Anh dùng ngón trỏ cùng ngón cái tách môi âʍ ɦộ, để lộ thịt non hồng hồng ướt át bên trong.
Trì Thanh Chước vươn đầu lưỡi liếʍ một đường, lại ngậm lấy thịt mềm rồi mυ"ŧ nhẹ, cuốn hết tất cả chất lỏng đang chảy ra vào miệng mình.
Nghe tiếng nuốt của anh, mông của Chung Linh cũng run lên.
Cánh tay của anh lực lưỡng mạnh mẽ, nắm chặt chân Chung Linh không cho cô phản kháng.
Trong ánh đèn mờ nhạt, hai chân của thiếu nữ bị bắt dang rộng, một thiếu niên vùi đầu vào giữa hai chân cô rồi tinh tế liếʍ láp nơi riêng tư, khiến cô không ngừng nức nở lại rêи ɾỉ.
Chờ đến khi Trì Thanh Chước vừa lòng, anh mới đứng dậy, kéo Chung Linh vào lòng rồi cùng cô hôn môi, để cô nếm được hương vị của chính mình.
Đầu lưỡi Chung Linh bị anh dụ ra ngoài, ngoan đến không chịu được, anh ngậm lấy rồi chậm rãi liếʍ, mãi đến khi ngậm hoàn toàn vào trong miệng.
Đến cuối cùng Chung Linh chủ động bám lấy cổ anh, mơ mơ màng màng cùng anh hôn môi, thi thoảng có tiếng rêи ɾỉ khẽ khàng phát ra từ miệng cô.
Trì Thanh Chước ôm Chung Linh, thân mật dây dưa, chỉ có như vậy mới khiến anh cảm thấy toàn thân lẫn trái tim của cô thuộc về mình trong giây phút ngắn ngủi.
Chuyện này còn thoả mãn anh hơn là làʍ t̠ìиɦ trực tiếp.
Tiếng chuông điện thoại đánh tan bầu không khí mê hoặc lúc này.
Trì Thanh Chước thở phì phò buông cô ra, cầm điện thoại rồi ấn nghe, nói được vài câu là cúp máy.
Anh nhìn Chung Linh đã mê ly, sờ mặt cô rồi trấn an: “Đợi anh.”
Chung Linh dùng má dụi dụi vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Trì Thanh Chước thay quần áo, mở cửa phòng ngủ rồi đi xuống dưới lầu lấy bao cao su đã được giao tới.
Chung Linh nhắm hai mắt nằm xuống giường, cuối cùng vẫn đi đến bên cạnh tủ quần áo, mở tủ ra, do dự một lát mới hạ quyết tâm lấy bộ đồ trong đó ra.
–
Trì Thanh Chước về rất nhanh, anh mới đẩy cửa ra đã thấy Chung Linh đưa lưng về phía mình, đang cài cúc áo sơmi.
Chung Linh quay đầu lại, hình như cũng không ngờ anh sẽ về nhanh như thế, luống cuống tay chân muốn cài xong cúc áo đang lộ liễu như muốn phơi bày cả bộ ngực, trong miệng khẽ thì thầm: “Cậu đợi lát…Mình chưa mặc xong nữa…”
Bộ đồ mà Chung Linh mặc chính là váy ngắn cùng áo sơmi lúc trước đi xem triển lãm, bao gồm cả đôi tất chân màu đen không đối xứng kia.
Anh đến gần, ôm lấy Chung Linh từ phía sau, bắt được bàn tay đang cài cúc áo của cô, khẽ hôn lên má cô một cái: “Sao hôm nay em lại ngoan vậy?”
Vừa nói anh vừa đẩy tay cô ra, cúc áo mới chỉ cài đến gần ngực, anh lại kéo mạnh ra, khiến một bên ngực mượt mà lộ ra trong không khí.
Tay bao lấy một bầu ngực, dùng lực mà xoa bóp đùa bỡn.
Chung Linh bị anh xoa thì khẽ ưm một tiếng, nghiêng đầu cảm nhận nụ hôn của anh dừng ở cần cổ.
Chỉ là cô…Nhớ đến lần trước Trì Thanh Chước nói thích, mà dạo gần đây anh quá tốt với cô, Chung Linh không biết vì sao, nhưng cô muốn anh…vui vẻ hơn một chút.
Coi như trả ơn?
Cô cắn môi dưới, nhợt nhạt rên nhẹ.
Tay Trì Thanh Chước chạm vào tất chân của cô, sờ dọc lên giữa hai chân, mới nhận ra ở đó trống rỗng không có gì che chắn.