Bình thường y vẫn cho rằng đầu óc mình sáng láng nhất, trong lần khẩn yếu quan đầu này, trong óc lại hiện linh quang, y chọn một khối đá vừa tay, nghiến răng nhảy xuống dòng nước lạnh băng giữa mùa đông.
Y lặn xuống đáy, gạt hết bùn ứ dưới hàng chấn song. Quả nhiên như y dự tính, cực kỳ mềm mại, sau khi dùng phiến đá gạt hết ra, đáy nước liền xuất hiện cửa động sâu chừng một thước, y cạn ngụm khí, đành nổi lên hít hơi.
Nước Triệu ở Giang Nam, mùa đông tuy không đến nỗi nước sông đóng băng nhưng lạnh thấu xương. Sử Thụy va răng lập cập vào nhau, thầm nhủ nếu không đào tiếp đủ để chui qua thì e rằng lạnh chết mất ở đây. Lúc lặn xuống, phát hiện cửa động bị nước khoét thêm một phần, mừng thầm vì ông trời cũng thành toàn cho mình, cho mối duyên "mẫu đơn trên vách đá", nỗ lực khoét thêm một lúc, có thể chui qua được.
Bên kia tường là dòng sông ngầm lát đá, cũng may nước không đầy nên y có thể liên tục nổi lên lấy hơi, bơi một chốc thì trên đầu chợt rộng hẳn ra, trước mặt xuất hiện một cái hồ nhân tạo cực lớn. Dù y lạnh đến độ tứ chi cứng đờ, thái dương huyệt thắt lại nhưng không khỏi cảm thán: "Mẹ nó chứ, sao lại lắm tiền thế."
Y run rẩy bên bờ sông, trước mặt là giả sơn trập trùng, tiếng đả đấu từ bên kia hòn núi vọng lại. y bất chấp tất cả chui qua sơn động giữa giả sơn, chạy về hướng phát ra âm thanh, vừa chạm đến động khẩu thì một người lao thẳng vào ngực, chưa kịp nhìn rõ thì một ngọn roi vàng luồn theo, quật vào lưng người trong lòng y.
Y không kịp nghĩ, ôm lấy người trong lòng, ngọn roi vàng lướt qua tà áo đỏ của người đó, nhưng không thương tổn đến thân thể, rồi người đó gọi khẽ: "Sử Thụy hả?"
Là giọng Bạch Chỉ Vi.
Giây khắc nghe thấy giọng nói này, lòng Sử Thụy run lên không ngớt, nhưng chưa kịp cảm nhận ôn nhuyễn trong lòng thì đã bị Bạch Chỉ Vi đẩy ra. Cô thở dốc: "Nhân lúc ngươi còn chưa bị phát hiện, mau đi đi, bọn ta đánh không lại chúng. Nơi này cách Hàn Giang thành không xa, đến đó cầu viện di phụ của ta."
Sử Thụy chưa kịp đáp, bên ngoài đã vang lên giọng nữ tử kiều mị: "Nhóc con, ra mau, đừng tưởng trốn ở đó là ta bó tay. Còn không ra là ta đót khói."
Bạch Chỉ Vi mặc kệ, tiếp tục bảo Sử Thụy: "Đi mau, ta chặn ở đây, nếu thật sự bị đốt khói thì cả hai đều không ra được."
Lòng Sử Thụy nóng lên, nhiệt huyết sôi trào: "Không, tại hạ không đi, chúng ta cùng chết."
Bạch Chỉ Vi trừng mắt: "Ngươi bị chạm dây gì vậy, đi mau." Đoạn đẩy y sang một phía động khẩu, tuốt trường kiếm lao ra.
Sử Thụy do dự có nên đi chăng thì nghe thấy giọng nữ tử cất lên phía ngoài: "Trong động còn ai, ngươi đang nói chuyện với ai?"
"Không có." Bạch Chỉ Vi lại vung kiếm xông lên, chưa rời khỏi động khẩu bao xa lại lùi về đứng đó, lớn tiếng: "Hừ, có người cũng đã đi rồi. Không đầy tuần trà là viện binh Thục Sơn sẽ tới."
"Nha đầu ngốc, nếu chỉ có mấy các ngươi có lẽ còn sống sót chứ viện binh xuất hiện thì các ngươi chết chắc." Nữ tử nói: "Còn không tránh ra."
Tiếp đó tiếng trường tiên xé không khí cùng tiếng kim thuộc va nhau vang lên.
Sử Thụy biết Bạch Chỉ Vi nói cho mình nghe, theo tình hình thì nữ tử bên ngoài đã nhận ra trong động có người, Bạch Chỉ Vi chỉ còn cách tử thủ ở cửa động kéo dài thời gian cho y. Nhất thời, lòng y sôi trào, hào khí từ đáy lòng dâng lên tận mây cao, quát to đẩy Bạch Chỉ Vi đứng ở cửa động ra: "Ta ở đây, có bản lĩnh thì tới."
Chưa dứt lời, trước mắt lóe kim quang, y phục bị quật tét hai lỗ, theo bản năng vung kiếm chặn lại thì eo lại bị thít chặt. Ngọn roi như độc xà đã quấn chặt lấy y, rồi giọng nói yêu kiều cất lên: "Ở đâu ra loại kém cỏi này, một chiêu cũng không chặn nổi."
Lúc đó y mới nhìn rõ người dùng roi là một nữ tử cực kỳ xinh đẹp, thu roi kéo y về phía mình, nói với chúng nhân đang giao chiến: "Mấy nhóc con Thục Sơn, mau bó tay chịu trói, bằng không ta giết thằng nhóc này trước."
Mỗi lần nghĩ lại, Sử Thụy lại không hiểu trong lòng có tư vị gì, Bạch Chỉ Vi ném kiếm xuống đất, ánh mắt nhìn y như dao đâm vào lòng, dù đã mấy ngày qua nhưng chỉ cần ánh mắt đó lướt qua óc là khí lạnh lại từ đáy lòng y dâng lên, lạnh hơn cả nước sông.
Y trù trừ mấy ngày liền, càng nghĩ càng uất ức, hôm đó sau cùng không nén được nữa, chạy đến tìm Bạch Chỉ Vi giải thích một phen. Y tính đi tính lại tìm cách mở miệng, nên nói mình liên lụy mọi người hay là bộc lộ tâm tình lúc đó của mình. Trong lúc suy tư, y đến trước cửa phòng Bạch Chỉ Vi, gõ cửa mới biết không có người, định đi thì lại sợ đi rồi sẽ không còn dũng khí nói ra, do dự một lúc mới quyết định vào trong đợi cô quay lại.
Thoáng sau, y nghe thấy ngoài cửa có giọng nha hoàn: "Bạch cô nương có trong đó không?" Nguồn: http://truyenyy.com
Y biết nha hoàn tạp dịch ở đây đều là người canh gác, y khó khăn lắm tránh khỏi tai mắt họ lén đến đây, quyết không thể bị phát hiện, liền lách người ẩn vào bình phong.
Nha hoàn không thấy ai đáp liền đẩy cửa vào xem, định lui ra thì thấy ngay Đường Mật chặn ở cửa. Nha hoàn bảo: "Đường cô nương, trong nhà không có ai, có lẽ Bạch cô nương đi đâu rồi."
"Ngươi tìm giúp ta, ta đợi ở đây." Đường Mật nói.
"Chuyện đó…" Nha hoàn tựa hồ hơi do dự.
"Ta không chạy mất đâu, bên ngoài viện tử và hoa viên có ngần đấy người không đủ ư, Đông hộ pháp đã bảo ngươi nghe lời ta dặn cơ mà." Đường Mật nói.
"Vâng." Nha hoàn đi ra, để lại mình Đường Mật đi lại trong phòng. Sử Thụy trốn sau bình phong, đang nghĩ có nên ra ngoài không thì cửa phòng lại mở ra, Bạch Chỉ Vi quay về.
Cô hạ giọng: "Xảy ra chuyện gì, nói mau, nha hoàn đi theo ta rất lanh lợi, chốc nữa sẽ về."
Đường Mật ghé sát tai cô: "Tối qua ta được biết cách chúng định chứng nghiệm ta là Ma vương, việc này nói sau. Ngày chứng nghiệm, tất cả sẽ được gọi đến, nếu chúng tin thì ta sẽ qua ải. Nhất định Sử Thụy cũng sẽ có mặt, ngươi nhân cơ hội nói với y là dù ta là ai thì ngươi cũng đứng về phe ta, hy vọng y cũng thế."
"Đường Mật, thật sự liên quan đến y hả? Ai tin y được?"
"Không biết, nhưng không thể không đề phòng, trừ những nơi chúng ta vốn hoài nghi ra, ngươi có từng nghĩ vì sao chúng ta bị người Ma giáo bắt, y là người đầu tiên phát hiện không? Nên nhớ chúng ta không phải bị bắt vì đuổi theo, ta đâu đến nỗi bị động như thế, hiện tại các ngươi bị chế trụ, ta càng khó xử."
"Nhưng người Ma cung muốn chế trụ ngươi, lúc đó cứ việc bắt chúng ta ở khách sạn chẳng phải dễ hơn ư?"
"Không hẳn, một là động tĩnh quá mức thì dễ thất thủ. Thứ hai, Sử Thụy chưa hẳn là người Ma cung, đừng quên chúng ta chưa đoán ra kẻ chủ mưu là ai. Rất có khả năng y là người được phái đến Ngự Kiếm đường ngầm theo dõi ta, thấy ta bị bắt thì phải bám theo xem sao. Tóm lại, dù y có mục đích gì, ý đồ của ta là để y không thể giữ vai trò đứng ngoài quan sát, nhất định kéo y vào vũng nước đục này, lúc đó có thể y vì loạn mất kế hoạch mà để lộ manh mối." Bạch Chỉ Vi hiển nhiên đã bị nó thuyết phục: "Cũng đúng, nếu không vì y lao ra hô mấy tiếng thì bọn ta đâu bị bắt nhanh thế. Được rồi, để ta nói."
Sử Thụy đứng sau bình phong nghe rõ từng câu, toàn thân run lên, chưa bao giờ giận dữ, oan ức đến thế, lửa giận dâng lên trong ngực, nghiến răng kèn kẹt.
"Ai đấy?" Bạch Chỉ Vi thính tai, nghe được tiếng động lạ sau bình phong, tuốt Vụ Ẩn ra.
Đường Mật cũng nắm chặt Vị Sương, cùng Bạch Chỉ Vi vòng ra sau bình phong, thấy Sử Thụy mặt mũi xanh lè đứng đó, lửa giận bừng bừng đợi hai cô.
"Đường Mật, y nghe hết rồi, làm sao đây?"
Sát nhân diệt khẩu, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong óc nó là thế.
Đường Mật cũng bị chấn nhiếp trước ý tưởng đột nhiên lóe lên, bàn tay cầm kiếm hơi run, Vị Sương tựa hồ cảm giác sát ý cùng do dự của chủ, sức mạnh ào ạt thông qua chuôi kiếm tràn lên lòng tay rồi hướng đến tâm nó, mãnh thú ngủ say trong lòng thức dậy.
"Con không thích tỳ hưu hả?" Nó nhớ Hồ điện phán từng hỏi.
"Vâng, không khí phái hung mãnh gì cả, quá khả ái."
Lão giả râu tóc bạc phơ cười: "Khả ái chỉ là vẻ ngoài, hồn thú nào lúc bé chẳng khả ái, cũng như trẻ con, không có sức mạnh thì đều khả ái. Nhưng phải nhớ nó là mãnh thú, khí có đủ sức mạnh sẽ thể hiện bản tính."
"Nhưng xa vời quá."
"Không xa vời, sức mạnh là tương đối, sẽ có lúc con gặp người nhược tiểu hơn mình."
Đúng, như thiếu niên trước mặt nó, giết y thật dễ dàng.
