Anh lại hôn Chung Linh, đưa tay từ núm vυ" cô trượt xuống, ngang qua bụng phẳng lì, sờ vào mép bộ đồ ngủ của cô, đưa tay xuống cởi đồ ngủ cô ra.
Hai đùi Chung Linh lộ ra ngoài, khép vào nhau. Trì Thanh Chước đem chân cô vòng qua eo mình, buộc cô phải tách hai chân ra làm lộ chỗ nhạy cảm ở giữa.
Nụ hôn triền miên tiếp tục, hai chân Chung Linh vòng qua eo anh. Ngón tay anh theo đầu gối trượt xuống mông, ngón trỏ chạm vào giữa khe mông làm cô ngứa ngáy tựa lông vũ.
Ngón tay anh truyền đến cảm giác nóng ẩm.
ŧıểυ huyệt của cô vì động tình mà vừa nhớp nháp, ẩm ướt vừa nóng bỏng, nhiệt độ còn cao hơn cả bàn tay anh.
Trì Thanh Chước vuốt ve cái lỗ dính đầy nước ấy, xúc cảm như chạm vào kem vậy, vừa mềm vừa dính.
Anh nhẹ nhàng hôn Chung Linh, nói khẽ với cô: “Nhiều nước thật đấy.”
Chung Linh không dám mở mắt, trực tiếp ôm lấy anh nức nở, “…Đừng…đừng nói nữa.”
“Thích anh sờ em như thế này sao?”
Trì Thanh Chước xoa nắn khe hở của cô, ngứa ngáy khiến hai cánh hoa bắt đầu run rẩy, phần thịt mềm mại cũng co rút lại.
Cô quá nhạy cảm.
Bị Trì Thanh Chước sờ, miệng huyệt của cô lại chảy ra càng nhiều chất lỏng ngọt ngấy, đến đằng sau ŧıểυ huyệt cô cũng bị chất lỏng này “xâm chiếm”.
Chung Linh vừa thích vừa thoải mái nhưng không có cách nào nói trắng ra được.
Trì Thanh Chước tìm được cửa vào, dùng ngón giữa xoa xoa âm đế rồi nhét cả ngón tay vào.
Cái miệng dưới này giống hệt cái miệng trên, tranh nhau cắn hút ngón tay anh.
“Chặt như vậy làm sao anh đi vào ngay được.” Anh cảm thán.
Trì Thanh Chước dùng đầu ngón tay xoa phần trên âm đa͙σ của cô, chỗ đó tầng tầng lớp lớp lại như có dấu răng để lại, xoa xoa thì thấy không đều
Song, Trì Thanh Chước không có ý định buông tha cho cô, dù cho cô có cố gắng dùng lực muốn khép chân lại, anh cũng phải giữ cô ở nguyên cho bằng được.
Cuối cùng ngón tay ra vào nhanh hơn, dùng sức nhiều hơn, Chung Linh lắc hông, nhắm mắt lại ngửa cổ lên trời rồi lên đỉnh.
Trong lúc cao trào, ŧıểυ huyệt co bóp đều đặn, mυ"ŧ vào rồi lại thả ra, ngậm ngón tay của Trì Thanh Chước như ngậm kẹo.
Rõ ràng không hoạt động nhiều, nhưng gò má Chung Linh thấm ra tầng mồ hôi mỏng, hô hấp dồn dập, hai chân hạ xuống sàn không chút sức lực, đầu óc lơ mở, nửa ngày không phản ứng lại kịp.
Trì Thanh Chước đứng dậy ôm cô đến mép giường rồi bật đèn ngủ ở đầu giường lên, ánh đèn mờ nhạt nháy mắt tràn ngập ngôi nhà, càng tăng thêm bầu không khí ấm áp trong phòng.
Ánh sáng ấm áp chiếu lên cơ thể trắng trẻo của Chung Linh phản chiếu làn da thanh tú và đôi má ửng hồng của cô.
Hai chân cô vắt trên giường, tinh tế mà thẳng tắp, không còn nhìn thấy được vùng kín nữa.
Trì Thanh Chước tách hai chân cô ra, duỗi ra thành tư thế da^ʍ đãиɠ, đồng thời mở rộng cái lỗ mềm mại giữa hai chân vừa mới lên đỉnh.
Cánh hoa ở cửa huyệt khẩn trương run rẩy, kéo theo ŧıểυ huyệt cũng run lên.
“Đẹp thật đấy.” Trì Thanh Chước khen.
“Đừng nhìn mình……”
Lời còn chưa dứt, Trì Thanh Chước đã chủ động cúi người hôn lên phần thịt mềm mại bên chân cô, hôn dần lên đến nơi riêng tư, kéo theo ngón tay đưa vào trong.
Chung Linh giãy giụa muốn khép chân vào, nhưng “công phu mèo cào” này của cô đối với Trì Thanh Chước hoàn toàn không là gì cả.
Trì Thanh Chước thích nhìn phía dưới của cô run rẩy, cực kỳ giống lúc cô xấu hổ. Anh vùi đầu càng thấp, chậm rãi hôn dọc theo khe, mặt Chung Linh lúc này đã đỏ như tôm luộc rồi.
Nhưng vẫn còn chưa đủ.
Cả người cô, từ trên xuống dưới đều làm cho người ta phát điên lên được.