Đường Mật tạm biệt Sử Thụy, đứng hồi lâu trong đình viện ngập ánh trăng rồi đến chỗ Trương Úy.
Gã mở cửa, thấy thiếu nữ mỉm cười đứng trước cửa, đầu tiên ngẩn ra rồi không giấu được niềm vui: "Đường Mật, đồng ý nói chuyện với ta rồi hả?"
"Sao lại nói vậy? Ngươi không đến chỗ ta nói chuyện." Đường Mật gục gặc đầu, giả bộ tức giận.
Trương Úy cuống lên, vội xua tay: "Không phải, ý ta là ngươi, ôi, ngươi, không phải, là ta, ôi, là ta quá ngốc." Lắp bắp hồi lâu, gã mới nghĩ được cách nói ra ý cần diễn đạt: "Bằng hữu với nhau thì có ý kiến là bình thường, ta mà thông minh giống Mộ Dung Phỉ, biết chọn thời cơ thích hợp, dùng cách hợp lý để nói với ngươi thì hay quá. Nhưng ta thì lại khiến ngươi giận, hôm đó lời ta nói chắc khiến ngươi đau lòng? Kỳ thật mấy hôm nay ta vẫn tìm cơ hội, thận trọng nhìn sắc mặt ngươi nhưng càng nhìn càng không tìm được cơ hội, thật ra là do ta ngốc."
Dáng vẻ luống cuống của gã khiến lòng nó trầm xuống, cụp mắt bảo: "Xin lỗi đầu to, hóa ra ta vô tình biến thành người khiến các ngươi phải nhìn sắc mặt mà đoán tâm tình. Ngươi thấy đấy, ta sắp thành Ma vương rồi."
Trương Úy cho rằng nó nói thế vì bị mình chọc giận, lòng cuống lên, vội nói: "Không phải, sao ngươi lại so mình với Ma vương, ta cam tâm tình nguyện mà."
Đường Mật ngẩng lên nhìn gã: "Những người theo Ma vương chưa hẳn vì bị bức ép, đầu to, ta nói thế có lẽ ngươi không hiểu nhưng kỳ thật huyết dịch mỗi người đều chảy ma huyết, chỉ là khi đến lúc mới biểu hiện ra mà thôi."
"Ngươi muốn nói đến pháp thuật ma huyết gì đó của Hoa Tuyền hả?" Trương Úy hỏi.
"Không, ta hoài nghi đó chỉ là pháp thuật đơn giản khiến máu bắn lên không rồi trút xuống như mưa, có thể Mộ Dung Phỉ cũng thực hiện được. Còn những người dính phải máu đó sẽ là người kế thừa ma huyết, đời đời tương truyền chỉ là nàng ta nói cho Đọa Thiên đại nhân nghe, không, cho mọi người có mặt nghe. Ngươi hiểu không, có lẽ đó là đòn phản kích sau cùng của nàng ta trước khi thất bại. Việc này tất tạo cho Đọa Thiên đại nhân vô vàn khó khăn, tất nhiên không thể giết hết mấy vạn người dính phải máu đó, nhưng trong số những người có mặt, sẽ có người nảy sinh chủ trương giết sạch, để thuyết phục những người đó, đại nhân phải đau đầu lắm, tốn nhiều công phu. Liên quân ba nước vốn lâm thời tổ thành để đối kháng Ma vương, cũng vì thế mà có khả năng phát sinh xung đột. Dù sau cùng tất cả đều bị thuyết phục, thì Đọa Thiên đại nhân cũng phải nghĩ cách khắc chế pháp thuật này, đổ công đổ sức nghiên cứu cách đối phó với pháp thuật mình không biết gì tất nhiên hao phí tâm lực vô cùng, đại nhân cũng không trường thọ, Ma vương chiến tử được mười lăm năm thì đại nhân cũng khứ thế, chưa biết chừng vì có liên quan đến công việc quá lao tâm phí thần đó. Không chỉ vậy, sau khi chết đi, Ma vương vẫn khiến người đời hoảng sợ trước cảnh ma huyết tỉnh lại."
"Nếu thế thì trí kế của Ma vương quả thật lợi hại." Trương Úy cảm thán.
"Cũng không có gì, công việc trước kia của ta cũng là tung tin giả mỗi khi chủ thuê gặp phải vấn đề gì đó, giúp họ vãn hồi sai lầm." Đường Mật thấy Trương Úy tỏ vẻ nghi hoặc, biết là mình lại nói hớ: "Ta nói lung tung gì thế nhỉ, đó đều là suy đoán, ta muốn nói chuyện khác với ngươi cơ."
"Ma huyết mà ngươi nói là gì?" Trương Úy chợt nảy sinh trực giác, thiếu nữ trước mắt tuy cười nói nhẹ tênh nhưng có lời gì đó quan trọng cần nói.
Quả nhiên Đường Mật tắt cười, ngữ điệu trầm trầm nhưng cực kỳ nghiêm túc: "Ta muốn nói là trong một nhóm người sẽ có một người vì nguyên nhân nào đó mà đứng ở đại vị chủ đạo, có thể do tài cán của người đó hoặc do võ công, nói chung là dựa vào gì cũng được, từ thời điểm ban đầu, người đó dẫn cả nhóm người hoàn thành nhiều việc cực kỳ khó khăn, nên cả nhóm người đều tin tưởng, đều ỷ lại, cho rằng người đó làm được mọi việc. Thời gian lâu dần, vì mọi người chung quanh đều nhìn nhận người đó như thần linh vạn năng, dần dần bản thân người đó cũng thấy thế, một khi người đó nghĩ vậy, tức là ma huyết thức tỉnh, hơn nữa còn khiến ma huyết của những người theo mình tỉnh lại, thậm chí những người này còn cuồng nhiệt hơn. Sau đó, cơn cuồng nhiệt như vũng xoáy hút thêm nhiều người nữa vào, khiến ma huyết hiện hình ngày càng nhiều. Nếu người đó là một quân vương, thì cơn cuồng nhiệt này sau cùng sẽ lan đi cả quốc gia. Đầu to, ngươi tưởng tượng xem dưới sự lãnh đạo của người như thế, toán người sẽ gây ra những việc ngu xuẩn gì? Cũng như các ngươi bị ta đưa vào hiểm cảnh vậy."
Trương Úy cảm giác đã hiểu, hỏi: "Người đó thông minh như thế, lại là lãnh đạo tốt dù làm việc gì đó ngu xuẩn, chỉ cần kịp thời hiểu ra thì sẽ cùng mọi người sửa chữa chứ? Biết sai mà sửa ngay cũng được mà."
Đường Mật lắc đầu: "Không đơn giản như thế, không tính việc người đó có kịp hiểu ra không, chỉ nói nhiều khi vì tình thế bức bách, không thể sửa đổi được. Ví như Hoa Tuyền phát động chiến tranh thôn tính ba nước được nửa chừng, nhận ra hình như khởi binh hơi vội vàng, nhưng lúc đó, như ngươi xem thư tín các nơi gửi về cho nàng ta thì thấy, người Triệu đang chìm trong giấc mộng thắng lợi và mở rộng cương thổ, ngươi bảo nàng ta dừng lại bằng cách nào? Lại như hiện tại ta hiểu lúc trước mình tự tác thông minh, phạm phải bao nhiêu sai lầm, ban nãy đã xin lỗi Sử Thụy rồi, nhưng ta đưa các ngươi đến cảnh này, nếu ta không làm Ma vương thì tất cả sẽ chết ở đây, nên ta đành thực hiện theo kế hoạch đã định." Nó hơi ngừng lời rồi nói tiếp, ngữ điệu trịnh trọng chưa từng có: "Đầu to, tuy hiện tại ta tỉnh táo nhưng không dám bảo đảm sau khi trở thành Ma vương, mười năm hoặc hai mươi năm sau vẫn còn tỉnh táo như bây giờ. Nếu có ngày đó, ma huyết trên mình ta tỉnh lại, xin ngươi đồng ý giúp ta một việc, trong số những người ta quen, chỉ ngươi thực hiện được."
Gã cảm giác tâm tạng thắt lại: "Việc gì?"
"Xin ngươi cứ ở cạnh ta, nếu phát hiện ma huyết trên mình ta tỉnh lại thì nhắc nhở ta, nếu ta còn cố chấp thì cứ thẳng tay giết chết."
