Tần Mặc ôm Trì Nghiên xuống xe, đi thẳng vào thang máy.
Dẫu đang được ôm như ôm công chúa, nhưng với tình huống tuỳ thời có thể bị hàng xóm quen mặt bắt gặp, đối với Trì Nghiên mà nói, đây chẳng phải chuyện vui gì.
"Em có thể tự đi." Cô ý đồ trườn xuống khỏi người anh nhưng thể lực cách quá xa, căn bản không thoát khỏi.
Từ gara tới thang máy, lại từ thang máy lên đến tầng chung cư, không thể không nói lực cánh tay Tần Mặc rất khoẻ, ôm cô cả một đường mà vẫn vững như cột, đã vậy còn có thể vươn tay mở khoá cửa bằng vân tay.
Trì Nghiên không có cơ hội thoát thân khỏi anh, thế là bị anh ôm một đường từ phòng bếp ra phòng khách, lại từ phòng khách vào phòng ngủ, cho đến tận khi ngã người vào chiếc giường kingsize.
"Anh..." cuối cùng không phải lo sẽ bị ai đó nhìn thấy, vừa được thả xuống giường Trì Nghiên đã muốn mắng người.
Tuy nhiên Tần Mặc vẫn xụ mặt nhưng động tác thả cô lại vẫn nhẹ nhàng. Trên giường cô bật dậy, muốn nổi giận nhưng cảm thấy kỳ thật bản thân cô cũng không có tức giận đến vậy, nên đành chửi thầm, "Lên cơn điên gì thế, em còn chưa phát tiết đâu? Không đúng... đến mức này sao?"
Đến mức này sao? Lần trước anh và cô đi ăn một bữa với Vân Lam, chẳng phải cô còn nổi đoá với anh cả một thời gian?
Tần Mặc nhẩm nhỏ trong lòng, không dám hỏi thật ra ngoài, rốt cục vẫn phải dỗ giành cô hết giận, kể cả trong lòng anh có không thoải mái thì tóm lại vẫn phải nghẹn.
"Em còn có gì chưa phát tiết hết?" Vì thế anh hỏi.
"Em..." Trì Nghiên.
"Trách anh trước kia không tự chủ động giải thích?" Tần Mặc, "Em còn muốn anh phải nói gì? Chuyện trong công ty, chuyện về nhẫn, hay những cái khác... Em còn có gì chưa rõ, anh đều sẽ nói tỉ mỉ lại cho em nghe."
Tần Mặc nhìn Trì Nghiên, rất có bộ phải tiếp tục nói rõ ràng với cô một trận.
Trì Nghiên "..."
Trì Nghiên không ngờ anh lại bị hiểu thành như vậy, sau một lúc lâu mới bực bội nói, "Ai cần anh phải nói mấy cái đó?"
"Thế em muốn anh nói gì?" Tần Mặc hỏi lại cô.
Trì Nghiên: "Anh... Anh hết thuốc chữa, đi bệnh viện khám não đi!"
Quả thực Trì Nghiên không muốn nói thêm gì nữa với Tần Mặc, cô chống tay định xuống giường, bàn tay vừa tì trên mặt đệm đầu giường thì chợt bị thứ gì đâm nhói một cái vào lòng bàn tay.
Trì Nghiên hô một tiếng đau điếng, "Thứ gì..." Đang định mắng Tần Mặc vứt đồ lung tung nhưng vừa quay đầu nhìn lại thì thấy trong tay đúng là chiếc kẹp cà vạt cô từng đưa cho Tần Mặc.
Ngày đó cô giận dữ kéo nó xuống khỏi trên cà vạt của Tần Mặc và ném thẳng vào sọt rác, không ngờ hiện giờ thứ này lại nằm ở trên đầu giường.
"Cái cà vạt này..." Trì Nghiên nhìn chiếc kẹp trong tay ngẩn ngơ, "Anh nhặt lại?"
Tần Mặc: "..."
Tần Mặc thấy đồ đạc chưa kịp cất đã bị phát hiện thì trong mắt hiện lên bối rối, vẫn nói, "Đồ em tặng, anh có thể vứt sao?"
Một câu, bầu không khí giữa hai người hoàn toàn thay đổi.
Trì Nghiên rũ mắt, dù cố nén lại nhưng là vẫn không nhịn được mà cong cong môi, Tần Mặc vừa cúi đầu đã bắt gặp biểu tình của cô, cảm xúc vốn xao động cũng theo đó bình tĩnh xuống.
