Tiếu Phù ngồi yên ở trước bàn trang điểm, mấy ngày nay, bận đến mức cô không có thời gian để lấy hơi, ngày mai sẽ phải cử hành hôn lễ, thậm chí cô chỉ kịp thông báo cho em gái một tiếng, nói sau đó sẽ bổ sung một hôn lễ nhỏ, để cho em gái tới đây tham gia.
Bà nội đã dạy cô một chuyện – sống là phải tranh thủ.
Cô thấy bà nội giỏi nhất chính là bà nghiêm túc sống, mặc kệ tình trạng thân thể như thế nào, bà luôn nắm chặt mỗi một giây, tiết tấu làm việc so với bọn họ nhanh hơn, mạnh hơn.
“Bà xã của anh đang ngẩn người sao?”
Giọng nói dịu dàng trầm thấp từ cửa phòng truyền đến, Tiếu Phù nghiêng mặt sang bên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của hắn đang bận đẩy mạnh xe đẩy.
“Cần giúp một tay không?” Cô đứng lên, đi về phía hắn.
“Dĩ nhiên cần.” Lăng Thiên Tước trong miệng nói như vậy, lại hướng tới cô lắc đầu một cái, một tay đưa ra, chỉ vào giường “Xin bà xã di giá đến ngồi trên giường.”
Cô có chút kinh ngạc hỏi “Ở trên giường ăn cái gì?”
“Ăn no rồi nằm luôn, có thể ngủ ngay lập tức.” Hắn đẩy xe thức ăn tới bên giường, trước mặt cô, giống như hiến vật quý, mở nắp ra.
“Đây chính là mơ ước lúc nhỏ của em.” Tiếu Phù không thể tưởng tượng nổi há to mồm.
Chỉ một thời gian ngắn, sao hắn lại có biện pháp giao ra cả một bàn thức ăn ngon, từ các loại bánh ngọt đến những điểm tâm Trung Quốc, tất cả đều có.
Đồ uống cũng rất đa dạng, từ sữa nóng, trà, đến các loại rượu, cháo phẩm, nhiệt chè...đầy đủ mọi thứ.
“Nếu như em muốn, chúng ta sau này có thể ăn cả ba bữa cơm ở trên giường. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô.
“Thỉnh thoảng thì có thể, chứ ngày ngày như vậy thật sự quá hư hỏng.” Cô cảm kích liếc hắn một cái, hắn đáp lại bằng cách chỉ chỉ gò má của mình.
Tiếu Phù đỏ mặt, do dự một chút, nghiêng người, nhanh chóng hôn một cái lên má hắn.
“Chỉ cần em thích là tốt rồi, quản gì chuyện hư với hỏng.” Lăng Thiên Tước mỉm cười, lấy một ít cháo hải sản đưa cho cô.
Cô tiếp nhận “Sao anh biết em muốn ăn món này trước?”
“Thời điểm em dùng cơm, em luôn thích ăn thức ăn trước mặt, cuối cùng là lấy điểm tâm ngọt làm thành kết thúc.” Hắn nói như đó là chuyện đương nhiên.
“Anh cả cái này cũng biết?” Cô có chút cảm động, cũng có chút kinh ngạc.
Người đàn ông này trước kia là một ông chủ không tốn tâm tư với phụ nữ, đúng là cùng một người sao?
“Anh là chồng em, sao không biết?” Lăng Thiên Tước ăn một cái bánh bích qui nhỏ, lại uống một chút rượu trắng, làm bộ khinh thường liếc cô một cái.
“Sắp trở thành chồng em.” Cô cải chính.
Hắn lười biếng liếc vào chiếc nhẫn kim cương trong tay cô “Chúng ta đã kết hôn trước mặt bà nội.”
Tiếu Phù suy nghĩ một chút “Cũng đúng, bà nội là mục sư của chúng ta.”
“Còn là người làm mai , nguyệt lão.” Hắn bổ sung.
