn còn đang đắm chìm trong kịch bản không thể thoát ra được.

Tống Lê không chút biểu cảm gạt tay Lục Phỉ ra, nghiêm túc nói: "Thượng tướng, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu."

Lục Phỉ chưa từ bỏ ý định, vẫn muốn mân mê mái tóc đen của Tống Lê: "Em cũng đang nói chuyện nghiêm túc đấy, sao vậy? Gia quy nghiêm khắc thế, chỉ cho phép anh nói, không cho phép em nói sao?"

Tống Lê né bàn tay vươn tới của Lục Phỉ, nắm chặt cổ tay anh, trong mắt ánh lên lửa giận: "Lục Phỉ!"

Tống Lê bình thường rất ít khi tức giận, những chuyện có thể khiến cậu tức giận không nhiều, cậu luôn có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán tốt nhất.

Cho nên một khi Tống Lê nổi giận, cả người giống như một con mèo xù lông, sẵn sàng cào người ta một cái bất cứ lúc nào, một cái cào đó cũng đủ để thấy máu.

Vẻ mặt ấy rơi vào mắt Lục Phỉ, nhìn sao cũng thấy đáng yêu, nhưng cũng đành phải rút tay lại, giống như một chú chó Golden lớn bị chủ nhân dạy dỗ.

Tống Lê hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, không còn chấp chuyện vừa rồi, tiếp tục bàn chính sự.

“... Trong vụ nổ tinh hạm đó, cả cậu và tôi đều bị thương, nhất là cậu, Lục Phỉ. Cậu bị chấn thương não dẫn đến rất nhiều chuyện không nhớ rõ, thậm chí còn có nhiều ký ức sai lệch.”

“Trong khoảng thời gian tới, mục tiêu hàng đầu của chúng ta là giúp cậu nhanh chóng khôi phục bình thường, tránh để kẻ có ý đồ lợi dụng, cho nên cậu phải nghe lời tôi làm việc, hiểu chưa?”

“Em hiểu rồi.” Lục Phủ gật đầu đồng ý qua loa, cũng chẳng rõ nghe lọt được bao nhiêu.

Lúc này Tống Lê đã dự cảm không lành, chỉ e con đường giúp Lục Phỉ khôi phục trí nhớ sẽ không quá suôn sẻ.

“Nhưng mà, nếu em làm tốt, anh có thể cho em một nụ hôn không?” Lục Phỉ nói vô cùng tự nhiên, như thể đòi Tống Lê hôn mình là chuyện hết sức bình thường.

Tống Lê mỉm cười: “Không thể.”

Lục Phỉ nghe xong, lập tức bất mãn, ngả người nằm phịch xuống giường giở trò hờn dỗi: “Không có hôn hít, vậy em không nghe lời anh nữa đâu, em thấy không khôi phục trí nhớ cũng chẳng sao cả.”

“Cậu có thể đừng trẻ con như thế được không?” Tống Lê bất giác nhớ nhung Lục Phỉ phóng khoáng không bị trói buộc, luôn tự tin chiến thắng tuyệt đối trên chiến trước ngày trước.

Lục Phỉ bây giờ, chẳng khác gì một đứa trẻ đang ăn vạ.

Lục Phỉ kiên định không thay đổi: “Em muốn hôn.”

Không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giành lấy lợi ích, mới là con đường phát triển đúng đắn của anh.

Tống Lê bị thái độ của anh làm cho hết cách, đành nhanh chóng ra quyết định: "Được, tôi đồng ý với cậu."

Lục Phỉ bật dậy khỏi giường trong tích tắc, đôi mắt sáng rỡ, đằng sau như có chiếc đuôi to lắc tới lắc lui.

"Một lời đã định!"

"Tuyệt đối không nuốt lời." Tống Lê hờ hững đáp, chỉ là… khi nào cho, dĩ nhiên phải do cậu quyết định.

Hiển nhiên, Lục Phỉ đang đắc ý vì nghĩ rằng mình vừa chiếm hời còn chưa ý thức được chuyện này, còn đang đắm chìm bên trong sự đắc chí.

