Gió thổi qua kẽ lá phát ra tiếng sàn sạt, thi thoảng truyền đến tiếng nói chuyện văng vẳng từ phía xa của những người sống trong ŧıểυ khu, hai người đứng ở dưới lầu, không nói lời nào.
Rất lâu sau, Chung Linh mới thử nói: “Hôm nay mình…không muốn đến chỗ cậu.”
“Mình cảm thấy…hai chúng ta như vậy là…quá nhanh, vẫn nên bình tĩnh một thời gian thì hơn.”
Trì Thanh Chước không cười nữa, kiên nhẫn hỏi lại: “Ừm, em tính bình tĩnh thế nào?”
Chung Linh biết nhất định anh sẽ không vui, nhưng cô không muốn mơ màng tự lừa gạt chính mình một cách hồ đồ như vậy.
Cô ngập ngừng nói: “Có lẽ tạm thời mình sẽ không tìm cậu học bù nữa, cậu cũng đừng đến tìm mình.”
“Kỳ hạn 1 tháng mà lúc trước cậu nói, bây giờ cũng qua rồi. Mình rất biết ơn vì cậu đã giúp đỡ mình, nhưng bây giờ mình muốn dừng lại.”
Nói xong lại vội giải thích: “Đương nhiên chúng ta vẫn là bạn, nếu cậu có chuyện gì cần giúp thì cứ nói với mình.”
Trì Thanh Chước nghe cô nói những lời phân rõ giới hạn như vậy, cố áp xuống cảm xúc kích động, không cãi nhau với cô.
Ai muốn làm bạn cùng cô chứ?
Chung Linh nhìn thì giống như người không có chủ kiến, nhưng lại rất cứng đầu, sẽ chống cự một cách mềm mại khiến người ta phải bó tay hết cách với cô.
Trì Thanh Chước nhìn cô gái nhỏ nói xong còn chưa dám thở mạnh kia: “Được.”
Chung Linh còn tưởng mình nghe lầm, cô cũng đã chuẩn bị tốt cho trường hợp phải cãi nhau với anh, ai ngờ anh lại đồng ý nhanh như vậy.
Cô ngẩng đầu, Trì Thanh Chước bình tĩnh nhìn cô: “Vậy bây giờ có thể đi ăn cơm tối với tôi được không? Từ lúc xuống máy bay tôi còn chưa kịp ăn gì.”
Chung Linh lại bắt đầu mềm lòng, cô chán ghét bản thân, nhưng nghĩ muộn vậy rồi mà anh còn chưa ăn gì, không tự chủ được mà đồng ý.
Đương nhiên cô càng hận bản thân ngu ngốc hơn, cô sớm nên biết Trì Thanh Chước vốn dĩ không phải người tốt.
Tới khi cô được anh đưa đến dưới cổng ŧıểυ khu nhà anh, cô mới nhận ra anh rõ ràng là một kẻ lừa đảo.
Chỉ là bây giờ đã muộn, cô có giãy giụa cũng vô dụng, bị anh ôm vào trong ngực rồi mạnh mẽ kéo vào thang máy.
Sau khi anh ấn số tầng, quyết đoán ấn cô lên vách thang máy, tay giữ chặt eo cô, cúi đầu dùng môi lấp kín những lời cô muốn nói.
Chờ đến khi ra khỏi thang máy, Trì Thanh Chước mới buông cô ra, lau nước bọt bên môi cô, nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh rồi nói: “Bây giờ chúng ta nói cho rõ ràng, mấy ngày nay em đã làm cái gì?”
Chung Linh như con mồi rơi vào bẫy rập không có cách nào giãy giụa, tuỳ ý để anh ôm mình, mở cửa, vào nhà, bế cô ngồi lên tủ giày ở trước cửa.
Trì Thanh Chước tuỳ tiện đặt túi sang một bên, tay chống cạnh eo Chung Linh, nhìn dáng vẻ khiếp đảm của cô.
Anh cởi giày vớ của cô ra, nhéo cẳng chân cô vòng lấy eo mình, không chút để ý nhìn cô rồi hỏi: “Nói dối?”
Chung Linh khẽ đẩy lồng ngực anh, giọng hơi run: “Mình chỉ cảm thấy như vậy…quá nhanh.”
“Nói dối.”
Trì Thanh Chước nâng cằm cô lên, đôi môi ấm áp dừng ở cần cổ thon dài trắng nõn của cô.
Anh hôn từ cổ xuống xương quai xanh, lại hôn thẳng xuống phía dưới.
Áo hoodie vàng nhạt bị vén lên, lộ ra áo ngực viền ren mỏng bao lấy bầu ngực, da thịt trắng nõn, nhìn thôi cũng biết mềm đến cỡ nào.
Trì Thanh Chước ngựa quen đường cũ, duỗi tay cởi móc áo phía sau, áo ngực lập tức lơi lỏng ra.
Cả người Chung Linh co rúm lại, đầu vυ" đỏ bừng hơi lay động.
Lòng bàn tay Trì Thanh Chước ấn lên đầu vυ", thong thả xoa nắn, mãi đến khi nó trở nên cứng rắn rồi đứng thẳng, anh mới ngậm lấy liếʍ láp.
Bụng lưỡi đảo qua đầu vυ" đứng thẳng, ngậm mυ"ŧ rồi khẽ cắn, tay kia nắm lấy một bên còn lại mà xoa bóp.
Rất mềm, trơn trượt như mỡ dê.
Rất nhanh Chung Linh đã bị anh làm cho nức nở, bàn tay muốn đẩy anh ra cũng trở nên mềm mại, đặt ở trên vai anh, bất lực rũ xuống.