"Con khống chế kiếm hồn chi lực kém quá, không gọi được hả Đường Mật?" Mộ Dung Trinh Lộ từng hỏi vậy.
"Vâng, kiếm hồn của con tính tính hiền lành, không thích đánh đánh giết giết, nên không muốn hiện ra." Nó đáp loạn xạ như vậy.
"Vớ vẩn, thiên tính của kiếm hồn là khát máu."
"Chẳng phải người cầm kiếm cũng khát máu sao?"
"Không, là người có thể khắc chế hung tính?"
Thật thế ư? Sao nghe ra có vẻ mâu thuẫn quá.
Sử Thụy nhìn hai thiếu nữ, đột nhiên hoảng sợ, nếu trên đời thật sự có vật nào mang sát khí, nhất định không thể lạnh lùng như ánh mắt Đường Mật nhìn y. Y cố nén sợ hãi, ưỡn ngực hỏi: "Các vị hoài nghi tại hạ?"
"Ta hoài nghi ngươi cố ý đưa bọn ta đến thôn ở đầu cầu." Đường Mật nói.
"Sao ngươi lại nghĩ thế, xác thật ta nhầm đường."
"Hiện tại vì sao ngươi lại ở đây?" Bạch Chỉ Vi hỏi.
"Tại hạ đến giải thích nguyên nhân lúc trước không chạy khỏi sơn động."
"Đúng, mọi việc đều khả dĩ giải thích." Đường Mật dùng khẩu khí lạnh lùng, mang cả đôi chút khinh miệt.
Sử Thụy phát giác giải thích cũng chẳng để làm gì, khẩu khí cứng hẳn: "Các ngươi định thế nào, giết ta hả?" Bàn tay Đường Mật cầm kiếm hơi run, tưởng rằng nó định bạt kiếm, theo bản năng y lùi một bước, dù biết mình không còn thời gian bạt kiếm, nhưng vẫn theo thói quen đặt tay lên đốc kiếm.
Đường Mật không bạt kiếm, bàn tay cầm kiếm vì dùng lực quá độ nên trắng nhợt, ánh mắt dần hoang mang, khẽ nghiêng người lộ ra khoảng trống không đủ cho một người lướt qua.
Sử Thụy không kịp suy nghĩ, lao vào giữa hai cô bỏ chạy, vừa đẩy cửa thì gặp nha hoàn đẩy cửa vào, liền đầy ngã nha hoàn, lao ra ngoài.
Bạch Chỉ Vi lo lắng nhìn Đường Mật, phát giác áo nó cũng ướt mồ hôi: "Đường Mật, Sử Thụy…"
"Đừng hỏi, ta không xác định được thân phận Sử Thụy, không hiểu sao y lại làm thế." Sắc mặt Đường Mật nhợt nhạt, đứng dậy, hạ giọng: "Sao ngươi…"
"Ta chỉ không muốn thắng đối thủ như thế." Cô đáp. Đột nhiên nó ngẩng nhìn Bạch Chỉ Vi, nở nụ cười tươi tắn, giọng nói nhẹ bẫng như trút được gánh nặng: "Chỉ Vi, việc của Sử Thụy cứ nghe theo mệnh trời, hiện tại ta chỉ có thể nắm vững chính mình."
Sau lưng vang lên giọng nha hoàn đầy trách móc: "Hai vị cô nương, Hoàng hộ pháp mời hai vị ra tiền sảnh, ở đây xảy ra chuyện gì?"
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đến hơi muộn, Mộ Dung Phỉ, Hoàn Lan và Trương Úy đã đợi sẵn. Họ đều được nó cho biết phương pháp chứng nghiệm nên không lo lắng quá, thấy sắc mặt hai cô đều nhợt nhạt, thầm nhủ hai cô đang diễn kịch.
Trên trường kỷ đặt một cái bát sứ men trắng xanh, con khỉ đã khôi phục hình dạng cự viên, đứng bất động, tứ đại hộ pháp chắp tay sau lưng đứng phía sau.
Hoàng Bộ Ngang thấy thiếu một người, hỏi: "Hài tử tên Sử Thụy đâu?"
"Thưa hộ pháp, vừa chạy ra, Đường cô nương nói là vừa cãi nhau với y." Nha hoàn đáp.
"À, cãi nhau?" Hoàng Bộ Ngang tựa hồ phát giác có điều không tầm thường, mỉm cười nói: "Đúng là trẻ con, đợi một chút, ta đi tìm."
Dù Đường Mật thông minh thế nào cũng không biết dùng cách gì ngăn cản lão, nhìn theo bóng lão tan biến ngoài cửa, thầm nhủ: Nếu mất mạng ở đây đúng là ứng với câu phụ người thì bị người phụ.
Hoàng Bộ Ngang đưa Sử Thụy quay lại, nói luôn: "Đủ rồi, bắt đầu thôi."
Đường Mật không nhận ra ý vị gì trong câu nói, Sử Thụy lại cúi đầu, tránh ánh mắt nó, nó nghiến răng hỏi: "Các vị muốn gì?"
Hoàng Bộ Ngang nói: "Cự viên này là hồn thú Ma vương để lại, máu trên mình nó là máu của Ma vương, nếu máu của cô nương dung hòa được thì có nghĩa là Ma vương chuyển thế."
Đường Mật không ngờ lão thật sự muốn việc này diễn ra, không hiểu định giờ trò gì, đành bảo: "Được rồi."
Cự viên cầm con dao mỏng cắt nhẹ lên cổ tay đầy lông, dịch thể đỏ tươi theo từng sợi lông chảy vào cái bát sứ. Cái bát vốn đựng nước trong, máu đỏ chảy vào liền biến thành một bát màu đỏ.
Đường Mật bước tới cầm một con dao cắt nhẹ lên cổ tay, mấy giọt huyết châu đỏ sậm rơi vào bá, rồi từ từ tan biến , hoa vào màu đỏ đựng trong đó.
Bốn hộ pháp Xích Ngọc cung gần như đồng thời hít sâu một hơi, cự viên quỳ xuống, nên họ không nghĩ ngợi gì, cùng nói: "Cung nghênh chủ nhân quay về nhân thế."
Đường Mật hơi choáng váng với mấy tiếng hô, liếc nhìn Sử Thụy, y vẫn cúi đầu không nhìn nó, nhất thời nó không biết có nên diễn tiếp không, đành nghiến răng nói theo những lời soạn sẵn: "Các, các ngươi cân nhắc lại đi, ta không phải Ma vương chuyển thế gì đó."
Đông Ngao quỳ dưới đất, không nén được kích động: "Chúa thượng, xin hãy mau thức tỉnh, chúa thượng sở hữu Vị Sương, không có thầy mà tinh thông Ma La vũ, huyết dịch tương đồng với Ma vương tiền nhiệm, lẽ nào những thứ đó không khiến Người nhớ ra?"
"Việc này thì ta không biết, bất quá ta đồng ý ở lại đây thử hồi tường, đủ chưa?" Đường Mật ra vẻ khó xử, đoạn nói: "Nhưng thả hết bằng hữu của ta ra."
"Không được. Chúa thượng, những người này hoặc đi theo hoặc chúa thượng hoặc chết ở đây." Hoàng Bộ Ngang nói: "Mấy thiếu niên này đều còn nhỏ tuổi nhưng võ công siêu quần, nếu chịu theo chúa thượng thì nhất định có ích cho đại nghiệp."
"Đại nghiệp gì của ta? Ngươi để ta nghĩ lại đã, xong sẽ bàn bạc với họ." Đường Mật đáp, tỏ vẻ bực mình.
Đông Ngao không dám bức nó quá: "Vâng, chúa thượng cứ thong thả cân nhắc."
Đường Mật thấy mọi việc đến giờ khá thuận lợi, lòng cảm thấy bất an, nhìn sang Sử Thụy ở bên, vừa hay gặp ánh mắt y nhìn nó, Sử Thụy vội ngoảnh đầu đi.
Đợi khi tất cả về phòng, nó vẫn bất an, không hiểu Sử Thụy có giở trò gì không, cũng may lúc đó Ma cung đã rút mấy thị nữ hầu cận đi. Nó cân nhắc một hồi, quyết định trực tiếp tìm Sử Thụy nói rõ.
Nó gõ nhẹ hai lên cửa, giọng Sử Thụy vọng ra: "Đường Mật hả, vào đi."
Đường Mật đi vào, khép chặt cửa, nhìn bốn thiếu niên trước mặt: "Chúng ta bàn thẳng với nhau đi."
Sử Thụy cảm thấy nực cười, hừ lạnh hỏi: "Sao ngươi tin ta?"
"Không biết, ngươi cũng không tin ta đấy thôi."
Sử Thụy ngoẹo đầu, nhìn ngọn nến lập lòe, mắt y cũng sáng lên hai ngọn lửa như vậy: "Ta có thể cáo mật, cũng như ngươi khả dĩ giết ta. Nhưng ta không làm thế, ngươi tin không, không phải vì ta không nghĩ ra kế sách độc ác gì mà chỉ vì ta từng thật sự thích các ngươi."
Đường Mật máy động trong lòng, không hiểu sao nó chợt muốn quên hết những phân tích chặt chẽ theo lý tính, cứ theo trực gián tin tưởng thiếu niên đầu tóc rồi bù này.
Sử Thụy thấy mắt Đường Mật lấp lánh nhưng không nói gì, liền tiếp tục: "Những lời này ta chỉ nói thế mà thôi, không có bằng cớ gì chứng minh. Ta biết, dù ta làm thế, ngươi không tin thì vẫn có thể cho rằng kỳ thật ta đã nói với ngươi Ma cung rồi thông đồng với họ, họ cũng giả trang coi như ta không nói gì, họ không biết gì, tiếp tục bày kế với ngươi."
Y thở dài, quay lại nhìn nó, ánh mắt sáng chói: "Lần này là lần oan ức nhất đời ta, xem ra đúng là dính đến nữ nhân là vậy. Nhưng sau này nghĩ lại, hai ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của Trương Úy, chỉ thế thôi là ta không còn gì để nói."
Đường Mật bị ánh mắt đó chấn nhiếp, chính là ánh mắt chân chính của tuổi trẻ, trong veo không hề ẩn chứa chút tăm tối nào. Đột nhiên nó tự thẹn mình xấu xa trước ánh mắt đó, cúi đầu xuống: "Sử Thụy, có lẽ ta sai, ít nhất tan nên giả định là ngươi vô tội."
"Không nên, Đường Mật, ngươi không hiểu hả, làm thế thì không còn là ngươi nữa." Sử Thụy lắc đầu: "Xưa nay ngươi đều đứng trên cao chỉ dẫn bọn ta, phảng phất ngươi hiểu hết mọi thứ trên đời, lúc trước ta hâm mộ ngươi lắm. Ta nghĩ nếu mình có bằng hữu như ngươi hoặc Mộ Dung Phỉ thì thật hay, nhưng hiện tại ta mới nhận ra bằng hữu trước kia của mình cũng tốt, ít nhất họ cũng tin tưởng ta. Năm nay ta sẽ rời Thục Sơn, thật ra cũng tiếc, sau cùng lại thế này, nhưng cũng quen được Trương Úy, không uổng công đến Sử Thụy một chuyến. Đường Mật, dù hiện tại ngươi tin ta thì cũng không cần tự trách, dù sao lúc đó ngươi không hạ sát thủ, đúng không?"
"Ngươi nhận ra?"
"Sinh tử quan đầu còn không nhận ra thì chẳng phải ngốc lắm hả."
"Sử Thụy."
"Hả?"
"Nếu ta bảo từ nay ngươi cũng là bằng hữu quan trọng nhất của ta, ngươi có tin không?"
"Không tin, ngươi lại lừa ta?"
"Quan trọng thứ hai, tin không?"
"Không tin."
"Thứ ba?"
"Ừ…việc này… ngươi xin lỗi hả?"
"Sử Thụy, xin lỗi."
"Chà, thôi vậy, tin ngươi."