“Xé vớ đi.” Tất Hải Hiên mở rộng hai chân, lớp vớ đen làm chân anh trông càng thêm thon dài thẳng tắp, tính khí dựng đứng, ŧıểυ huyệt mấp máy bị lớp tơ tằm đen che khuất, làm người khác nhìn vào chỉ muốn xé bỏ lớp vỏ ấy.
Lôi Kiên Bỉnh vạch đũng quần Tất Hải Hiên, dùng sức xé ra, tính khí lập tức bắn ra, thẳng tắp đối diện với Lôi Kiên Bỉnh, quy đầu phun ra dịch thể trong suốt, dâm dịch dính lên bao tinh hoàn hiện ra thủy quang lấp lánh chảy xuống ŧıểυ huyệt, ŧıểυ huyệt mềm mại ẩm ướt da^ʍ đãиɠ mà co rụt lại.
Tất Hải Hiên tuy được makeup dày nhưng cực kì lãnh diễm xinh đẹp, trên người là váy đen cao quý lộng lẫy, tóc giả và trang sức đeo trên người cũng vô cùng đẹp đẽ, nhưng hai chân và cái mông đều được bọc trong một lớp tơ tằm đen, chỉ có lớp tơ tằm giữa hai chân được xé ra, lộ ra tính khí giữa hai chân và ŧıểυ huyệt bộ dáng vô cùng tình sắc.
Một cái côn th*t tím đen thô dài đưa đến gần hai chân anh, ma sát tính khí và ŧıểυ huyệt của anh, Tất Hải Hiên bị cọ đến sướиɠ vô cùng, côn th*t cực kì hưởng thụ mà cọ cọ tính khí hắn, tính khí Lôi Kiên Bỉnh lại nhẹ nhẹ cọ miệng huyệt của anh, trong đầu anh sắp bị ý nghĩ “Ăn cà rốt của con thỏ nhỏ” khống chế, để không dọa “Con thỏ nhỏ” anh đưa tay lấy cái quạt lông ở một bên, cắn nhẹ một cọng lông, híp mắt mà rêи ɾỉ.
“Con thỏ nhỏ” hai mắt khắp nơi tìm kiếm gel bôi trơn, nhưng “Con thỏ nhỏ” đó giờ chưa đi khách sạn bao giờ nên không biết gel bôi trơn được cất ở đâu, hắn sốt ruột nhìn hạ thể của nữ vương đại nhân, hi vọng dùng dịch thể của mình để bôi trơn ŧıểυ huyệt của nữ vương đại nhân.
Nữ vương đại nhân mở ra cái tủ ngầm cạnh ghế sô pha, từ bên trong lấy gel bôi trơn ra, vặn nắp, đưa gel bôi trơn cho con thỏ nhỏ, sau đó bôi lên trên ŧıểυ huyệt, ŧıểυ huyệt hồng hào bị thuốc bôi trơn làm cho ẩm ướt non mềm, ngọ nguậy nuốt vào hai ngón tay.
“A…” Tất Hải Hiên cố ý cắn chặt cây quạt, nhìn chằm chằm “Con thỏ nhỏ” mà rêи ɾỉ, tính khí đang ráng nhịn, ngón tay nhanh chóng đâm xuyên ŧıểυ huyệt, phát ra âm thanh làm “Con thỏ nhỏ” ngứa ngáy khó nhịn trong lòng, “Con thỏ nhỏ” nuốt ngụm nước, côn th*t bành trướng thêm mấy phần.
Lôi Kiên Bỉnh nhìn miệng huyệt thủ trưởng được kéo ra bên ngoài, lộ ra dâm thịt phấn hồng ngậm nước, hắn không biết nói gì nhìn thủ trưởng câu dẫn mình, hai con mắt nhìn chăm chú một lát rồi lại cắm một ngón tay vào, gel bôi trơn chảy ra khỏi ŧıểυ huyệt càng nhiều, tính khí thủ trưởng càng thêm ngạnh, trên côn th*t đỏ đậm nổi đầy gân xanh.
Hắn cảm thấy được chính mình là một sủng thần, nằm rạp dưới chân của nữ vương, dù cho nữ vương ở trước mặt hắn đùa bỡn ŧıểυ huyệt của mình, trong lòng hắn cũng khát vọng cắm vào bên trong ŧıểυ huyệt nữ vương, cũng không dám chạm vào nữ vương một chút, thủ trưởng chính là nữ vương, hắn chỉ dám ở một bên hưởng thụ biểu tình lộ ra trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của nữ vương.
Tất Hải Hiên một bên mở rộng chân cắm ngón tay vào ŧıểυ huyệt, một bên dùng cây quạt nâng côn th*t Lôi Kiên Bỉnh lên, “Yêu, quả nhiên là một “con thỏ đực”, cà rốt cũng cứng lên rồi, còn chảy nước nữa.” Nói xong, cây quạt lại cọ quy đầu côn th*t, anh liếʍ liếʍ dâm dịch dính trên cây quạt, “Thật tanh nha.”
Lôi Kiên Bỉnh nắm chặt nắm đấm, rốt cục nhịn không được mà thò tay đến gần thủ trưởng, anh đột nhiên rút ngón tay còn đang cắm trong ŧıểυ huyệt thủ trưởng ra thay bằng côn th*t vừa cứng vừa lớn của mình, thời điểm đỉnh quy đầu một đường đâm thẳng vào trong tràng ruột, Tất Hải Hiên sướиɠ đến nỗi nắm lấy váy, hai chân ôm sát eo Lôi Kiên Bỉnh.
Đột nhiên một trận trời đất quay cuồng, Lôi Kiên Bỉnh còn không biết chuyện gì xảy ra liền bị hai cánh tay thủ trưởng ôm lấy cái cổ mình, hai người đồng thời ngã xuống ghế sô pha, lưng hắn chạm đất, thủ trưởng vững vàng cưỡi trên người hắn, côn th*t mới bị trượt ra một tí liền bị thủ trưởng hút vào trong.
Tuy rằng Tất Hải Hiên không cao bằng Lôi Kiên Bỉnh, nhưng hai người đều là đàn ông, Lôi Kiên Bỉnh chưa từng nghĩ muốn đem làʍ t̠ìиɦ biến thành tranh đấu, đặc biệt là khi côn th*t mình còn ở bên trong ŧıểυ huyệt thủ trưởng thì càng thêm không có lý do để đấu tranh.
Tất Hải Hiên xưa nay chừa từng lo lắng vấn đề ai là 1, ai là 0, anh là một nam nhân bình thường, đối với người yêu mình thể hiện một mặt thuần túy của đàn ông, anh hôn mặt Lôi Kiên Bỉnh, hai tay âu yếm lồng ngực Lôi Kiên Bỉnh đang mặc đồ nữ.
“Ngực của ‘Con thỏ nhỏ’ thật là lớn nha, núm vυ" cứng quá.” Anh vừa nói vừa liếʍ hôn cổ Lôi Kiên Bỉnh, luồn vào bên trong cái áo kéo cái băng cá nhân xuống, xoa xoa cơ ngực lớn của Lôi Kiên Bỉnh, “Tôi rất thích ngực lớn của “con thỏ đực” nha”.
Lôi Kiên Bỉnh hơi há hốc mồm, hai cái tai thỏ rơi trên mặt đất, mặt hắn càng thêm mơ hồ, đầu v* xuyên qua cái áo lót nhỏ tạo hiệu ứng lớn không ngăn cản được hai tay Tất Hải Hiên, Tất Hải Hiên nhanh chóng cởi áo hắn ra, lộ ra một khối cơ ngực lớn no đủ.
“Em chờ một chút…”
Lôi Kiên Bỉnh mới vừa lên tiếng, thủ trưởng một bên kẹp lấy đầu v* hắn mà xoa nắn, đầu v* đỏ sậm rất nhanh biến thành màu đỏ rực.
Dùng tư thế cưỡi ngựa cưỡi trên người hắn, ŧıểυ huyệt ngậm côn th*t của hắn, chơi ngực lớn của hắn… không… là cơ ngực lớn…
Tất Hải Hiên nằm sấp xuống, ngón tay mềm mại nhẹ sờ gương mặt hắn, khàn giọng nói: “Đề nghị của cậu rất được nha, cậu là người đầu tiên tôi muốn nhan bắn a~”
Lôi Kiên Bỉnh cực kì yêu thích bộ dáng thủ trưởng lúc làʍ t̠ìиɦ, chủ động đỉnh đỉnh vật dưới quần, “Nữ vương đại nhân của tôi, “cà rốt lớn” của tôi sẽ làm em hài lòng, mời nhận lấy “cà rốt lớn” của tôi.”
Nữ vương đại nhân lập tức sờ sờ cơ ngực lớn của “Con thỏ nhỏ”, vui vẻ nhận lấy “Cà rốt lớn” vừa to vừa dài của “Con thỏ nhỏ”: “Con thỏ ngoan…. Tôi trước tiên phải kiểm tra “Cà rốt” của anh…. Rất thô… A… Cũng rất dài…” Váy nữ vương đại nhân không ngừng tung bay, tơ lụa tung bay giống như đàn bướm uyển chuyển bay lượng, vô tình có thể nhìn thấy lớp quần tơ tằm đen bị xé lộ ra cái mông trắng tuyết, ŧıểυ huyệt tham lam không ngừng ȶᏂασ làm côn th*t tím đen, miệng huyệt bị côn th*t nhồi no đến mức vô cùng, ŧıểυ huyệt mỗi lần nhấc lên có thể nhìn thấy gel bôi trơn và dịch ruột non chảy ra dính đầy côn th*t, âm mao của ŧıểυ huyệt cũng bị ướt một mảng lớn.
“Con thỏ nhỏ” thở hổn hển, muốn giúp nữ vương đại nhân tuốt một tuốt, lại bị nữ vương đại nhân mở tay ra áp lên trên đầu.
Ngoại trừ ȶᏂασ cậu ấy, Tất Hải Hiên không nhớ được việc gì khác, anh nhấc váy lên, cắn chặt môi, tách mông ra, để Lôi Kiên Bỉnh có thể nhìn được rõ ràng cái mông anh làm cách nào để ȶᏂασ côn th*t hắn.
Tính khí phía trước cứng rắn bừng bừng phấn chấn, ŧıểυ huyệt ở phía sau mềm mại háo sắc, vớ dài màu đen, cái mông trắng nõn, tất cả hợp thành một cảnh đẹp dâm mỹ vô cùng, ŧıểυ huyệt ȶᏂασ thịt heo bổng phun ra dâm dịch tung tóe, một tầng dâm dịch dính ở miệng ŧıểυ huyệt, hai bàn tay thon dài tách hai bên cánh mông trắng như tuyết ra, lộ ra bộ dáng ŧıểυ huyệt đang cắn nuốt côn th*t càng thêm rõ ràng.
“A… Ân a…” Tất Hải Hiên đang cắn chặt váy không có cách nào phát ra tiếng rêи ɾỉ da^ʍ đãиɠ, thế nhưng tiếng rêи ɾỉ ám muội lại không ngừng vang ra, cái mông từng chút từng chút ȶᏂασ lộng côn th*t, mỗi lần đều làm cho côn th*t không ngừng ȶᏂασ vào điểm mẫn cảm, sảng khoái làm anh không ngừng lắc mông ȶᏂασ lộng côn th*t.
Lôi Kiên Bỉnh muốn bắn tinh, hắn mới nắm được eo Tất Hải Hiên lại bị Tất Hải Hiên nắm chặt hai tay, hai người mười ngón tay nắm chặt lấy nhau, “Cục cưng, tôi muốn bắn.”
“A…’Con thỏ nhỏ’ muốn bắn a… Tôi cũng phải bắn… Chúng ta đồng thời bắn…”
Cái váy che hạ thân hai người, chỉ có thể nhìn cái tà váy không ngừng lay động, Lôi Kiên Bỉnh kéo ngón tay Tất Hải Hiên ra mà liếʍ lộng, Tất Hải Hiên vô cùng động tình: “Tôi muốn làm cậu bắn đầy “Nước” vào trong “Động.”
Tất Hải Hiên không nghĩ tới ŧıểυ xử nam lúc trước sẽ trở nên lợi hại như vậy, mặc dù lúc thẹn thùng mặt sẽ đỏ, nhà ở cũng trang tí phong cách mềm mại ấm áp, thế nhưng côn th*t một chút cũng không thẹn thùng, cũng không phải phong cách chàng trai ấm áp mà như là cuồng phong mưa rào không ngừng ȶᏂασ lộng anh.
“Anh yêu em…. Anh yêu em… ” Lôi Kiên Bỉnh kích động nói, gân xanh nổi lên đầy côn th*t tím đen, côn th*t không hề có kỹ xảo không ngừng ra vào ŧıểυ huyệt Tất Hải Hiên, quy đầu không ngừng ma sát bên trong tràng ruột, Tất Hải Hiên bị ȶᏂασ đến tính khí chảy ra dâm dịch, miệng huyệt đỏ tươi diễm lệ vô cùng.
Lúc bắt đầu chẳng qua chỉ là cảm thấy ŧıểυ xử nam ngây thơ thật thú vị, côn th*t cũng lớn, sẽ giữ lấy để dùng. Anh không phải loại người có thể dùng lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ, nhưng anh cũng không phải chỉ chú trọng thể xác, trong lòng trống rỗng quá lâu, gặp được người mình thích liền nhịn không được mà phóng túng, về nhà có cơm nóng bốc hơi, trong nhà có hai mèo một chó nhìn thấy anh là ngoắc ngoắc đuôi, mà điều làm cho anh không muốn xa rời nhất chính là trong nhà có một người chờ anh về cùng ăn cơm.
Lôi Kiên Bỉnh yêu anh, không phải kiểu khoe khoang cho mọi người biết mình đang yêu, mà là lo cho sinh hoạt của anh, một người nếu như không yêu người khác sẽ không nhọc lòng tốn công hầu hạ người đó.
Khi anh lấy lại tinh thần liền phát hiện thân thể mình không thể rời bỏ Lôi Kiên Bỉnh, sinh hoạt không thể rời bỏ Lôi Kiên Bỉnh, đến linh hồn cũng không thể rời bỏ Lôi Kiên Bỉnh.
Lôi Kiên Bỉnh nhìn như không phải là người bá đạo, cái gì cũng cưng chiều anh, dung túng anh, dù cho sau này anh come-out cũng sẽ theo anh, dù sao trên đời này đàn ông đẹp trai vóc dáng đẹp, tính cách tốt, vốn ít lại càng ít, hơn nữa côn th*t lại thô to như vậy, đúng là trúng số mới có được mà.
Vật còn hoàn hảo duy nhất chính là cái váy, thế nhưng cái cổ áo đã bị kéo xuống, bên trong là cái miếng mυ"ŧ áo lót bị kéo xuống ngực, lộ ra hai cái đầu v* bị mυ"ŧ đến sưng tấy, trên đầu v* dựng đứng còn mấy dấu răng đỏ chót, trên từng đường nét đẹp đẽ của cơ ngực đều là dấu hôn và nước miếng của Lôi Kiên Bỉnh.
Lôi Kiên Bỉnh đang trốn dưới váy anh cầm lấy tính khí anh, say sưa liếʍ lộng tính khí và bao tinh hoàn của anh, mặt sau ŧıểυ huyệt hơi co rút, miệng huyệt vẫn như cũ không có cách nào khép kín.
Lúc này mèo mướp đang chơi với thức ăn cho mèo trong cái tô của nó – đói quá, con sen khi nào mới về nhà nấu cơm? Sẽ không lo hầu hạ người hai chân mà quên mất ba vị chủ nhân này đi.
Kim mao nằm nhoài cạnh mèo mướp, mèo mướp buồn chán ngậm từng hạt thức ăn cho mèo thả ra ngoài cái tô, kim mao duỗi cái đầu lưỡi lớn liếʍ từng miếng thức ăn – thức ăn cho mèo có nhiều thịt hơn sơ với thức ăn cho chó, ăn ngon hơn thức ăn cho chó nhiều, cơ mà nó không kén ăn, nó chỉ là muốn giúp hai con mèo khỏi lãng phí thức ăn, giúp chủ nhân tiết kiệm tiền thôi.