“Em không phải chuẩn bị hai chiếc nhẫn?” Cô ăn sạch cháo hải sản, đưa tay lấy món điểm tâm Trung Quốc nhỏ, tinh xảo.
“Em yêu anh, đó chính là chiếc nhẫn thứ nhất.” Hắn cũng cầm một điểm tâm nhỏ như của cô, ném vào trong miệng.
“Tốt nhất là như vậy .” Cô cầm lên sữa nóng có thêm brandy.
“Thật vậy, em không thấy uy lực của chiếc nhẫn kia sao?” hắn mỉm cười với cô “Bây giờ mỗi lần anh nhìn mình trong gương, cũng đều hoài nghi người này là ai?”
“Em không hi vọng anh thay đổi.” Cô uống một hơi hết sạch sữa tươi.
“Anh không thay đổi vì em!”
Cô nhướng cao lông mày “Vậy vì sao?”
“Anh vì bản thân, vì tình yêu mà thay đổi, vì – biến mình trở thành một người đàn ông xứng đáng với em.” Lăng Thiên Tước đôi tay nâng lên mặt của cô, thâm tình nhìn.
“Anh vẫn luôn tốt nhất.” Cô chủ động hôn hắn, rất nhẹ, rất cạn.
“Nhưng em không hề muốn, em trước kia thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh một cái.” Lăng Thiên Tước mất hứng kéo cô một cái, hướng xuống cô một cái hôn mang một ít trừng phạt, một cái hôn sâu xâm lược vả lại nhiệt liệt.
Tiếu Phù khẽ thở, mỉm cười bảo đảm “Em có nhìn, dáng dấp anh rất anh tuấn.”
“Cảm ơn em an ủi, nhưng em không muốn một người đàn ông chỉ đẹp trai không thôi...Chớ chối!” hắn ngăn cản không cho cô mở miệng, đưa tay ôm cô vào trong ngực “Anh biết bây giờ em yêu anh, như vậy là đủ rồi.”
Nghe vậy cô không nói gì.
Tiếu Phù ngắm nhìn tròng mắt đen đầy khẩn cầu của hắn, nâng lên đôi tay, chủ động ôm cổ hắn, đem bản thân giao cho hắn, hoàn toàn không cất giữ, trực tiếp lấy hành động nói rõ cảm tình của mình dành cho hắn.
Năm tháng sau ---
“Anh muốn uống trà nóng hay là sâm banh?” Tiếu Phù đem đồ uống từ trên xe đẩy đem lên mặt bàn trước mặt hắn, sau đó ngồi vào chiếc ghế mây tre bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn mây mù biến hóa xảo diệu trong núi.
“Trà nóng.” Lăng Thiên Tước cầm lên trà nóng, khẽ nhấp một hớp, thấy cô cầm sâm banh, hắn lập tức nhăn mày lại.
“Phụ nữ có thai có thể uống rượu không?”
“Uống một chút cũng không sao mà?” Cô mỉm cười.
“Câu nghi vấn, hả?” Hắn uy nghiêm nhướng lông mày bên phải, đem sâm banh trên tay cô lấy đi, đưa trà nóng trong tay mình cho cô.
Ngày kết hôn hôm đó bọn họ vẫn chậm một bước.
Buổi sáng tinh mơ hôm đó, mẹ hắn gọi điện muốn hắn chạy vào bệnh viện, bọn họ vừa xuất hiện trước mặt bà nội, bà nội cố hết sức mở mắt, kéo bọn họ vào bên cạnh, nhìn tỉ mỉ nhiều lần.
Cuối cùng bà nội đặt tay lên bụng của Tiếu Phù, hài lòng mỉm cười, liền đi.
Hôn lễ kéo dài sau, một tuần sau khi bà nội qua đời, Lăng Thiên Tước giống như ngày thường vào phòng làm việc, tất cả mọi người đều cho rằng hắn khôi phục rất nhanh.
