Thuần Thứ

Chương 7

Trước Sau

break

Người đàn ông anh tuấn bên cạnh cô ta có vẻ hơi say, lười biếng nằm nhoài trên quầy bar, chống cằm, khẽ nâng mí mắt, nhìn cô ta chăm chú từ dưới lên trên: "Chỉ cần em muốn nói, than thở vu vơ anh cũng thích nghe."

 

Ở đây đàn ông nói chuyện đều bằng giọng điệu này, cô ta đã sớm miễn dịch với sự xấu hổ, thoải mái mở lòng trút bầu tâm sự phiền muộn gần đây của mình.

 

"Tuy trong mắt người thường tôi đã đủ giàu có rồi, nhưng trong giới mà tôi giao du, chút tài lực này căn bản không đáng kể.

 

“Còn có đám bạn tôi nữa, ngày nào cũng ăn diện lộng lẫy, chỉ nghĩ đến chuyện đi nghỉ dưỡng, đi mua sắm, chẳng bao giờ nghĩ xem tiền từ đâu mà ra. Tôi thì bận tối mắt tối mũi, phần lớn thời gian đầu bù tóc rối, chỉ khi đến đây gặp anh mới tranh thủ ăn diện một chút, cũng chẳng biết cuộc sống thế này rốt cuộc là vì cái gì.” Nói xong, cô nàng thở dài sầu não, nốc cạn ly rượu trên tay.

 

Jade cụng vào chiếc ly rỗng của cô, cũng uống cạn ly rượu của mình.

 

“Tôi cũng không biết sống là vì cái gì.” Anh nhìn người phụ nữ chớp mắt chậm rãi, đôi mắt đa tình lúc này lại mang theo chút ngây thơ mờ mịt, “Cô đang nâng vấn đề lên tầm triết học rồi, tôi chỉ là một nam tiếp viên, làm sao trả lời được.”

 

“Vậy là anh đang lừa tôi, anh căn bản không thích nghe tôi than thở vớ vẩn.”

 

“Tôi thích nghe cô than thở vớ vẩn, chỉ là không thích nghe cô nói mình vất vả kiếm tiền. Bởi vì tôi phải kiếm tiền của cô, nghe những điều này tôi sẽ không đành lòng.”

 

“Các anh cũng biết không đành lòng à?”

 

“Đương nhiên, chúng tôi cũng là người, ít nhiều cũng có chút nhân tính.”

 

Người phụ nữ bị chọc cười: “Tiền tiêu cho anh chẳng đáng là gì. Còn uống được nữa không, tôi gọi thêm chai nữa nhé?”

 

Không cần cô lên tiếng, Jade chỉ búng tay một cái, bartender đã mang tới một chai rượu vang đỏ tương tự. Loại trung bình khá, cũng trị giá sáu con số.

 

Cô có chút ngạc nhiên, lẽ ra trong trường hợp này, bọn họ đều sẽ gọi loại đắt nhất. Đây là lần đầu tiên cô thấy nam tiếp viên giúp khách hàng tiết kiệm tiền, trong lòng khẽ động, ánh mắt dừng trên người Jade không rời.

 

Ngỡ cô vẫn muốn có câu trả lời, Jade bèn nói: “Con người sinh ra đã khác nhau rồi. Có người sinh ra đã có tất cả, có người cố gắng hết sức cũng chẳng được gì, sự khác biệt giữa người với người giống như voi với quả dừa, không cần phải so sánh với người khác đâu.”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc