Chung Linh nhìn chiếc điện thoại đang nhấp nháy, đặt cạnh gối, để mặc nó rung cho đến khi dừng lại.
Chung Linh ngơ ngác nhìn vào màn hình điện thoại đã tối đen, nhìn đến mức xuất thần.
Nhưng Trì Thanh Chước cũng không phải là người dễ thoả hiệp, rất nhanh chuông điện thoại lại vang lên, dường như không chịu bỏ cuộc.
Chung Linh hiểu rõ tính cách của anh, cô nhìn vào di động, rồi ấn nghe máy.
Trì Thanh Chước không hỏi cô vì sao không trả lời cuộc gọi video kia, “Em về đến nhà chưa?”
“Mình vừa về.”
“Gọi video nhé.”
Chung Linh không hiểu vì sao anh lại luôn chấp nhất với việc video call, ngón tay cô nắm lấy một góc chăn, nhỏ giọng từ chối, “Không được đâu…. Cậu nên ngủ sớm chút đi.”
Chung Linh biết ngày mai anh sẽ tham gia cuộc thi, nên không muốn làm ảnh hưởng đến bài thi của anh, cô có một vài lời muốn nói nhưng không biết nên diễn đạt thế nào.
Trì Thanh Chước cầm điện thoại và dừng lại một chút, “Nếu em thật sự quan tâm tôi, thì bật video call lên đi, cho tôi nhìn em một lát.”
Cuối cùng, Chung Linh vẫn ấn mở video.
Cô không phải kiểu người giỏi nói dối, ánh mắt cứ trốn tránh không dám nhìn Trì Thanh Chước, nhưng Trì Thanh Chước lại cực kỳ tinh mắt, chỉ cần liếc nhìn một đã nhận thấy có điều gì đó không thích hợp.
“Ồ, cho nên lúc nãy là em cố ý không nghe máy?”
Chung Linh bị nói trúng, giấu đầu lòi đuôi phủ nhận, “Không có……”
Trì Thanh Chước nhìn cô đầy ẩn ý.
Dù cách màn hình điện thoại, Chung Linh vẫn cảm nhận được sự uy hiếp từ anh, lập tức giải thích: “Mình có chuyện muốn nói với cậu, chờ cậu trở về sẽ nói sau.”
“Em nói ngay bây giờ đi.”
Ngón tay Chung Linh xoắn lại với nhau, nếu nói ra bây giờ, cô thật sự sợ anh sẽ làm ra chuyện gì đó khác người.
Cô cảm thấy, Trì Thanh Chước chắc chắn có thể làm ra được.
Chung Linh lắc đầu, “Không phải chuyện quan trọng lắm, cậu cứ tập trung tham gia thi đấu trước đi.”
Trì Thanh Chước không hỏi thêm câu nào nữa, anh vẫn còn nhiều thời gian.
*
Trận chung kết sẽ diễn ra vào thứ bảy, vì lịch thi đấu kéo dài khoảng một tuần, nɠɵạı trừ cuộc thi còn có phần tổng kết và trao giải.
Chung Linh không nghĩ rằng Trì Thanh Chước sẽ trở về sớm như vậy.
Sau khi thay giày ở huyền quan và chạy xuống lầu, cô nhìn thấy Trì Thanh Trước – người đã mấy ngày không gặp đang đứng bên dưới, anh đeo balo trên vai, có lẽ mới từ sân bay trở về.
Nhìn thấy Chung Linh đi xuống cầu thang, Trì Thanh Chước nhếch miệng và vẫy tay với cô.
Chung Linh từ từ bước đến chỗ Trì Thanh Chước, chờ đến khi chỉ còn cách vài bước, anh liền duỗi tay nắm lấy cánh tay cô, rồi kéo cô vào trong lòng mình.
Hơi thở thơm tho dịu dàng lập tức tràn ngập trong mũi cô, Trì Thanh Chước hôn nhẹ lên tóc cô: “Em có nhớ tôi không?”
Bên trong lòng ngực, Chung Linh đang co rúm lại, tránh né sự gần gũi của anh, hai tay đặt lên ngực cố gắng đẩy anh ra.
Trì Thanh Chước nắm lấy đầu ngón tay và kéo cô sang một bên để hôn.
Trong mắt anh ẩn chứa nụ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Chung Linh, như muốn ăn tươi nuốt sống cô vào bụng.
Không hiểu sao, Chung Linh lại nhớ tới những gì anh đã nói trước khi rời đi, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi.
Quả nhiên, Trì Thanh Chước nhéo vào đầu ngón tay hỏi cô, “Ở cùng tôi chứ?”
Chung Linh cúi đầu ảo não, đầu tiên là vì sự trở về đột ngột của anh quấy nhiễu, lúc này nghe thấy câu nói của anh càng không biết phải từ chối thế nào.
Trong đầu còn đang nhanh chóng nghĩ đến việc lấy cớ để từ chối, Trì Thanh Chước lại mở miệng nói, “Nếu không thì để tôi đi lầu, tôi biết đêm nay em chỉ ở một mình.”
Chung Linh hoài nghi nhìn anh “Cậu…… Sao cậu biết?”
Quả thật, Chung Vân Tuệ đã nói rằng đêm nay sẽ không về nhà. Thật ra, trước đây Chung Vân Tuệ rất hiếm khi đi công tác tập huấn, việc không về nhà thế này cũng hiếm khi xảy ra, nhưng số lần gần đây dường như đang tăng lên.
Trì Thanh Chước nhìn dáng vẻ của cô liền muốn cười, véo nhẹ vào má cô, “Nếu tôi muốn biết, thì sẽ biết được thôi.”
Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve từ gò má xuống cằm, rồi khẽ nâng cằm lên, anh cúi xuống định hôn Chung Linh nhưng lại bị cô tránh đi.
Bàn tay cũng rời khỏi tay anh.
Trì Thanh Chước thấy cô lại giống như tối qua, đứng thẳng dậy hỏi, “Em muốn nói chuyện gì với tôi?”
Trong lúc Chung Linh vẫn còn đang suy nghĩ nên mở lời thế nào, bỗng nhiên nghe thấy câu hỏi của Trì Thanh Chước