Chỉ có Tiếu Phù chú ý tới, trong lòng hắn thật ra đã có một lỗ thủng to, mỗi ngày hắn đều cố sức đem lịch trình nhồi vào, trừ công việc, dùng cơm, ngủ, hắn hoàn toàn không có thời gian dư thừa để cảm thụ bi thương.
Một tháng sau, cô lo lắng vì kinh nguyệt đến chậm, nên đến bệnh viện làm kiểm tra, mới phát hiện mình đã mang thai.
Đếm ngược lại, phải là đêm trước khi bà nội qua đời đã thụ thai.
Tất cả mọi việc giống như lập tức liền có liên kết, bà nội trước khi mất kì quái vuốt ve bụng cô, giống như bà nội trước khi mất đã thỏa nguyện, đã biết trong bụng cô đã có đứa bé.
Khi cô đem tin tức mang thai nói cho hắn, hắn sửng sốt ước chừng vài giây mới phản ứng được, ngay sau đó cẩn thận từng li từng tí mà đem ôm lấy cô thật chặt vào lòng, tiếp đó vẻ mặt trống rỗng nhìn chằm chằm vào cô, dán mặt vào bụng của cô thật lâu.
Cũng có thể đó chỉ là cảm giác của cô, nhưng cô cảm thấy tâm tình của hắn kích động, hai tay khẽ run, đó là lần duy nhất hắn cho phép mình khóc lên.
Sau ngày đó, Lăng Thiên Tước khôi phục bộ dáng vốn có, chỉ càng trở nên thành thục, chững chạc hơn, hắn cũng càng thêm dịu dàng che chở, có cả dung túng cùng thâm tình.
“Ngày mai em đi khám thai đúng không ?” Lăng Thiên Tước cầm một chiếc bánh bích qui trong mâm lên, thả vào miệng của cô, đợi cô há mồm ăn xong, mới cầm lên một miếng bỏ vào miệng mình.
Không tệ, đầu bếp đã thêm nhiều sữa tươi hơn.
“Anh vẫn nhớ?” Tiếu Phù có chút kinh ngạc.
Hắn vô lực thở dài, vươn tay, thay cô lau đi chút vụn bánh bích qui vương ở khóe miệng “Đúng là một vị thư kí hành sự bất lực.”
“Em chính là bà xã ngoan, săn sóc tốt ông xã.” Cô mỉm cười, biết hắn lại kháng nghị chuyện lần trước cô tự đi khám thai “Ngày đó anh có một đống hội nghị trọng yếu.”
“Sau này sẽ không có nữa.” Lăng Thiên Tước giảo hoạt cười một tiếng với cô.
“Em hiểu rõ.” Cô cũng cười đến có chút gian trá.
“Em biết?” Hắn nhíu mày?
“Mấy ngày trước, không phải em phải em tự làm đồ ăn đi tìm anh sao?” Cô không cách nào khống chế khóe miệng đang khẽ giương lên.
“E hèm.” Hắn lại uy cô ăn một chiếc bánh bích qui thủ công.
“Em cũng mang theo cho trợ lý của anh một hộp.” Mỉm cười trên mặt của cô càng sâu hơn.
Kể từ khi biết cô mang thai, hắn lập tức tăng cường thêm mấy trợ lý, ở các quốc gia khác nhau giúp hắn xử lý các công việc lớn nhỏ.
“Hắn cũng có?” Lăng Thiên Tước nhăn mày lại.
“Dĩ nhiên.” Tiếu Phù không cho rằng như vậy là không đúng, có phúc cùng hưởng chứ sao. “Chỉ là thủ nghệ của em sợ không tốt, nên hộp cơm của anh là em tự tay làm, còn hộp cơm của trợ lý tương đối cao cấp hơn, đầu bếp tiên sinh giúp em chuẩn bị.”
“Vậy thì tốt.” hắn thở phào nhẹ nhõm, không vui khi cô tổn hao ý định vì người đàn ông khác.