Mèo vàng đang nằm trên cái thảm điện bày ra tư thế “Nông dân thăm dò” nhắm mắt dưỡng thần, thuận tiện vỗ béo bản thân.
Con sen của tụi nó lúc này vẫn như cũ đè chủ nhân người hai chân của tụi nó dưới thân mà chảy mồ hôi, ra sức tiến công, dùng côn th*t hầu hạ chủ nhân người hai chân, sảng khoái đến bắn tinh, như thế nào cũng không đủ mà không ngừng ȶᏂασ ŧıểυ huyệt.
Hít thở không thông mà cao trào làm Tất Hải Hiên cảm thấy mình giống như chết rồi, cố tình thân thể anh lại phóng đãng mà đón ý theo Lôi Kiên Bỉnh.
Sang ngày hôm sau anh liền nhận được quả đắng do hôm trước túng dục quá độ, eo mỏi đau đớn, ŧıểυ huyệt sưng tấy giống như bên trong có nhét một cây gậy mát xa lớn, làm sao cũng không trở về nguyên trạng được, đường tiết niệu tính khí đau rát, chân cũng là mềm nhũn không xuống giường được.
Lôi Kiên Bỉnh cũng bị anh ép khô, cùng anh làm ổ ở trên giường nị nị oai oai, nếu không phải cần chăm sóc ba vị chủ nhân trong nhà, Lôi Kiên Bỉnh sợ cũng là lười biếng nằm dài trên giường cả ngày cùng anh.
“Anh nói xem anh là thỏ hay là sói?” Tất Hải Hiên khó chịu.
Lôi Kiên Bỉnh lộ ra nụ cười thuần khiết, ngượng ngùng hôn một cái lên má anh, tay lại không chút nào ngượng ngùng bôi thuốc cho ŧıểυ huyệt, lại bôi một chút cho bản thân, bắn quá nhiều, ma sát quá nhiều, bộ phận sinh dục của hai người đều có chút sưng, đường tiết niệu có hơi đau.
Tất Hải Hiên siêu cấp khó chịu xoa xoa cơ ngực lớn của Lôi Kiên Bỉnh, không khách khí nói: “Đừng cọ nữa, lấy quần áo của em đưa đây, chúng ta về nhà.”
Lôi Kiên Bỉnh lộ ra vẻ mặt tươi cười, thí điên thí điên đi lấy quần áo của Tất Hải Hiên.
Hắc hắc, về nhà.
Lúc này, mèo mướp đang ngồi xổm trước cái tô, kim mao cũng ngồi trước cái tô của con mèo, một mèo một chó đều nhìn chằm chằm một hạt thức ăn cho mèo duy nhất còn lại trong cái tô mèo, sau đó đồng thời ngẩng đầu, mắt to trừng mắt nhỏ, một con không muốn ăn thức ăn cho mèo nhưng không muốn cho con chó kia chiếm tiện nghi, một con đang phe phẩy đuôi chờ con mèo kia thả thức ăn cho mèo ra khỏi tô.
Mèo mập lắc lắc cái mông mập đi tới trước cái tô mèo của mình, phát hiện trong tô không có thức ăn cho mèo, ngẩng đầu nhìn cái tô của con mèo mướp kia, nhìn thấy viên thức ăn cho mèo nhất thời mắt phát sáng lên, thừa dịp con mèo mướp và kim mao mắt to trừng mắt nhỏ, nhanh chóng nghiêng đầu sang, vươn lưỡi liếʍ một cái, thức ăn cho mèo liền vào miệng.
“Meo –” con mèo mướp nhìn cái tô không còn thứ gì, phát ra tiếng kêu chói tai thảm thiết.
Mèo vàng xoay người, lắc lắc cái mông mập rời đi.
Kim mao méo xệch đầu, quay đầu ăn thức ăn cho chó của mình, chỉ để lại con mèo mướp tiếp tục kêu thảm thiết.
— Con sen! Mau về! Ta muốn ăn cá! Ta muốn ăn đồ hộp! Không có cá không có đồ hộp miêu sinh cô quạnh hư không lạnh lẽo quá!