Trương Úy kéo tay nó: "Không, chỉ cần ta còn ở cạnh ngươi, ngươi sẽ không bao giờ phạm sai lầm."
Thiếu nữ dưới ánh trăng bạc chợt mỉm cười ngọt lịm: "Tức là ngươi đồng ý trông coi ta?"
"Đồng ý."
"Vậy từ ngày mai ta sẽ là Ma vương." Đọc Truyện Online Tại TruyệnYY
Người được phái đến giám thị bọn Đường Mật được lệnh triệt thoái, không để nó phát hiện. Biết những thiếu niên Thục Sơn này võ công không tệ nên những người theo dõi này không dám đến gần, thành thử chỉ biết báo lại việc hôm đó như sau: Đường Mật đứng một mình chừng nửa canh giờ trong sân rồi gõ cửa phòng Trương Úy, hạ giọng trò chuyện hồi lâu rồi mới về phòng nghỉ.
Tuy không biết Đường Mật và Trương Úy nói gì song bốn vị hộ pháp Xích Ngọc cung đoán được phần lớn, vì ngày hôm sau Đường Mật đã nói: "Được rồi, đã vậy ta đồng ý tiếp nhận việc mình là Ma vương chuyển thế. Các bằng hữu của ta đều sẽ đi theo dù ta mang thân phận nào. Mong các ngươi đừng làm khó họ."
Bốn vị hộ pháp Xích Ngọc cung lập tức quỳ xuống cung nghênh Ma vương bệ hạ mới. Đường Mật đứng đó, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu bốn cao thủ tuyệt đỉnh của võ lâm, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ: Từ nay về sau, đứng ở vị trí này không hiểu sẽ thấy đỉnh đầu bao nhiêu người? Có bao nhiêu người để nó thấy được gương mặt chân thật? Số lượng đó tất vượt khỏi dự liệu của nó.
Theo những tri thức Đông Ngao dạy, nó mới biết hóa ra hắc đạo cũng phức tạp vô cùng. Nói đơn giản, hắc đạo phân thanh hai phe do và không do Xích Ngọc cung thống lĩnh, các môn các phái do Xích Ngọc cung thống lĩnh lại chia thành hai loại, một là bộ hạ của Ma vương sau khi chiến bại cùng thoái ẩn giang hồ sáng lập môn phái, hai là các môn phái phân liệt khỏi Xích Ngọc cung sau khi Hoa Anh chết. Võ công của những môn phái loại đầu chỉ một phần xuất phát từ Hoa Tuyền, còn lại vẫn tôn nàng ta là chủ cũ. Những môn phái loại thứ hai công hoàn toàn truyền từ Hoa Tuyền, chỉ do khi đó nội bộ Xích Ngọc cung bất hòa, nên không qua lại nữa, nhưng vì Xích Ngọc cung là tổ chức giang hồ duy nhất do Hoa Tuyền và Hoa Anh sáng lập, hơn trăm năm nay trên danh nghĩ vẫn nằm dưới quyền thống lĩnh của Xích Ngọc cung. Còn Đường Mật, không, nên là Ma vương chuyển thế, nhiệm vụ trọng yếu là thống nhất hai lực lượng này.
Bộ phận không do Xích Ngọc cung thống lĩnh đều là những tà phái độc ác, tuy không có dính dáng thật sự đến Xích Ngọc cung nhưng vẫn kính trọng Ma vương, Hoàng Bộ Ngang cho rằng chỉ cần Ma vương chuyển thế sẽ trùng chấn thanh thế của Xích Ngọc cung, tất họ sẽ nghe hiệu lệnh.
Lúc đó Đường Mật mới biết trên vai mình gánh cả trách nhiệm nặng nề của hắc đạo.
"Từ khi cung chủ thượng nhiệm chết, các vị không có cung chủ nữa?" Nó quan tâm đến việc quan trọng này.
"Tất nhiên có, cung chủ hiện đang bận việc, vài nữa sẽ đến. Hơn nữa cung chủ nói rằng chỉ cần chúa thượng trở về, Xích Ngọc cung sẽ do chúa thượng làm chủ." Đông Ngao giải thích.