Đối với hắn mà nói, không có bất kì vật gì giá trị hơn cơm hộp cô tự làm.
“Em làm cơm hộp thật sự khó ăn vậy sao?” Cô lo lắng nhăn mày lại.
“Rất ngon.” Hắn lúc trở về nhận được hộp cơm cô tự làm đã rất rất cảm động.
“Vậy ý anh ‘vậy thì tốt’ có ý tứ gì?” Cô cắn cái đề tài này không thả.
Lăng Thiên Tước không tiếng động thở dài, thẳng thắn thừa nhận “Em là bà xã của anh, không cho phép em làm đồ ăn cho đàn ông khác.”
Nghe vậy cô liên tục nháy mắt hai cái, mới bật cười một tiếng “Thùng dấm chua.”
Cô giễu cợt.
Cũng chỉ là hộp cơm bình thường mà thôi, đổi lại là cô, có tình nguyện ăn mỹ vị do đầu bếp chuẩn bị, chỉ có cái tên ngu ngốc này, bộ dạng giống như lấy được bảo bối, lại không cho phép cô làm thức ăn cho người khác.
“Cảm ơn em đã ban tặng.” Nhìn thấy cô mỉm cười, tâm tình tốt của hắn cũng thẳng tắp tăng vọt.
“Được rồi, em miễn cưỡng đồng ý, ai bảo em là bà xã của anh.” Tiếu Phù làm bộ liếc hắn một cái, làm ra nét mặt bề trên thi ân.
“Cảm ơn em, bà xã đại nhân của anh.”
Hắn cũng rất phối hợp, một tiếng ‘bà xã đại nhân’, làm cho cô thống khoái cười to lên.
Lăng Thiên Tước thấy cô vui vẻ, lại nhân cơ hội đút vài chiếc bánh bích qui cho cô.
Mỗi lần nhớ tới lúc cô vừa mang thai, bởi vì nôn nghén nghiêm trọng, không nguyện ý ăn uống gì, hắn bây giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Có lẽ là thời gian trước lo lắng quá mức, đến hiện tại chỉ cần có cơ hội, hắn liền theo bản năng không ngừng uy cô ăn.
“Thiếu gia, ở cửa có vị tiểu thư dáng dấp vài phần giống phu nhân” Quản gia nói qua điện thoại chuyên dụng, báo cáo hắn.
“Tên là gì?” hắn ấn nút nói chuyện.
“Khang Tiếu Linh.” Quản gia báo cáo.
“Đó là em gái của em.” Tiếu Phù nhăn mày lại, Tiếu Linh tại sao lại đột nhiên từ nước Mĩ trở về? Kì quá hơn chính là – em gái không thông báo trước cho cô, rốt cục có chuyện gì xảy ra?
“Cho cô ấy vào, trực tiếp tới phòng khách, chuẩn bị trà bánh.” Lăng Thiên Tước an bài những chuyện vụn vặt, đứng lên, cẩn thận ôm lấy cô đi tới phòng khách.
“Em gái chưa bao giờ như vậy, không nói gì liền xông về Đài Loan...” Tiếu Phù lo lắng nhìn hắn “Có phải có chuyện gì xảy ra không?”
Lăng Thiên Tước thêm sức ôm chặt cô, dịu dàng an ủi “Mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, em cùng anh, chúng ta sẽ cùng nhau giúp cô ấy đối mặt hoặc giải quyết, hiểu không?”
Cô gật đầu một cái, có hắn ở bên cạnh mình, cô cảm thấy không có chuyện gì trên đời mà mình không giải quyết được.
Khi bọn hắn vừa đi vào phòng khách, Tiếu Linh lập tức chạy vào trong ngực cô, khóc lớn lên.
Người giúp việc đưa trà bánh vào sau đó đi ra, Lăng Thiên Tước cũng rời khỏi để lại không gian cho hai chị em cô.
Tiếu Linh dừng khóc thút thít lại, hít một hơi sâu, nâng lên khuôn mặt kiên quyết, tuyên bố “Chị, em muốn ly hôn với Jeff.”
Tiếu Linh vừa mới tới, Jeff cũng liền đặt chân tới Đài Loan.
“Cô ấy đang ở chỗ tôi, Jeff, thật sự em đã làm loạn với nữ nhân khác trong buổi party độc thân trước khi cưới?” Tiếu Phù một tay nắm di dộng của em gái, liều mạng khống chế lửa giận trong cơ thể.
“Em không có, thật, chị có thể hỏi chồng chị, anh ấy hiểu rõ nhất.” Jeff vội vàng bày tỏ thái độ.
“Anh ta cũng thò chân vào?” Tiếu Phù cau mày.
“Cho em một chút thời gian, chờ khi em đến em sẽ giải thích, chăm sóc Tiếu Linh thật tốt giúp em.” Jeff vẫn không thay đổi, giọng nói nghe rất hốt hoảng.
“Tiếu Linh là em gái của tôi, không cần em nói, tôi cũng sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt, em nên lo lắng cho bản thân đi, nếu những lời Tiếu Linh nói là sự thật, tôi nhất định sẽ cho em hối hận vì chuyện mà mình đã làm.” Tiếu Phù cúp điện thoại xong, chuyển sang Tiếu Linh “Chị đã cảnh cáo hắn.”
“Chị --“ Tiếu Linh lại đi tới, vùi mặt vào vai cô.
“Em tại sao lại biết chuyện này?” Tiếu Phù khốn hoặc hỏi.
“Mấy ngày trước Trang Đại Tuấn viết thư cho Jeff nói hắn muốn kết hôn, còn thuận tiện dặn dò hắn... phải nhớ tới người mà trước khi bọn em kết hôn .... quà tặng mà hắn đưa Jeff.”
Trang Đại Tuấn? Tiếu Phù sửng sốt một chút, mới nhớ ra đây là bạn trai cũ cách đây tám trăm năm của cô.
“Hắn đưa Jeff quà tặng?”
“Sau khi em ép hỏi Jeff, hắn mới thành thật nói ..Trang Đại Tuấn ở party độc thân, tốn mấy trăm đô la tìm một cô em bồi hắn... bồi hắn... lên giường...” Sau khi cắn răng nghiến lợi nói xong, Tiếu Linh lại lên tiếng khóc lớn.
“Tên Trang Đại Tuấn đáng chết.” Nếu như hắn mà ở đấy, Tiếu Phù thề sẽ bóp chết hắn.
“Chị, em nhất định sẽ ly hôn với Jeff.” Tiếu Linh ngừng tiếng khóc, thái độ kiên quyết mở miệng.
“Nếu như Jeff thật đã làm những chuyện kia, chị nhất định sẽ đứng lên cho em, nhưng trước đó, chúng ta nên nghe giải thích của hắn một chút?” Tiếu Phù một mặt an ủi em gái mình, một mặt yên lặng cầu nguyện chuyện tốt nhất là không phải đi đến bước này.
Mấy giờ sau, Jeff vội vã chạy tới.
Lăng Thiên Tước không muốn bộc phát xung đột trực tiếp trước mặt Tiếu Phù, sợ sẽ dọa đến bà xã cùng bảo bảo của hắn, thế nên hắn báo với hai chị em bọn họ, hắn muốn xuống lầu hiểu rõ chân tướng sự tình.
Nghe qua giải thích của Jeff, Lăng Thiên Tước mới chân chính yên tâm, bảo quản gia lên lầu mời họ xuống.
Họ vừa xuống, Jeff lập tức muốn dựa gần vào Tiếu Linh, cố gắng giải thích, nhưng Tiếu Linh chỉ hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cự tuyệt gần hắn.
Sau chuyện như ác mộng như vậy, Tiếu Linh càng không muốn hắn đến gần, Jeff càng nóng lòng, liều mạng muốn đi tới bên người cô, mở miệng giải thích.