Kỳ thật không phải là anh không hiểu ý của cô, dù ban nãy có lý giải sai nhưng lúc sau cũng sực hiểu được.
Có điều với bầu không khí vừa rồi, hơn nữa trong lòng anh vẫn còn ghen tuông, nói thật anh chẳng thể thốt lên được câu nào ngọt ngào, bây giờ cô dịu xuống, anh bước đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói: "Trì Nghiên, có rất nhiều chuyện phải căn cứ vào làm mà không phải chỉ nghe lời nói."
"...?" Làm? Lời này... sao mà cứ thấy có phần hạ lưu, anh biết ý cô nói là gì không?
Trì Nghiên nhướn mày, vừa chuẩn bị cất lời nói thì Tần Mặc đã cúi đầu nâng cằm cô, hôn lên môi cô.
"Hmm...." Thật đúng là làm?
"Người từng trải" Trì Nghiên đã bị đè xuống trên giường. Tần Mặc vừa hôn môi vừa di chuyển bàn tay trên bờ hông cô lên trên, vói vào trong quần áo cô, vuốt lên làn da bóng loáng mịn màng của cô, những cái vuốt ve đầy khiêu gợi.
Đã lâu chưa nằm trên chiếc giường lớn này, giờ đây trên giường chỉ còn lại hương vị độc đáo của Tần Mặc, thơm mát sạch sẽ, quẩn quanh nơi chóp mũi Trì Nghiên.
Trên người cô từng điểm mẫn cảm đều bị anh nắm rõ, cô cuộn mình dưới thân anh, chìm cơ thể mình trong hormone nùng nhiệt của anh, hai chân nhũn ra, cơ thể rất nhanh đã xơ lụi, trong khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi chợt cô nhớ tới lời anh vừa nói, đôi bàn tay mảnh khảnh, từng ngón tay xinh đẹp vuốt ve gương mặt anh, khẽ nâng đầu anh lên: "Nếu em nhất thiết muốn nghe thì sao?"
Trì Nghiên chợt dướn người về phía trước, nâng hai cánh tay lên ôm chầm lấy cổ anh, khuôn mặt gần sát mặt anh: "Tần Mặc..."
Giọng cô quyến rũ như một lời câu dẫn, chóp mũi khẽ cọ qua chóp mũi anh, Tần Mặc nghiêng đầu muốn bắt lấy môi lưỡi cô nhưng cô lại né tránh, ngược lại mà trượt xuống mυ"ŧ lấy hầu kết anh, đầu lưỡi khẽ liếʍ...
"Em vẫn muốn anh nói cho em nghe." Hơi thở cô phả lên cổ anh, đầu lưỡi thi thoảng lướt qua làn da anh, câu lấy đỉnh hầu kết nhô lên kia, cả cơ thể cọ qua lại lồng ngực anh, rồi lại không cho anh được thống khoái.
"three words, eight letters. say it, and I am yours."
(3 từ, 8 chữ. Nói đi và em sẽ là của anh.)
Lời thoại trong bộ phim Mỹ kinh điển nào đó, Trì Nghiên ngẩng đầu nhìn Tần Mặc lần nữa, rất có bộ nếu anh không nói là không xong với cô.
Tần Mặc bị cô khơi lên từng ngọn lửa nóng bỏng, cả người trở nên khó nhịn, không khỏi nhớ về một đêm vào nhiều năm trước: Bọn họ cũng quấn quýt gần như gang tấc như vậy, mũi cô chạm mũi anh, hơi thở dồn dập nóng bỏng hoà quyện, khẽ cạy ra môi lưỡi anh, thử xâm lấn, nhấm nháp, dây dưa...
Suy nghĩ nháy mắt trở về quá khứ, nhưng rung động giống như đã từng quen thuộc lại càng thêm mãnh liệt, càng lệnh người hãm sâu.
"Có những chuyện anh chỉ muốn dùng hành động để chứng minh, để bù đắp, nhưng nếu em muốn nghe ——" biểu tình anh hơi không tự nhiên, nhưng vẫn áp sát môi lưỡi đến gần bên tai cô, giọng nói khàn khàn trầm ấm vang lên.
"Anh yêu em."
———— (๑・̑◡・̑๑) ———
mấy hôm này mạng lag thế nhờ? Có bợn nào cũng bị không?