Trong những ngày nằm viện sau đó, hôm nào Tống Lê cũng đi sớm về muộn, gần như ở lại phòng bệnh của Lục Phỉ, hơn phân nửa công việc đều được xử lý trong phòng bệnh.

Đồng thời, mặc kệ sự bất mãn của Lục Phỉ, cậu mạnh tay bổ túc cho anh một khóa lý thuyết cấp tốc về tình hình quân đội, các vấn đề liên quan vân vân, phần còn lại chỉ có thể chờ sau khi anh xuất viện rồi tính tiếp.

Vào ngày Lục Phỉ xuất viện, thời tiết rất đẹp, trời trong gió nhẹ, mênh mông xanh thẳm.

Tống Lê cẩn thận tra dầu cho ngón tay máy mới lắp ở ngón út trái của anh, lại giúp anh chỉnh lại cà vạt, làm một loạt công việc đáng lẽ phải do thư ký đảm nhận.

Sau đó đứng thẳng người, thực hiện nghi thức chào quân đội chuẩn mực với Lục Phỉ: "Thượng tướng, mọi thứ đã sẵn sàng, có thể xuất phát."

Cùng khoác lên mình bộ quân phục đen, nhưng khi mặc trên người hai người lại mang đến hai cảm giác hoàn toàn khác biệt.

Dáng người Lục Phỉ và Tống Lê khá tương đồng, cùng lắm thì anh cao hơn cậu một cái đầu. Nhưng vì thể chất khác nhau, Tống Lê có phần gầy hơn, khiến cho Lục Phỉ trông càng cao lớn, khí thế bức người.

Thêm vào đó là khuôn mặt tinh xảo ngang tàng kia của cậu, hoàn hảo minh chứng cho câu nói - thứ gì càng đẹp lại càng nguy hiểm.

Lục Phỉ chậm rãi đeo đôi găng tay đen vào, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười quyến rũ: "Biết rồi, đi thôi."

Cánh cửa phòng bị đẩy ra, hai hàng vệ binh mặc quân phục nhạt màu hơn đứng ngay ngắn hai bên. Vừa thấy Lục Phỉ và Tống Lê, tất cả đồng loạt hành lễ.

"Chào trưởng quan!"

Có lẽ là thiên phú, Lục Phỉ bẩm sinh đã mang phong thái của người đứng đầu. Dù hiện tại anh đã quên mất trước đây mình từng làm thế nào, nhưng không cần Tống Lê nhắc, anh vẫn biết mình phải làm gì.

Lục Phỉ hơi gật đầu, ánh mắt kiên định, ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra khỏi phòng.

Những sợi tóc vàng kim bay lên không trung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, tất cả những người có mặt đều bị anh thuyết phục.

Thanh kiếm sắc bén nhất của Đế quốc - Lục Phỉ.

Tin tức Lục Phỉ bị trọng thương trong nhiệm vụ lần này đã lan khắp toàn Đế quốc. Người dân đế quốc đều cầu chúc cho anh, hi vọng anh sớm ngày hồi phục.

Mà tin anh xuất viện cũng được cố ý tiết lộ ra ngoài, khiến bệnh viện của Quân khu 1 ở hành tinh thủ đô bị phóng viên và người dân vây chật như nêm cối.

Để đảm bảo an toàn, một đội quân được điều động để giải tán đám đông trước khi Lục Phỉ và đoàn của anh lên phi thuyền trở về căn cứ.

Trong lúc chờ thông đường, thỉnh thoảng có người mang quà đến cho Lục Phỉ.

"Thượng tướng Lục, đây là cà phê tôi pha cho ngài, cẩn thận nóng."

Sau khi Lục Phỉ cảm ơn nhận lấy, ngửi một cái, là vị mà Tống Lê thích, thế là thuận tay đưa cho cậu: "Này, đúng khẩu vị anh thích."

"Thượng tướng Lục, đây là bó hoa chúng tôi tặng ngài chúc mừng ngài xuất viện, xin ngài hãy nhận ạ."

Lục Phỉ nhìn một chút, những bông hoa đủ màu sắc kết hợp lại trông cũng khá đẹp mắt, thế là lại tiện tay đưa cho Tống Lê: "Cầm lấy đi, hợp với anh lắm."
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc