Hà Ngọc Sơn vui tươi hớn hở nhìn Tống Lê xoắn xuýt, cuối cùng vẫn lấy lại bình tĩnh chào tạm biết với ông ấy, ra ngoài tìm một địa điểm bí mật, liên lạc với cấp trên báo cáo tình hình.
Những vị lãnh đạo quân đội, sau khi hiểu rõ bệnh tình của Lục Phỉ, đều có thái độ giống như Hà Ngọc Sơn.
Họ yêu cầu Tống Lê không tiết lộ với công chúng việc Lục Phỉ mắc chứng rối loạn phân ly dạng phân ly trí nhớ, đồng thời phối hợp với Lục Phỉ tiến hành khôi phục. Nếu có bất kỳ yêu cầu nào, quân đội sẽ dốc hết toàn lực để hỗ trợ.
Tống Lê thận trọng đồng ý, sau khi tắt liên lạc, đáy lòng yên lặng thở dài.
Tình hình hiện tại đối với cậu không quá tốt, cũng không quá tệ, dù sao dưới sự coi chừng của cậu, Lục Phỉ hẳn là không làm ra chuyện gì đi quá giới hạn đâu nhỉ?
Sau khi liên lạc với quân đội, Tống Lê quay người lại, suýt chút nữa đâm vào Lục Dương đang bám vào tường ở chỗ cua, khiến cậu giật nảy mình.
Người này đã theo cậu từ lúc nào?
"Cậu đang làm gì vậy?" Tống Lê bất lực hỏi.
Lục Dương đứng thẳng người, giả vờ nói: "Anh Lê, em đang canh gác cho anh đấy, nếu người khác nghe được bệnh tình của anh trai em rồi truyền ra ngoài, vậy thì coi như xong!"
Tống Lê thu hồi quang não, đi về phía phòng bệnh của Lục Phỉ: "Canh gác gì chứ, kỹ thuật nghe lén của cậu không được cao minh lắm đâu."
Lục Dương đút hai tay vào túi đi theo sau cậu: "Có sao đâu, dù sao cũng là tình hình của anh trai em, em nghe một chút cũng chẳng sao."
Câu nói này ngược lại không sai, Tống Lê nói thầm: "Chuyện liên quan đến anh trai cậu, nếu cậu đã nghe được, tốt nhất là giữ kín, đừng để nhiều người biết thêm."
"Em hiểu rồi!" Lục Dương nghiêm túc đồng ý.
Đến cửa phòng bệnh, Lục Dương không dừng bước, rẽ sang hướng thang máy.
"Anh Lê, em còn việc phải về quân đội, anh trai em tạm thời giao cho anh nhé." Lục Dương vẫy tay chào Tống Lê.
"Ừ, biết rồi." Tống Lê trả lời, tay đặt trên tay nắm cửa, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, "À, nhờ bà Lục truyền cho tôi một số phim bà ấy xem gần đây. nhé"
Tìm hiểu xem bộ phim nào đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lục Phỉ, có thể sẽ giúp ích cho tình trạng bệnh của anh.
Tìm hiểu xem bộ phim nào đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Lục Phỉ, có thể sẽ giúp ích cho tình trạng bệnh của anh ta.
Lục Dương không quay đầu lại, tay phải làm dấu "OK", coi như đã đồng ý.
Tống Lê cũng không quan tâm đến cậu ấy nữa, tay dùng lực định đẩy cửa vào phòng, đột nhiên nhận ra một chuyện: Lục Dương làm việc ở quân đội từ lúc nào vậy?
Trong phòng bệnh, Lục Phỉ vừa lau người xong, mái tóc vàng ướt sũng rủ xuống, dùng bàn tay phải duy nhất còn lành lặn của anh lau tóc.
Nhìn thấy Tống Lê đứng ở cửa, Lục Phỉ ngạc nhiên hỏi: "Sao anh không vào?"
Tống Lê thoát khỏi suy nghĩ, nhíu mày, tiến lên lấy khăn từ tay Lục Phỉ, không trả lời mà nói: "Nếu không thích người khác chạm vào cậu, sao không gọi robot vào giúp cậu lau khô tóc."
Lục Phỉ chỉ cao hơn Tống Lê một cái đầu, nhưng đứng cũng không tiện lau, Tống Lê liền ấn vai Lục Phỉ bảo anh ngồi xuống.
Theo lực tay Tống Lê, Lục Phỉ ngồi xuống mép giường, để Tống Lê từ từ lau khô tóc, trong lòng nghĩ nếu gọi robot đến giúp thì làm sao anh được Tống Lê phục vụ tận tay như thế này.
Miệng thì nói: "Em không thích dùng robot người khác dùng rồi."
Tống Lê im lặng, trước đây sao không thấy Lục Phỉ nhiều chuyện thế nhỉ.
Lau sạch nước, lại dùng máy sấy tóc cho Lục Phỉ, sợi tóc mềm mượt lướt qua kẽ tay Tống Lê, dưới ánh sáng phản chiếu ánh lên màu sắc rực rỡ.
Tống Lê trong lòng nghĩ đẹp quá, lúc rút tay về không nhịn được xoa thêm vài cái.
Lục Phỉ không bỏ qua hành động nhỏ này, khuôn mặt tinh xảo ngẩng lên, cười dịu dàng: "Thích thì sờ thêm vài cái nữa đi."
Tống Lê vốn điềm tĩnh tự chủ, vừa làm xong động tác kia liền có chút không được tự nhiên, bảo cậu làm thêm vài lần chắc chắn là không chịu.
Vì vậy cậu né tranh ánh mắt, bình tĩnh nói: "Mặc quần áo vào, tôi gọi người mang cơm trưa tới, ăn xong chúng ta nói chuyện nghiêm túc."
"Được."
Trong lòng thoáng hiện lên một tia tiếc nuối, Lục Phỉ theo lời Tống Lê mặc quần áo vào.
May mà Lục Phỉ không kén ăn, loại protein dinh dưỡng bị người dân toàn dải ngân hà đánh giá là thà nhịn đói cũng không ăn, anh cũng có thể ăn ngon lành.
Huống chi đồ ăn bệnh viện cũng coi như không tệ.
Mẹ Lục Phỉ là em gái ruột của hoàng đế đế quốc, cha là một trong những nguyên soái đế quốc, hiện đang trấn giữ biên giới giữa đế quốc và liên bang, bảo vệ người dân đế quốc.
Lục Phỉ từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục lễ nghi tốt đẹp, tự bản thân đã toát lên vẻ tao nhã ung dung, động tác ăn uống cũng vô cùng đẹp mắt.
Sau khi dùng bữa đơn giản, Tống Lê biểu lộ sự nghiêm túc, hai tay đan vào nhau, khuỷu tay chống lên đầu gối.
Dáng vẻ giải quyết công việc chung, thẳng thắn nói: "Thượng tướng Lục, hai ngày qua tôi tin rằng cậu cũng hiểu sơ qua tình hình của mình."
Lục Phỉ ngả người ra sau, thần thái lười biếng như một con sói tuyết đã ăn no nê.
"Ừm, biết một chút."
Anh cũng không ngốc, hai ngày qua người ra vào phòng bệnh nói với anh rất nhiều thứ, dù trong đầu anh ngoài Tống Lê và bản thân là ai ra, hầu như đều không nhớ rõ.
Nhưng anh vẫn có thể đoán ra một ít, ví dụ như thân phận của anh rất quan trọng.
Tống Lê nói tiếp: "Vậy tôi sẽ nói ngắn gọn, trước tiên nói về thân phận của anh."
"Anh là Lục Phỉ, con trai nguyên soái đế quốc Lục Hướng Minh, thượng tướng 3S trẻ tuổi nhất đế quốc, đồng thời là cấp trên trực tiếp của tôi. Trước đây không lâu chúng ta nhận nhiệm vụ, trên đường truy bắt tinh tặc, bị tinh tặc..."
Đang kể về nguyên nhân và quá trình Lục Phỉ mất trí nhớ, Tống Lê bỗng nhiên bị anh ngắt lời.
"Anh nói em là cấp trên trực tiếp của anh, vậy anh làm gì bên cạnh em?" Lục Phỉ tò mò hỏi, so với nội dung phía sau, anh muốn hiểu những chuyện này hơn.
Tống Lê sững lại, thành thật trả lời: "Tôi là phó quan, là chiến hữu của cậu."
"Phó quan à..." Lục Phỉ không biết nghĩ đến đâu, đôi mắt ngọc bích lấp lánh ánh sáng hào hứng, "Phó quan và thượng tướng, hóa ra thân phận của chúng ta kích thích thế."