"Ngươi đó tên gì? Hiện tại ở đâu?"
"Đến lúc đó chúa thượng sẽ biết." Hoàng Bộ Ngang đáp.
Đường Mật nhận ra kỳ thật mình không có quyền lợi chân chính, những người này vẫn nghe theo hiệu lệnh của vị cung chủ kia.
Đông Ngao nhận ra sắc mặt nó bất thường, đoán được nó nghĩ gì: "Việc trong cung tạm thời chưa thể giao vào tay chúa thượng, vì chúa thượng còn nhỏ, cần từ từ học tập nhiều việc. Tiếp nữa, chúa thượng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, mấy người bọn thuộc hạ đoán rằng khi chúa thượng lớn lên, năng lực và ký ức sẽ từ từ trở về. Nên trước khi thời điểm đó đến, chức trách của bọn thuộc hạ là bảo vệ và dạy dỗ chúa thượng."
Đường Mật biết mình không thể nhanh chóng biết được bí mật quan trọng của Xích Ngọc cung, tâm tư xoay chuyển, hỏi: "Cũng được, chỉ là ta còn muốn tu luyện ở Ngự Kiếm đường, biết mình biết người vẫn hơn."
"Tất nhiên, chúa thượng có cơ duyên này, học được bản lĩnh hai nhà đương nhiên tốt đẹp." Đông Ngao đáp.
"Nhưng ta lo rằng dù các bằng hữu không tiết lộ việc ta là Ma vương thì thiên hạ không có chuyện gì giấu được mãi, vạn nhất lộ phong thanh, người Thục Sơn biết thân phận của ta thì phải làm sao?" Đường Mật lo lắng.
"Việc đó xin chúa thượng yên tâm, dù ở đó cũng có người bảo vệ an toàn cho chúa thượng." Hoàng Bộ Ngang đáp. Đường Mật giật mình, biết việc này lại do mình tìm ra, quả nhiên Thục Sơn có người của Ma cung cài vào.
Đường Mật cho rằng thân phận của mình hiện tại cũng như nữ hoàng Anh, địa vị rất cao, được tôn sùng nhưng thực ra không có quyền quyết định việc gì, quyền lợi chân chính của Xích Ngọc cung vẫn nằm trong tay vị cung chủ chưa xuất hiện.
Việc này với nó vừa tốt vừa xấu.
Mặt tốt là nó không cần làm việc gì trái với lương tâm, lúc quyết định giả làm Ma vương, lo lắng nhất của nó là sẽ giống với tiểu thuyết võ hiệp, người Ma cung sẽ hỏi nó có nên giết ai đó hay diệt môn phái nào đó. Nó nghĩ vạn nhất gặp phải việc đó thì sao? Lẽ nào mồm năm miệng mười thuyết phục họ nên dĩ hòa vi quý, hoặc dùng đạo lý giảng giải cho chúng nhân rằng nhúng chân vào hắc đạo thì không có tiền đồ, ngay cả đảng Bàn tay đen ở Ý còn đang cố gắng tẩy sạch, hà huống họ vẫn chưa đen hẳn. Không, không thể nào, vạn vạn lần không thể. Thật sự là thế thì Hoàng Bộ Ngang nhất định sẽ hạ cổ độc hoặc thuốc câm biến nó thành con rối chỉ biết gật đầu, mỉm cười.
Mặt xấu là kế hoạch tìm hiểu bí mật của Ma cung đành vứt bỏ, dù nó nghe ngóng từ chính diện hoặc cửa sau thì không ai để lộ nửa điểm về việc Xích Ngọc cung cài cắm ai vào Thục Sơn, đừng nói gì đến kế hoạch đối phó Thục Sơn. Ai cũng khách khí, nói với nó rằng đích thân cung chủ sẽ tự cho nó biết, những việc đó chỉ có vị cung chủ chưa lộ mặt rõ nhất. Đường Mật nghi hoặc vạn phần: Vì sao cung chủ này cứ chần chừ chưa xuất hiện? Có phải hoài nghi nó không?
