Nghe được câu nói kia trong chớp mắt, Trì Nghiên trợn to đôi mắt, bàn tay đáp trên khuỷu tay Tần Mặc run lên.
Vào những năm thật lâu trước kia cô cũng đã từng ảo tưởng, giá anh thì thào bên tai cô bằng cái chất giọng trầm thấp ấy thì ắt hẳn phải quyến rũ lắm, và giờ, rốt cuộc cô cũng được như ý nguyện.
Trái tim cô nảy nhanh như từng hồi trống đánh, lồng ngực như có thứ gì đó đang kích động, mông lung và điên cuồng, Trì Nghiên không kìm nổi mà ngửa đầu dâng môi thơm hôn thẳng tới Tần Mặc.
Em ——
Tần Mặc mới chỉ nghe rõ một chữ thì đã bị nụ hôn của Trì Nghiên đánh úp đến, khoá đôi môi anh lại, cô mấp máy rót từng hơi thở ấm áp rơi trong miệng anh.
"Hả?" Chờ tới khi cô buông anh ra, anh mới nhíu mày hỏi.
"Em nói... Em cho phép anh yêu em."
Trì Nghiên vòng đôi tay nắm lấy cổ áo Tần Mặc, cởi bung từng cúc áo sơ mi anh ra, cách lớp áo mỏng nơi đẫy đà của cô áp sát lên vòm ngực căng tràn của anh, dẻo mượt như không có xương mà cọ xát...
Lồng ngực rộng lớn bị những xúc cảm mềm mại quét qua khơi lên từng luồng khô nóng khó tả, hạ bụng dần hội tụ một dòng nước ấm.
hoa huy*t ẩm ướt bị côn th*t to lớn căng đến tràn đầy.
"Ưm..." Nhận thấy sự xâm chiếm dũng mãnh không dung tránh né của Tần Mặc, Trì Nghiên vùi mình trong giường nệm, cảm nhận sự lấp đầy mạnh mẽ truyền tới từ phía dưới, miệng nhỏ khẽ than một tiếng đầy thoả mãn.
Về phương diện "trên giường", từ trước tới nay hai người vẫn luôn rất kịch liệt.
Nhưng đêm hôm nay lại khác, bởi có thêm tình yêu, trong sự kịch liệt kia lại cất chứa cả nhiệt tình và triền miên.
Tần Mặc chống ở trên người Trì Nghiên, bờ hông mạnh mẽ luật động, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú cô, ánh mắt như chứa nhiệt độ nóng rực nào đó, nóng đến mức có thể khiến người tan chảy.
Sự duyên dáng kia, run rẩy, rêи ɾỉ, vừa quyến rũ vừa đáng yêu, khiến cho ngọn lửa trong người Tần Mặc càng lúc càng lớn...
...
Hai cơ thể nhẵn trụi đẫm đìa mồ hôi dính sát bên nhau, dây dưa, hấp thu. Cự căn căng cứng không biết thoả mãn mà mải miết ở hoa huy*t ướt hoạt mềm mại, chất lỏng ướt dính bị bịt lại, không chịu được, tức tưởi vỡ oà, trơn trượt văng khắp nơi, phát tán lên hương tình nùng nhiệt, hai người thở dốc giữa hỗn hợp phiêu đãng tromg căn phòng tối tăm, cực kỳ khiêu gợi.
Trì Nghiên bị Tần Mặc khơi lên hết con sóng lớn này tới con sóng lớn khác, hoa kính đã không chịu nổi mà co thắt lại run rẩy, cũng không biết qua bao lâu mới thấy Tần Mặc gồng lên ở phía sau, đâm nhanh mạnh mấy cái vào, sau đó rót hết thảy nùng đục nhiệt dịch vào trong hoa huy*t rung động.
Sau một lần phát tiết.
Tần Mặc thay đổi tư thế, ôm Trì Nghiên lên, để cô ngồi trên người mình, hơi đỡ cặp mông vểnh ướt đẫm, để cô tự mình chuyển động lên xuống theo tiết tấu của cô.
Tình cảnh này cực kỳ giống với lần đầu tiên của hai người.
Cô vặn eo lay động ở trên người anh, híp mắt nhìn anh, trêu trọc mà hóp eo vểnh mông, vừa cúi đầu nhìn anh vừa phả hơi thở ái muội.
"Anh thích em từ khi nào?" Trì Nghiên vòng hai tay ôm đầu Tần Mặc, mười đầu ngón tay luồn vào trong tóc anh, hỏi anh.
Thích cô từ khi nào?
Tần Mặc nhíu mày: Về vấn đề tình cảm, anh là người ít nói chỉ giữ ở trong lòng, trước cái đêm kiều diễm kia, vì tuổi tác của cô còn rất nhỏ, rồi về gia thế và tính cách, rồi đủ loại nguyên nhân của cả hai,... căn bản anh chưa bao giờ nghĩ tới khả năng này, nhưng sau buổi đêm đó, anh lại phát hiện, những chuyện liên quan đến cô, kỳ thật anh để ý hơn so với anh tưởng.
"Hay cứ thử quen nhau xem sao", xuất phát từ tâm lý muốn bù đắp, sau lúc ấy anh đã tự thôi miên mình như vậy, nhưng trong nhà Trì Nghiên bỗng dưng xảy ra chuyện... Sau đó gặp lại nhau, thì đã là nhiều năm sau này.
Bây giờ nghĩ tới, kỳ thật Trì Nghiên khi ấy căn bản không cần sự đền bù từ anh, vậy thì tại sao anh còn kiên trì? Đại khái chỉ có làm như vậy thì anh mới có lý do để tiếp cận cô.
Chỉ tiếc lúc ấy chính anh cũng không rõ tình cảm của chính mình, thẳng đến sau này hai người lấy quan hệ bao dưỡng để sống chung... Cô lần lượt lật đổ tiêu chuẩn về một nửa kia, lần lượt làm anh tức giận đến ngứa răng, còn khiến anh không thể nào buông được cô ra.
Anh mới phát hiện —— hoá ra cảm tình giống như viên hạt giống ấy giờ đã trưởng thành một cây đại thụ cắm sâu rễ ở tròng lòng. Khi nào thì nảy sinh, có lẽ từ lâu, lâu quá nhiều so với khi anh phát hiện ra.
"Từ rất lâu." Đối mặt với vấn đề của Trì Nghiên, Tần Mặc đáp.
"So với em tưởng tượng còn lâu." Anh nói, sau đó bóp eo cô, rướn người đẩy mạnh về phía trước.
"Ưm..." Trì Nghiên lập tức không hỏi được nữa.
Tư thế này khiến anh tiến vào càng sâu so với mọi ngày.
Anh lại tiếp tục đâm tới, dã man xỏ xuyên qua kiều nộn của cô, ở nhục bích khẩn hẹp ướt mềm của cô ra sức chọc vào, côn th*t to lớn không ngừng chà xát qua từng điểm mẫn cảm trong nộn huyệt...