Lăng Thiên Tước thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, bởi vì Tiếu Linh núp ở phía sau Tiếu Phù, còn lôi kéo cô khắp nơi.
Lăng Thiên Tước cuối cùng cũng không nhìn nổi, muốn lên tiếng ngăn lại thì Tiếu Phù đã vượt lên một bước mở miệng “Jeff, em đứng ở đó là được rồi, cứ như vậy.”
Lăng Thiên Tước đi tới phía sau Jeff, vỗ vai hắn, ám hiệu hắn hiện tại tốt nhất là phải bình tĩnh, chớ nóng nảy.
Nếu như đôi vợ chồng này còn nháo như vậy, hắn sẽ không do dự mà nhốt họ vào một cái phòng, để họ có nguyên vẹn thời gian và không gian để nói chuyện thẳng thắn.
“Jeff, buổi tối đó em rốt cục có hay không ? ... ừ ... ” Tiếu Phù khó khăn lựa chọn từ để dùng “... mở ra quà tặng độc thân của em hay không?”
Lăng Thiên Tước nghe cách nói hàm súc của của bà xã, không nhịn được cảm thấy thú vị, cười nhẹ.
Tiếu Phù trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo hắn không được tạo thêm phiền phức trong thời điểm mấu chốt, ép hắn đến mức hắn phải lập tức giơ hai tay lên, làm ra trạng thái đầu hàng, bày tỏ mình sẽ giữ yên lặng.
“Em không có.” Jeff lộ ra bộ mặt khốn khổ.
Tiếu Linh kêu to “Anh nói láo.”
Tiếu Phù nhăn mày lại. “Jeff, ngượng ngùng, em có chứng cớ chứng minh sự trong sạch của mình hay không?”
“Có.” Jeff đau lòng nhìn Tiếu Phù.
“Thật?” Tiếu Phù mừng rỡ.
“Anh ý chứng là nhân chứng của em.” Jeff chỉ hướng vào người đàn ông bên cạnh.
“Thì ra anh cũng thò chân vào?” Tiếu Phù nhướng cao lông mày, đôi tay ôm lấy ngực, tầm mắt sắc bén quét về phía ông xã của mình.
“Chuyện đó là sự thực.” Lăng Thiên Tước bật cười lắc đầu, thái độ thoải mái đưa ra bảo đảm.
“Đêm hôm đó Trang Đại Tuấn thực sự lấy được một cô em, trả cho cô ta một khoản tiền, nói là quà tặng cho em.”
Jeff thành thực khai báo.
Khi nói lời này, đồng thời hắn rõ ràng biết một chuyện, mình tuyệt đối muốn tuyệt giao cùng Trang Đại Tuấn.
Tiếu Phù khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, nhìn về phía Jeff, ánh mặt lộ ra tin tức “cô muốn giết hắn.”
Jeff lộ ra ánh mắt khẩn cầu, tiếp tục giải thích “Em uống đến rất say –”
Tiếu Linh nghe đến đó, lập tức cho là chồng mình cuối cùng vẫn “mở” quà tặng trước hôn nhân của hắn, lập tức rống to “Tôi muốn ly hôn với anh.” Loại lý do uống rượu say này, cô căn bản không muốn nghe.
Lăng Thiên Tước nhướng cao hai hàng lông mày, phát giác ra Tiếu Linh như thế, Jeff căn bản không chống đỡ được, vì muốn buổi tối nay được an bình, hắn chậm rãi nói “Jeff không có đụng vào người đàn bà kia.”
“Gạt người.” Tiếu Linh căn bản không nghe lọt tai.
“Là thật” Jeff vội vàng giải thích tiếp “Em thừa nhận có phần do dự một chút, sau gặp phải anh rể, thông báo việc này cho anh ý, anh liền đề nghị đưa em về nhà lập tức.”
“Khó trách em ngày đó về sớm như vậy.” Tiếu Phù nhớ tới Trang Đại Tuấn đã nói, đêm đó Jeff cùng hắn trở về rất sớm.
Lăng Thiên Tước cười với bà xã của mình.
“Vốn là em rất khốn hoặc, sau bởi vì một câu nói của anh rể, em mới bừng hiểu ra.”
Jeff cười khổ một cái.
“Lời nói gì?” Tiếu Linh tò mò hỏi.
“Anh rể hỏi anh, trong tình yêu cái gì quan trọng hơn tôn trọng cùng quí trọng?” sau đó anh liền theo anh rể đi về nhà.” Jeff cảm kích liếc mắt nhìn Lăng Thiên Tước.
“Anh rể, câu hỏi của anh rất tuyệt.” Phẫn hận cùng tức giận ở đáy mắt Tiếu Linh toàn bộ biến mất.
Cảm ơn trời đất, Jeff nhìn thấy ánh mắt cùng với giọng nói của bà xã, lập tức biết Tiếu Linh cuối cùng cũng chịu tin tưởng lời hắn nói.
“Cảm ơn ca ngợi của em.” Lăng Thiên Tước nhẹ cúi đầu giống như thân sĩ.
Tiếu Phù thấy thế, nhẹ giọng bật cười.
Cô dắt bàn tay của em gái, giao cho Jeff, mỉm cười cảnh cáo “Lần này coi như em mạng lớn, nếu em thật tổn thương cô ấy, chị sẽ tìm người làm em thành tàn phế đó.”
Cảnh cáo của Tiếu Phù làm cho người ta rợn cả tóc gáy.
Jeff rùng mình một cái, ánh mắt cầu cứu liếc về phía Lăng Thiên Tước.
“Xin lỗi, anh toàn lực ủng hộ quyết định của bà xã mình.” Lăng Thiên Tước lập tức tỏ rõ lập trường.
“Nếu như các em không ngại, tối nay hãy ở lại nơi này, anh đã bảo quản gia chuẩn bị bữa tối, ăn cơm xong, chúng ta đến đỉnh Lâu Quan Tinh, uống rượu.
“Em không thể uống rượu.” Tức giận của Tiếu Linh đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
“Tại sao?” Jeff ngây ngốc hỏi.
“Bởi vì em cùng với chị đều mang thai.”
Tiếu Linh nhìn chị gái của mình, nụ cười hạnh phúc, Tiếu Phù cũng cười theo, giang hai cánh tay, hai chị em ôm nhau thật chặt.
“Em mang thai?” Jeff sững sờ. “Biết rõ mình mang thai, em lại một mình chạy tới Đài Loan.”
“Khi đó trong đầu em chỉ muốn ly hôn với anh.” Tiếu Linh lạnh lùng chỉ ra. Nếu đã muốn ly hôn, sao cô lại phải thông báo chuyện mang thai với hắn.
Lăng Thiên Tước nhìn bộ dáng không có cách của Jeff, hệ thống báo động của cơ thể lập tức vang lên vang dội, hắn nháy mắt với Tiếu Phù.
Tiếu Phù hiểu ý, đưa em gái và em rể đến phòng khách, sau đó để tay vào bàn tay đưa ra của chồng mình, để hắn dẫn mình vào phòng ngủ.
“Có chuyện gì sao?” Cô hỏi, toàn bộ ý nghĩ đều đặt ở trên người đôi vợ chồng mới hòa hảo ở lầu dưới.
“Chúng ta phải nói chuyện.” Lăng Thiên Tước dẫn cô đến bên giường, ý bảo cô ngồi xuống trước.
“Không, đừng nói chuyện vừa rồi Jeff nói toàn là nói láo.” Tiếu Phù chầm chậm ngồi xuống, không hi vọng chuyện tình phải vất vả lắm mới bình thường lại gợn sóng.
“Đó là thật.” Hắn nhíu mày một cái, trong nháy mắt chuyển sang chuyện khác “Nhưng mà anh không phải muốn nói chuyện này với em.”