Nó muốn tìm hiểu một việc nữa là Xích Ngọc cung có di vật nào của Hoa Anh và Hoa Tuyền để lại không, hy vọng thông qua đó tìm ra manh mối nào khác chăng. Nhưng trong đại viện tại Hàm Đan thành này, những nơi nó có thể tìm thì đều không thấy gì. Sự thật, theo Đông Ngao nói, hai tỷ muội này khó lòng để lại di vật gì, hơn trăm năm trước, liên quan ba nước do Vương Lẫm dẫn dắt tấn công Triệu cung, các tướng tĩnh định cho một mồi lửa đốt sạch Triệu cung, rồi treo thi thể Hoa Tuyền lên đầu thành, sau đó vì Vương Lẫm ngăn cản nên họ cướp sạch Triệu cung, thi thể Hoa Tuyền cũng mất tích trong lúc hỗn loạn. Về phần Hoa Anh, Sở vương vẫn sủng ái nàng ta đột nhiên ban chết nên những vật phẩm bên mình, thứ gì đáng tiêu hủy thì tiêu hủy, đáng bồi táng thì bồi táng, hiện giờ trừ phi đào mộ của nàng ta ở nước Sở ra thì khó lòng tìm được gì.
Xem ra, kế hoạch thâm nhập hổ huyệt của nó vô tình kéo tất cả vào vòng nguy hiểm, sau cùng vẫn không đạt được gì.
"Mọi người mắng ta đi, muốn ta tạ tội thế nào cũng được." Đường Mật cúi đầu ủ rũ.
Bạch Chỉ Vi kéo tay nó khuyên: "Đâu đến nỗi thế, ngươi xem bọn ta chẳng phải vân yên lành sao, hơn nữa cũng có thu hoạch đấy chứ."
"Đúng, chí ít chúng ta cũng biết Thục Sơn chắc chắn có nội ứng của Xích Ngọc cung. Hơn nữa chúng đã có kế hoạch đối phó Thục Sơn. Chỉ cần chúng tin cô nương, ngày tháng còn dài, cô nương sẽ biết được điều muốn biết." Mộ Dung Phỉ cũng khoan dung.
"Nhưng sắp phải về Thục Sơn rồi, không còn nhiều thời gian nữa." Đường Mật vẫn ảo não.
"Đừng vội, lần này chẳng phải ngươi quá nóng lòng mới thế sao. Đối phương tốn thời gian như thế để bày mưu, làm gì có chuyện ngươi chỉ tốn chút xíu thời gian là phá được." Trương Úy cũng nói.
"Đường Mật, ta tìm hiểu được một việc." Sử Thụy bảo: "Mấy ngày nay ta cố ý kết thân với vài hộ vệ, ngày nào cũng uống rượu đánh bạc với chúng, hôm qua một hộ vệ uống nhiều, nói ta phải đa tạ y vì không có y thì ta không thể trở thành bằng hữu của Ma vương. Ta lựa lời hỏi dò, sau cùng cũng hiểu ra, hóa ra lần trước ở khách sạn tại huyện An Hưng, xa phu bị chúng mua chuộc nên mới đột nhiên đòi đi, vốn chúng sai mấy tên đóng giả xa phu, khi hai cô nương thuê thì chúng đưa đến thôn ở đầu cầu. Không ngờ ta đột nhiên xuất hiện, có tên trong bọn chúng kiến nghị giết ta trên đường về nhà nhưng y sợ nếu hai xa phu đột nhiên biến mất thì sẽ khiến ngươi hoài nghi, nên y ngăn cản. Sau đó chúng đi trước sửa đổi biển chỉ đường nên chúng ta mới đến thôn đầu cầu."
Đường Mật vui mừng: "Quả nhiên do người Ma cung bày ra. Sử Thụy, ngươi khá lắm, làm rất tốt."
Sử Thụy được khen đâm ra ngượng ngùng, sờ gáy ấp úng: "Đâu, đâu có, luận võ công ta kém, còn uống rượu, đánh bạc, moi tin tức thì còn được."
"Đừng nói thế, bọn ta trừ ngươi ra làm gì còn ai có bản lĩnh đó. Đổi lại là ta, tin tức chưa moi được thì đã say khướt rồi, đấy cũng là bản lĩnh." Trương Úy khen.