Trong thang máy, trong thân thể Tiếu Phù không ngừng dâng lên cảm giác vui vẻ, không thể tiết chế. Cô dùng đôi tay che miệng, toàn thân run rẩy không thể kiềm chế.
“Muốn cười thì liền cười đi.” Tống Bạch Hạo lắc đầu một cái rồi đề nghị, trong ánh mắt có chút khó tin nhìn cô “Không ngờ lời đồn đãi cư nhiên đều là thật.”
“Đồn đãi cái gì?” Tiếu Phù tò mò hỏi.
“Xem ra cô ở ‘địa phương cao cao’ này lâu rồi, thực không biết khắp nơi đều là lửa khói.” Tống Bạch Hảo sảng khoái cười lên.
“Tôi vốn không thích tán gẫu bát quái.” Cô lầu bầu.
“Toàn bộ trên dưới công ty đều đang đồn, ông chủ đang điên cuồng theo đuổi cô.” Hắn nháy mắt với cô mấy cái, đôi tay đưa ra lời mời “Có muốn bổ sung sao?”
“Tôi không phủ nhận.” Tiếu Phù đỏ mặt.
“Nhưng tôi lại cảm thấy ông chủ không điên cuồng theo đuổi cô.” Tống Bạch Hạo dẫn cô ra khỏi thang máy, tiến về phía địa điểm mọi người tập họp, “Căn bản là điên cuồng yêu cô.”
“Làm sao thấy được?” Cô có chút xảo trá hỏi.
“Chỉ từ biểu hiện vừa rồi của ông chủ đại nhân, tôi liền nên chúc mừng cô.” Hắn không tha cho Tiếu Phù “Quá trình thu phục bậc con trời kiêu ngạo này như thế nào?”
“Tôi cái gì cũng không làm.” Tiếu Phù lập tức phủ nhận sạch sành sanh.
“Trừ tình yêu cuồng nhiệt còn cùng nhau đi nước Mĩ du lịch cơ mà?” Tống Bạch Hạo nói lên bát quái mà thời gian trước mọi người xôn xao truyền đi.
“Đó không phải là du lịch, ai , chuyện có chút phức tạp.” Tiếu Phù thấy đồng nghiệp phía trước đã hướng bọn họ vẫy tay.
“Chúng ta có cả một buổi tối” Hắn hướng mọi người giơ ngón tay cái lên, bày tỏ rằng nhiệm vụ đã hoàn thành.
“Anh phải giữ bí mật.” Cô nhìn hắn một cái.
“Không có vấn đề gì.” Tống Bạch Hạo nhẹ nhõm hếch mày lên.
“Đây là duyên phận.” Tống Bạch Hạo từ chỗ tụ hội đưa cô về nhà, hai người ngồi ở trong xe, nghe cô kể xong đoạn chuyện xưa, kết luận ra hai chữ.
“Duyên phận cái gì?” Tiếu Phù cảm thấy có chút buồn cười.
“Cô suy nghĩ một chút, mình làm thư kí cho ông chủ đã bao lâu?” Hắn phân tích “Hai người rõ ràng là đã cùng làm việc lâu ngày, nhưng bởi vì vấn đề thân phận, thủy chung không nghĩ tới đối phương có phải là người trong định mệnh của mình hay không, cuối cùng ông trời nhìn xuống, đổi lại góc độ, để cho các người một lần nữa phát hiện nhau, rồi tiến tới tình yêu.”
“Một lần nữa phát hiện nhau.” Cô thích cách nói này.
“Rất nhiều những cặp vợ chồng có thể đi chung lâu dài với nhau cũng như vậy, đến thời điểm kết hôn mới phát hiện rõ ràng, thì ra đối phương vẫn luôn ở bên cạnh mình, giống như là hồi nhỏ ngụ ở ngõ bên cạnh...đi học thì học lớp bên cạnh...công việc thì đúng lúc công ty của hắn ở dưới lầu của mình...mọi việc cứ như thế.”
“Tôi hiểu, sau đó bọn họ sẽ mang những thứ trùng hợp này làm thành đoạn tiểu sử ngắn, chia sẻ trên tiệc cưới với mọi người.” Tiếu Phù thấy có chút thú vị bèn phụ họa.
“Tiểu sử của cô phải viết cẩn thận một chút, sợ rằng phải viết rất dài, rất dài, nếu không mọi người sẽ điên cuồng ép cô nói ra toàn bộ chi tiết.
“Tại sao lại là tôi?” Cô khốn hoặc.
“Thân phận của chú rể sợ làm cho mọi người co rúm lại.” Hắn làm ra nét mặt tôn sùng.
“Anh ấy chỉ là ông chủ thôi mà.” Cô bật cười.
Tống Bạch Hạo nghiêm túc mở miệng “Đừng quên, anh ta là người đàn ông nắm giữ mấy chục triệu cuộc sống, đương nhiên rồi, ở đáy lòng của cô, anh ta chỉ là một ông chủ si tình của cô thôi .”
Tiếu Phù cong lên khóe miệng, không trả lời.
Xuống xe, cô phất phất tay, xoay người đi tới cổng nhà trọ, lấy chìa khóa cắm vào ổ, đang muốn xoay để mở khóa thì đột nhiên lưng bị kéo vào một bộ ngực ấm áp tráng kiện.
Cô sợ hãi kêu nhỏ một tiếng, không kịp kêu cứu, lập tức bị xoay cả người lại, một cỗ cường thế ấm áp quen thuộc đặt lên môi của cô.
Tiếu Phù lấy tay ngăn ở giữa hai người, chỉ vừa từ chối được hai cái, liền bị cái hôn kĩ thuật cao siêu của hắn đoạt đi tất cả năng lực suy nghĩ.
Cho đến khi phát hiện hai chân cô như nhũn ra, Lăng Thiên Tước mới chậm cái ôm hôn cường hãn lại, nhưng vẫn không ngừng hút lấy hương thơm ngọt ngào từ trong môi của cô, trấn định lại đố kị cùng lo lắng đau khổ trong linh hồn.
Lại qua một hồi, hắn tuy buông cô ra, nhưng vẫn chưa có vẻ thỏa mãn, Tiếu Phù thở hổn hển, khẽ tựa trước ngực hắn, cảm giác cánh tay nắm trên hông của cô không ngừng buông ra nhiệt độ nóng bỏng.
Lăng Thiên Tước ghé vào bên tai cô thấp giọng hỏi “Tối nay đi chơi vui vẻ không?”
Cô hơi đẩy lồng ngực của hắn ra, nhìn thẳng hắn “Anh thì sao? Ước hẹn vui vẻ chứ?”
“Anh không có hẹn cô ta, là cô ta đột nhiên tự chạy đến tìm anh, hơn nữa anh cùng cô ta nói chuyện rõ ràng rồi.” Nói xong, hắn lại bổ sung “ Anh không cùng cô ta ra ngoài, nói chuyện luôn ở trong công ty.”
“Nói rõ ràng cái gì?” Cô khốn hoặc.
“Anh nói cho cô ta biết –“ hắn cẩn thận từng li từng tí liếc nhìn cô một cái, tuyên bố “Chúng ta sắp kết hôn, xin cô ta giúp chúng ta đem tin tức này thông báo cho những bằng hữu trước đây.”
“Chúng ta sắp kết hôn sao?” Tiếu Phù nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn, lòng tràn đầy cảm động hỏi.
Một lần nữa Lăng Thiên Tước lại đem lấy cô ôm thật chặt vào lòng “Tối nay anh làm hư việc rồi, anh hiểu rõ, chỉ xin em đừng liền như vậy mà xử anh xuất cục, để cho anh –“
Nghe giọng điệu khổ sở của hắn, Tiếu Phù ở trong lòng hắn giật giật, đang định nói cho hắn biết mình không có tức giận, chỉ đơn thuần muốn để lại không gian cho hắn xử lý.
Hắn bị lo lắng hung hăng hành hạ cả một đêm, giờ phát hiện cô kháng cự, càng không thể nào buông tay, gia tăng sức lực ôm chặt cô, giọng nói càng trở nên cấp bách “Anh hiểu rõ cuộc sống trước kia của mình trong mắt em là bộ dáng gì, anh chỉ thỉnh cầu em, không nên dùng những chuyện trước kia mà chấm điểm anh bây giờ, nhất là tối nay... trong mắt em là có người phụ nữ tới tìm anh... chính là cái kia anh...” Hắn cẩn thận chọn từ ngữ giải thích, thậm chí còn vì khẩn trương mà nói cà lăm.
Tiếu Phù ở trong ngực hắn lại giật giật, muốn nói cho hắn biết, chuyện hắn nói, cô đều hiểu, nhưng cô càng giãy dụa, hắn càng hoảng hốt buộc chặt cánh tay.
Cô ở đáy lòng len lén phê bình, đồng thời buông tha ý đồ ban đầu, cô vốn muốn nói cho hắn biết, cô tin tưởng hắn, hắn thật sự không cần khẩn trương như thế, nhưng mà lúc này nghe hắn nói một chút cũng không tồi, cô không nhịn được ý nghĩ xấu.
“Nếu như em nghĩ em đã hiểu rõ anh là người đàn ông như thế nào, anh chỉ muốn nói cho em biết, điều này chưa chắc là đúng, bởi vì ngay cả anh cũng không nghĩ đến mình sẽ như bây giờ. Kể từ sau chuyến đi nước Mĩ, anh đã không giống mình trước kia...”
Hắn hơi kéo ra một chút cự ly, thâm tình nhìn ngắm cô.
“Anh yêu em, đây là chuyện hiện tại anh xin khẳng định, không phải cố ý, nhưng thật sự anh vì điểm này mà thay đổi rồi, trở thành người đàn ông đáng tin cậy, muốn chung tình, muốn hiểu được và cũng muốn được săn sóc người yêu, đây tất cả đều là những chuyện anh chưa từng nghĩ tới, những thứ này thay đổi, toàn bộ bởi vì em...”
Tiếu Phù đưa một ngón tay lên khẽ chạm vào miệng của hắn, cảm động hướng hắn cười một cái.
Lăng Thiên Tước ngưng mắt nhìn cô thật sâu, đôi môi bị đầu ngón tay của cô chạm vào, buồn bực cả đêm biến mất trong nháy mắt, loại cảm giác này quả thật quá khoa trương, nhưng vốn đang u mê, bỗng lắc một cái, ấm áp từ mảnh tối tăm thấu ra ngoài, bắn ra trăm đạo ánh sáng, làm cho hắn đột nhiên cảm thấy hình như ánh sáng đã trở lại trước mặt.
Cô cười nói “Em cũng yêu anh.”
Nghe như vậy cả người hắn ngây ngô đi.
Nhìn phản ứng của hắn, Tiếu Phù bật cười một tiếng.
Lúc này nhà người hàng xóm cũng quay trở lại, một nhà ba người gồm bố mẹ và đứa bé trai hiếu động quấn vào cô nói chuyện cảm ơn.
“Chú à, chú cùng cô xinh đẹp bao giờ sinh em bé?” Đứa bé trai lấy ánh mắt sùng bái nhìn lên Lăng Thiên Tước cao lớn, một tay lôi kéo quần tây của hắn.
“Cái gì?” Lăng Thiên Tước cảm giác mình lại bị một tiểu bom oanh tạc.
Em bé? Hắn đột nhiên thấy lòng tràn đầy kích động.
Hắn cùng với đứa bé của cô.
Chỉ nghĩ thôi hắn đã thấy từng trận cảm động cùng thỏa mãn chảy đi khắp toàn thân.
“Con à, phải lễ phép chứ.” Bố mẹ của đứa bé trai lo lắng nhìn bọn hắn một cái.
Tiếu Phù cười cười trấn an “Không sao, bọn cháu cũng có tính toán kết hôn.” Cô ngồi xổm xuống, nhìn thẳng đứa bé trai “Nói cho cô biết, nếu cô có em bé thì sao đây?”
Lăng Thiên Tước kinh ngạc nhìn về phía cô, cảm thấy lần oanh tạc này hẳn là bom nguyên tử đi.
Cô không uyển chuyển giải thích, càng không có bài xích, hơn nữa cô không chỉ có nhắc tới kết hôn, mà còn không phản đối ý niệm cùng hắn sinh đứa bé.
Tối nay đúng là ngày may mắn của hắn! Ngày may mắn nhất.
“Cháu muốn dẫn hắn đi chơi, đi căn cứ bí mật của cháu.” Đứa bé trai hưng phấn mở miệng.
Mấy người lớn cùng đứa bé đứng nói mấy câu, cuối cùng thì nhà hàng xóm cũng lên lầu, Tiếu Phù quay đầu, khuôn mặt nhỏ lóe sáng nụ cười nhìn về phía hắn.
“Em đồng ý gả cho anh?” Hắn cố giữ vẻ mặt trấn định, nhưng giọng nói lại hưng phấn khác thường.
Tiếu Phù nhún nhún vai, giống như đang nói “Không có gì là không thể”, lẳng lặng mỉm cười, sau đó mở miệng nói câu “Kết hôn với anh tương đối dễ dàng.”
“Dễ dàng?” Lăng Thiên Tước nhíu mày.
“Dù sao chúng ta cũng đã chụp xong ảnh cưới, chụp cái thể loại đó thật sự rất mệt mỏi, em không muốn chụp lần nữa.” Cô vươn tay, làm bộ ngáp một cái.
Hắn nghe rồi, khạc thật to ra mồm miệng ác khí “Cái người phụ nữ này thật là đáng giận, nói một câu ‘em nguyện ý’ cũng khó khăn đến vậy sao?” Lăng Thiên Tước giả bộ lạnh mặt, ác thanh ác khí kháng nghị.
“Đó” Tiếu Phù rút chìa khóa vẫn còn cắm trên cánh cửa, đi vào cửa chính của nhà trọ.
Hắn một tay ở trên eo của cô, cùng cô lên lầu “ ‘Đó’ là ý tứ gì?”
“Chính là ý tứ ‘đó’.” Cô nhịn cười.
“Đó là trạng thanh từ, bản thân không có ý tứ gì.” Hắn nhướng cao lông mày, tức giận nhắc nhỏ.
“Vậy sao?” Cô giả bộ ngu.
“Anh trước hết để cho em sinh em bé, như vậy em sẽ không thể rời bỏ anh, đến lúc đó đứa bé trai kia cũng sẽ đứng ở bên anh.”
Lăng Thiên Tước nói bằng ngữ điệu nhẽ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn về phía cô thì lại nóng bỏng quá đáng.
Câu nói vừa nói xong, hắn đột nhiên tận dụng toàn lực nhắm mắt lại, toàn thân căng thẳng, nhàn nhạt nói một câu xin lỗi, lấy điện thoại di động ra.
Vẻ mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, cúp điện thoại xong, cặp mắt trống rỗng vô ý thức của hắn nhìn vào cô.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô cau mày.
“Bà nội, bà –“vẻ mặt hắn cứng đờ.
“Bà nội xảy ra chuyện gì?” Cô đưa đôi tay, chạm vào cánh tay hắn như muốn tiếp thêm sức lực cho hắn.
“Bà đang ở bệnh viện tại Đài Loan, vừa rồi mẹ anh gọi tới –“ Hắn hít sâu một cái, khàn khàn tiếng, nói “Bà nội sợ rằng không qua được.”
“Bà nội, cháu tới thăm bà đây.” Lăng Thiên Tước nắm chặt cái tay phải yếu đuối của bà nội.
Bà nội mở mắt, cố hết sức nhìn hắn, vừa mở miệng liền hỏi “Cháu dâu có đến đây không?”
“Bà nội, cháu ở đây.” Tiếu Phù nắm chặt lấy tay trái của bà nội, ngẩng đầu, cùng hắn trao đổi một ánh mắt hạnh phúc.
“Rất tốt, rất tốt.” Bà nội phấn chấn tinh thần cười lên, nói rất tốt.
“Bà nội, cái gì tốt?” Lăng Thiên Tước thấy tinh thần bà nội thật tốt, niềm lo lắng tạm thời buông xuống, “Bà muốn ăn cái gì sao?”
“Bà nói các cháu, rất tốt.” Ánh mắt hiểu rõ của bà nội lưu chuyển trên người bọn họ “Đừng cho là ta già rồi, cái gì cũng không biết.”
“Mẹ, tiểu tử này làm chuyện gì không vâng lời Người chăng?” Bố hắn đang đứng ở cuối giường bệnh cau mày hỏi.
“Con trai bảo bối của con lúc trước đùa giỡn với mẹ, chỉ là, mẹ cũng chưa ăn thua thiệt, để cho hắn cùng với cháu dâu của mẹ đi chụp ảnh cưới, coi như huề nhau.” Nụ cười trên mặt bà nội rất gian manh.
“Bà nội, bà đã biết ngay từ đầu?” Lăng Thiên Tước kinh ngạc.
“Các cháu vừa vào cửa, bà liền nhìn ra đầu mối, vốn là bị cháu chọc giận gần chết, sau phác giác ra rằng cô gái này tính tình thiệt tốt, bà bèn tương kế tựu kế, đẩy cho các cháu một cơ hội.” Bà nội hả hê cười.
“Bà nội.” Tiếu Phù đỏ bừng cả mặt.
“Chớ ngượng ngùng, khi đó bà liền biết là các cháu nhất định sẽ trở thành một đôi.” Bà nội kiêu ngạo nhìn về phía cháu trai của mình, rất có khí thế “Tôn Ngộ Không nào có thể thoát khỏi Phật chưởng của Như Lai.”
“Cháu trai ngốc hỏi vấn đề ngu ngốc.” Bà nội dò xét hắn một cái, rồi mới chậm rãi mở miệng “Cô gái tốt như thế, các cháu sống chung lâu ngày như thế, nếu như cháu không nắm thật chặt, không lấy được vợ tốt, đó chính là đáng đời cháu. Bà ra đưa ra nhiều ám hiệu như vậy cho cháu, còn đặc biệt phân phó nhiếp ảnh gia phải làm cho các cháu hôn nhau.”
“Thì ra là vậy.” Lăng Thiên Tước cảm kích cười.
Tiếu Phù đứng đối diện hắn thì hai má lại đỏ lên.
“Nếu không cháu cho rằng vì cái gì mà ta phí sức lực lớn tới như thế, bắt các cháu chụp ảnh cưới là vì cái gì?” Bà nội dí dỏm nháy mắt vài cái.
“Bà nội, cháu ở nước Mĩ là muốn bồi bà.” Lăng Thiên Tước buồn cười lắc đầu, đại khái chính là “đạo cao một thước, ma cao một trượng.”
“Cô gái àh, bà giao cháu trai cho cháu đó, làm phiền cháu giúp bà chăm sóc hắn thật tốt.”
“Bà nội, cháu nhất định sẽ, bà không cần lo lắng.” Tiếu Phù thật hâm mộ hắn có một bà nội yêu thương hắn như vậy, liền cho bà nội một lời cam kết bà muốn nghe nhất.
“Thật khó mà không lo lắng cho hắn.” Bà nội nhẹ nhàng thở dài, khẽ nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ mỏi mệt.
“Tiểu tử này lúc trước có nhiều hoang đường, ta đều nhìn thấy, luôn tự hỏi không hiểu mình có phải đã giáo dục sai lầm hay không, nếu không tại sao tiểu tử này lại mê muội đến như thế.”
“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu không biết –“ Lăng Thiên Tước cướp lời, nói xin lỗi.
“Không sao, tất cả đã qua đi rồi, cháu biết hối cải, bà liền yên tâm nhiều.”
Bà nội quay đầu muốn bố hắn cầm hộp châu báu của bà tới đây.
“Bà nội, Thiên Tước đã hơn mấy tháng cũng không đi đàm đúm, ngoan không thể tin được.” Tiếu Phù nói giúp hắn một câu hữu ích.
“Cháu không thể tượng tượng nổi, khi nghe nói tiểu tử ngày ngày đưa cho cháu một đóa hoa, bà liền biết chuyện tốt đã tới gần, đáng tiếc bà không thể tự mình tham gia hôn lễ của các cháu.”
“Bà nội –“ Lăng Thiên Tước nghẹn ngào mở miệng “Bà nhất định có thể tham gia hôn lễ của chúng cháu, còn có thể vui đua với chắt của bà.”
“Chuyện cũng không phải tự cháu quyết định.” Bà nội trừng mắt nhìn cháu trai.
“Bà nội, cháu đã đồng ý gả cho Thiên Tước rồi.” Tiếu Phù vội vàng nhảy ra thừa nhận.
“Thật?” Tròng mắt của bà nội nháy mắt tỏa sáng, tầm mắt trực tiếp nhìn về ngón tay bóng loáng trắng nõn của cô “Vậy tại sao cháu không đeo nhẫn cưới?”
“Trên thực tế, cô ấy vừa mới đồng ý lời cầu hôn của cháu, cháu chưa đi mua kịp.” Lăng Thiên Tước biết chuyện gì cũng không lừa được bà nội, mình cứ nói rõ ràng ra trước.
“Bà có.” Bà nội nhận lấy hộp châu báu từ tay bố hắn, lấy ra cái nhẫn kim cương lớn nhất đưa cho cháu trai “Đeo lên cho cô ấy.”
Ở trước mặt bà nội, Lăng Thiên Tước cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiếu Phù, đeo chiếc nhẫn vào ngón áp úp của cô, hôn lên ngón tay cùng với nhẫn cưới.
“Tiếu Phù àh, nhà họ Lăng chúng ta đã xác định cháu rồi đó.” Bà nội thấy cử động thân mật giữa bọn họ, vui mừng nhướng mày, hốc mắt ửng hồng.
“Cháu hiểu rõ rồi bà nội.” Trong mắt Tiếu Phù có cảm động thật sâu.
Bọn họ ở lại bệnh viện một lát, cho đến khi bà nội quá mệt mỏi ngủ thiếp đi, mới dưới sự thúc giục của bố mẹ hắn mà lái xe rời đi.
Bên trong xe –
“Vừa rồi cảm ơn em.”
Lăng Thiên Tước liếc cô một cái, xe chạy nhanh giữa phố xá.
“Cảm ơn vì cái gì?” Tiếu Phù không rõ chân tướng.
“Nguyện ý tiếp nhận chiếc nhẫn của bà nội, để cho bà yên tâm.” Khóe miệng hắn có hàm súc cười yếu ớt.
Tất cả đối với cô mà nói, có lẽ không tính là cái gì, nhưng vừa rồi trong không khí bệnh viện, làm hắn không khỏi cảm động, vì cô dịu dàng ứng đối, để cho hắn có loại cảm giác gia đình rất nồng, rất sâu.
Trước kia bà nội cho hắn cảm giác này, hiện tại cô cũng cho hắn.
Hắn sẽ dùng toàn bộ sinh mạng đi yêu thương cô gái này.
“Đây cũng không có gì.” Tiếu Phù cảm thấy hắn quá khách khí, có thể làm một chút việc cho hắn và cho bà nội, đối với cô cũng là một loại cảm giác, hơn nữa có cảm giác gia đình thật sâu.
“Chỉ là lần này không phải lừa gạt bà nội, em thật sự là thở phào nhẹ nhõm.”
“Bà nhạy cảm hơn so với chúng ta, ở thời điểm lòng chúng ta còn chưa yên, bà đã nhìn ra cơ hội giữa chúng ta.” Nghĩ đến lúc ở Mĩ bà nội đã biết mối quan hệ của bọn họ, Lăng Thiên Tước cảm thấy tất cả mọi chuyện có chút buồn cười.
“Khó trách khi đó bà kiên trì bắt chúng ta đi chụp ảnh cưới.” Cô hiện tại mới hiểu ra.
Làm nửa ngày, bọn họ vẫn cứ tưởng bà nội chẳng hay biết gì.
“Tiếu Phù, yêu cầu vừa rồi của bố anh, chúng ta không nhất định phải làm theo.” Hắn chuyển lời, nghĩ đến chuyện bố hắn bày tỏ hi vọng bọn họ kết hôn càng nhanh càng tốt.
Bố là vì bà nội, nhưng hắn rất rõ ràng, hắn không muốn làm khó cô như vậy, đối với bà nội mà nói, cử động vừa rồi đã coi như là một nhận định chính thức.
“Tại sao?” Cô hỏi.
“Anh muốn cho em một hôn lễ đẹp nhất, mà không phải một kỉ niệm vội vội vàng vàng.” Hắn rất để ý cảm giác của cô, không hi vọng cô có bất kì uất ức nào.
“Đối với em mà nói, có bà nội tham gia hôn lễ, chính là hôn lễ đẹp nhất.” Tiếu Phù mỉm cười, quay mặt sang, nhìn thẳng gò má của hắn.
Lăng Thiên Tước thừa dịp dừng đèn đỏ bèn quay mặt lại, đưa một tay trìu mến xoa gương mặt của cô.
Hắn không hiểu, mấy năm nay, rốt cục là có cái gì không đúng, tại sao thủy chung không nhìn thấy người phụ nữ tuyệt vời luôn ở bên cạnh mình đây.
“Tiếu Phù, anh yêu em.”
Tiếu Phù chậm rãi cười lên, cảm giác gương mặt mình ở trong lòng bàn tay hắn khẽ run “Em cũng yêu anh”, không chần chờ hay nghi ngờ chút nào.
Bọn họ ngưng mắt nhìn thật chặt lẫn nhau, không một tiếng động trao đổi nào, tình cảm khổng lồ đem trọn thế giới thành thế giới của riêng hai người.
Bim ---
Tiếng còi chói tai khiến Lăng Thiên Tước đột nhiên lấy lại tinh thần, hắn khẽ nguyền rủa một cái, đạp lên chân ga, xe thể thao trong nháy mắt tăng tốc lao đi “Sau này chúng ta tốt nhất nên để tài xế lái xe.”
Nghe vậy Tiếu Phù nhẹ nhàng cười lên “Em còn tưởng anh rất thích tự mình lái xe.”
“Anh thích cảm giác điều khiển, lại cũng lo lắng nếu có người khác, em sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng giờ anh hiểu tự mình lái xe là không thể thực hiện được.” Lăng Thiên Tước đặt tay lên bàn tay nhỏ bé đang ở trên đùi của cô“Em làm anh phân tâm, bà xã.”
Tiếu Phù không nói lời nào, chỉ nghiêng đầu, buồn cười, nhẹ trừng mắt nhìn hắn, không rút tay về.
“Mấy ngày kế tiếp, em phải có chuẩn bị tâm lý.” Hắn cau mày.
“Chuẩn bị tâm lý?” Cô khốn hoặc.
“Chúng ta cần phải chuẩn bị tất cả đồ vật cần thiết cho hôn lễ, còn điểm quan trọng nhất ... “Lăng Thiên Tước nhanh chóng liếc cô một cái, khóe miệng có một nụ cười rất xấu xa.
“Quan trọng nhất?” Cô cẩn thận nhìn chằm chằm vào nụ cười tà ác chói mắt của hắn trên mặt.
“Chắt của bà nội.”
Cô cũng biết! Tiếu Phù nhướng cau lông mày, “Lăng Thiên Tước, anh đừng có tiến thêm cả thước, cẩn thận không em hủy hôn đó.”
“Bà nội nói nhà họ Lăng đã đem em định xuống, em không chạy thoát được đâu.” Hắn không bị cô dọa, thái độ nhẽ nhõm tự tại.
“Tự tin như vậy?” Cô cười đến giả dối với hắn.
“Dĩ nhiên, lại nói, sợ rằng em sẽ không tìm được ông xã tốt giống như anh vậy.”
“Tốt chỗ nào?” Chuyện như vậy làm gì có người nào tự nhận.
“Ở rất nhiều chỗ, xem ra anh phải đem mỗi ưu điểm trên người đem báo cáo với em, tránh cho em lại cùng với người đàn ông không quan hệ đi ăn cơm.
Sự kiện kia hắn vẫn chưa hoàn toàn quên.
“Đó là tụ hội đồng nghiệp, có một đống người.” Tiếu Phù cười trộm giải thích.
“Lần sau không cho phép.” Thấy thế, Lăng Thiên Tước làm bộ tức giận ra lệnh.
Cô thu hồi gương mặt tươi cười, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Hắn nhìn cô, sau đó lấy ánh mắt vô tội, lập tức đổi lại lời nói “Được rồi, em có thể đi, nhưng anh cũng muốn tham gia.”
Nghe vậy tim của cô chậm rãi đẩy ra ấm áp.
Thì ra là – đàn ông cường thế cũng sẽ học nhượng bộ, hiện tượng tốt!
Ngày mai sẽ kết hôn, mẹ vừa mới gọi điện thoại tới đây, nói tình trạng của bà nội không tốt, nếu như không cách nào đến tham dự hôn lễ, bọn họ sẽ dùng phương thức vệ tinh liên tuyến, để cho bà nội ở trong phòng bệnh cũng có thể theo dõi hôn lễ.
Lăng Thiên Tước rời thư phòng, tới tân phòng của bọn họ.
Kể từ khi quyết định kết hôn, hắn lợi dụng lý do chuẩn bị hôn lễ, thành công khiến Tiếu Phù vào ở trong nhà Lăng gia.
“Tiếu Phù, em đã ngủ chưa?” Hắn gõ cửa phòng cô.
Không người nào đáp lại.
Lăng Thiên Tước lo lắng, chuyển động tay cầm, vừa vào đến bên trong phòng, thấy cô vẫn chưa thay y phục, cứ như vậy mệt rã rời ở trên giường.
Hắn đến gần, ngồi ở trên giường vươn tay xoa lên gò má của cô, đau lòng nhìn dung nhan mệt mỏi đang ngủ của cô “Xin lỗi cùng cảm ơn em, bà xã.”
Xuất hiện quấy nhiễu, Tiếu Phù nhíu mày một cái, khẽ mở mắt, dùng sức nháy mấy cái, ép buộc mình tỉnh lại , “Thiên Tước?”
“Là anh.” Hắn mỉm cười.
Lăng Thiên Tước thấy cô tỉnh lại, không đợi cô ngồi dậy, lập tức chủ động kéo thân thể cô, đem lấy người con gái yêu dấu ôm vào trong ngực, từ phía sau lưng bảo vệ cô.
Áp lên thân thể co dãn ấm áp, Tiếu Phù thoải mái thở ra, sau khi hắn phát hiện, khóe miệng hài lòng cong lên.
“Em ngủ thiếp đi?” Cô trách cứ mình.
“Em quá mệt mỏi.” Hắn nói đỡ cho cô.
“Em chỉ muốn nghỉ ngơi vài ba phút, sau đó đi tắm nước nóng, rồi lên giường ngủ.” Tiếu Phù vùi ở trong ngực hắn, động cũng không muốn động.
“Có muốn anh giúp em một tay không?” Hắn cười hỏi “Tắm uyên ương?”
Cô ngẩng đầu lên, tức giận trừng mắt nhìn hắn “Em đang nói chuyện đứng đắn với anh.”
“Lấy tiêu chuẩn của bà nội, đây mới là ‘chuyện đứng đắn’.” Lời của hắn làm cô hồi tưởng lại lời bà nội từng nói qua với bọn họ ở Mĩ.
“Bà nội tối hôm nay thoạt nhìn rất có tinh thần.” Cô lần nữa trở về góc thoái mái nhất ở trong ngực hắn.
“Ừ.” Hắn giận tái mặt.
Nhớ tới mẹ vừa điện thoại tới, nói bọn họ vừa không đi bao lâu, tình huống bà nội trở nên rất tệ, mẹ thậm chí hoài nghi, bà nội có thể vừa nói vừa cười với bọn họ, có thể là hồi quang phản chiếu.
“Em đi tắm rửa trước, còn anh, đi ngủ sao?” Tiếu Phù từ trong lòng hắn ngồi dậy, rời đi cái ôm lưu luyến của hắn.
“Anh giúp em chuẩn bị ít thức ăn.” Hắn buông tay ra.
“Em không đói bụng.” Cô xoay người đối diện hắn.
“Em hôm nay cơ hồ không ăn gì cả, ngày mai sẽ bận rộn hơn.” Hắn kiên trì muốn cô ăn một chút gì, ngày mai mới trọng tâm chính, cô sẽ mệt đến lả đi.
Cô suy nghĩ một chút “Được rồi.”
“Muốn ăn cái gì?” Lăng Thiên Tước hôn xuống má cô một cái.
“Em cũng không biết.” Cô đỏ mặt, cảm giác mình chỉ cần không cẩn thận, tùy thời đều có thể tự nhiên ngủ.
“Anh sẽ chuẩn bị cho em nhiều món một chút, sau đó cho em tự lựa chọn.” Ánh mắt trìu mến của hắn không cách nào dời khỏi khuôn mặt kiều diễm của cô.
“Phân lượng cũng không nên quá nhiều, một mình em không ăn hết.” Tiếu Phù đứng lên, bắt đầu thu dọn những túi giấy ở đầy trên đất.
“Đừng lo lắng cái này, anh sẽ giúp em giải quyết.” Hắn đi theo, cầm lấy từ trong tay cô, lắc đầu với cô một cái, giao phó “Em đi tắm trước đi, những cái này anh gọi người tới đây sửa sang lại.”
“Được rồi.” Cô suy tư một chút “Cái kia làm phiền anh vậy.”
“Giao cho anh được rồi.” Hắn thúc giục cô vào phòng tắm.
Lăng Thiên Tước đứng tại chỗ, cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng tắm truyền ra, mới gọi điện thoại nhờ người tới đây giúp dọn dẹp những túi mua hàng rơi đầy đất.
Quản gia vừa vào cửa, hắn giao phó cách sửa sang rồi đi xuống lầu, vào phòng bếp, tự mình cùng đầu bếp lựa chọn nên chuẩn bị những trà bánh gì.
Nửa giờ sau, Tiếu Phù ra khỏi phòng tắm, có người tới thay cô sấy tóc, ngắn ngủi trong 10 phút, cô liền thoải mái mát mẻ.
Khi tất cả mọi người thối lui khỏi phòng, nam chính cùng với điểm tâm của cô vẫn chậm chạp không xuất hiện.