“Chuyện gì?” Cô phát ra nghi vấn.
“Có chuyện, anh muốn xác nhận rõ với em.” Vẻ mặt hắn nghiêm túc.
“Có chuyện gì?” Hại cô cũng khẩn trương theo.
“Sau này nếu em hoài nghi anh làm cái gì, trước khi chứng thực với anh, anh hi vọng em không làm việc kích động.” Lăng Thiên Tước ngồi xổm xuống trước mặt cô, hai tay nắm lấy cô.
“Mời anh nói thử, cái gì gọi là ‘sự việc kích động’?” Nếu như vẻ mặt của hắn không nghiêm túc như thế, cô cơ hồ sẽ cười ra vì bộ dạng lo lắng của hắn.
Hắn cho là cô sẽ giống như em gái?
“Chẳng hạn như bụng mang dạ chửa vượt qua cả nửa Địa cầu?” Hắn hoàn toàn có thể hiểu cảm giác muốn rống to của Jeff, hôm nay nếu đổi lại người trốn đi là Tiếu Phù, hắn sợ rằng sẽ trực tiếp phát điên.
“Nhưng nếu lúc đó em không muốn nhìn thấy anh thì sao?” Tiếu Phù ý xấu hỏi lên.
“Em có thể cho anh biết một tiếng, em ở lại chỗ này, anh đảm bảo chỉ vào thời điểm em nguyện ý, mới đi tới trước mặt em, được không?” Hắn cần cam đoan của cô.
Cô không cảm thấy chuyện này có gì nghiêm trọng, ngược lại thoải mái cười lên “Anh thật giống như bị em gái em hù dọa.”
“Anh lo lắng em sẽ làm ra cử động tổn thương tới mình.” Lăng Thiên Tước cau mày, cố ý muốn nghe được bảo đảm của cô, mới có thể chân chính an tâm.
Các cô là chị em, bên trong thân thể phải có chỗ nào đó giống nhau, nên hắn không muốn theo vết xe đổ này, phải đề phòng khi chuyện chưa xảy ra.
“Ông xã.” Tiếu Phù bị khẩn trương của hắn cảm động, nhất thời, cõi lòng trở nên vô cùng mềm mại.
“Hả?” Hắn vẫn đợi đảm bảo của cô.
“Cảm ơn anh.” Cô nâng lên mặt của hắn, khẽ hôn xuống môi hắn.
“Cảm ơn anh vì chuyện gì?” Miệng hắn thì hỏi, đáy mắt lại sớm nở nụ cười.
“Cám ơn anh đã giúp cho em gái em, nếu ban đầu anh không kéo Jeff một cái, nói không chừng...”
Cô chưa nói xong, hắn lập tức hôn cô.
Qua hồi lâu, Lăng Thiên Tước chống đỡ trán của cô, mỉm cười nói “Không có nói không nhất định.” Hắn lại khẽ hôn một cái lên môi của cô. Em không cảm thấy đây cũng rất khéo sao?”
“Khéo?” Cô lộ ra nét mặt khốn hoặc.
“Kể từ cái giây phút quyết định trợ giúp lẫn nhau kia, vận mệnh của chúng ta liền gắn liền vào với nhau, không thể rời bỏ đối phương.” Hắn lại khẽ chạm xuống môi cô.
“Anh có thích chuyện này không?” Tiếu Phù cười hỏi.
Hắn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ở bên tai cô thì thầm “Đây tất cả...tất cả... tất cả đều là do em đem tới cho anh... hôm nay anh đã nói anh yêu em hay chưa?”
“Buổi sáng hôm nay khi rời giường anh đã nói.”
Tiếu Phù mỉm cười hạnh phúc, một nụ hôn lại rơi xuống môi cô, giọng nói trầm thấp của hắn cất lên “Xem ra hiện tại anh chỉ có thể sử dụng nụ hôn để diễn tả những lời này.”