Cho chó mèo ở nhà ăn xong, phía dưới Lôi Kiên Bỉnh chẳng những không vì thời gian mà mềm xuống ngược lại cứng rắn đến muốn nổ tung, cơ hồ muốn căng nứt qυầи ɭóŧ, hắn không thể làm gì khác hơn là chống đỡ lều dựng mà đi vào toilet đóng cửa kín lại, dùng tay tuốt….
Nam nhân mà, thần bột là bình thường a, buổi sáng tuốt tuốt là bình thường a, rất nhanh liền có thể phóng ra, cơ mà buổi sáng tuốt tuốt cũng thật thuận tiện a.
Nhưng là hiện tại thật bi kịch, tuốt nửa ngày, hắn cư nhiên không có nghĩ đến em gái đáng yêu manh manh, mà là nghĩ đến lõa nam trong mơ.
Ảo tưởng nam nhân mà xóc lọ, so với việc không tìm được em gái manh manh làm bạn gái mà vẫn FA còn đáng sợ hơn!
Mịa nó! Sao lại cảm giác tuyệt vọng tràn trề như này? Ba ba mụ mụ, sao con lại cảm thấy mình có lỗi với hai người quá đi mất!!
Rửa tay sạch sẽ, đem côn th*t nhuyễn xuống nhét vào qυầи ɭóŧ, lau sạch sẽ gạch tráng men, Lôi Kiên Bỉnh vẻ mặt tuyệt vọng đi vào phòng khách, ngồi trên sô pha, không tập trung mà ăn bánh rán trứng chim, uống sữa.
Lôi Kiên Bỉnh bước vào cửa chính phòng kế hoạch, tất cả mọi người đều phát hiện hôm nay tinh thần hắn không tốt lắm, ngày thường bước đi mạnh mẽ sinh uy, thân cao mét chín, bộ dạng người khác nhìn đến liền cảm thấy an toàn, mày rậm mắt to, dựa theo cách nói của bác gái lao công chính là: Đây quả thật là một ŧıểυ suất ca, ai gả được cho hắn liền cảm thấy hạnh phúc a!
Cơ mà hôm nay bả vai Lôi Kiên Bỉnh có chút suy sụp, hai mắt tựa hồ vô thần, chào hỏi ai cũng là một bộ uể oải, ngồi xuống bàn làm việc của mình cả người liền trực tiếp nằm lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm màn hình máy tính mà ngẩn người.
Em gái bên cạnh nhìn sắc mặt của hắn, có lòng tốt đem cà phê mới vừa pha cho hắn, ngáp dài đồng cảm nói: “Ngủ không ngon sao? Nâng cao tinh thần đi, em cũng ngủ không ngon, thức hai ba đêm rồi á!”
Lôi Kiên Bỉnh nhấc mí mắt, chậm rãi từ từ nói: “Chơi game hại người, anh bỏ rồi, đừng có dụ dỗ anh lên thuyền giặc nữa.”
“Hừ, em uống cà phê, buồn ngủ chết anh!” Em gái cầm lại cà phê, rất ngạo kiều quay đầu ngồi vị trí của mình gặm sandwich.
Lúc mấy người chủ quản của Lôi Kiên Bỉnh đến, Lôi Kiên Bỉnh mới miễn cưỡng nâng lên tinh thần, chậm rì rì chỉnh lý lại công việc phải làm hôm nay, ánh mắt lại không ngừng nhìn về phía cửa. Mỗi bộ phận chỉ có giám đốc mới có văn phòng làm việc riêng, Tất Hải Hiên muốn đi vào văn phòng thì phải đi qua khu làm việc chung của phòng kế hoạch.
Tất Hải Hiên hôm nay đến hơi trễ chút, lúc anh đi vào….
Lôi Kiên Bỉnh không dám quang minh chính đại nhìn Tất Hải Hiên, lập tức giả bộ chính mình rất bận rộn, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt nhìn Tất Hải Hiên, mãi đến khi Tất Hải Hiên đi qua bên người hắn, lúc anh quay lưng với hắn, hắn mới nhìn chằm chằm bóng lưng Tất Hải Hiên.
Không biết có phải hay không bởi vì phát hiện tính hướng của thủ trưởng mới, Lôi Kiên Bỉnh phát hiện bước đi vững chải của thủ trưởng lại có một tia tạm dừng rất nhỏ, trong đầu hắn lập tức hiện lên một câu: Đây là sáng sớm bị ȶᏂασ?
Một khi ý thức được mình đang nghĩ cái gì, Lôi Kiên Bỉnh chỉ muốn tát cái miệng mình một cái, sinh hoạt bình thường của người khác, liên quan gì đến hắn? Hắn nghĩ nhiều như vậy làm gì? Đây là cái tật xấu gì? Căn bản là muốn tìm việc ăn đòn.
Lôi Kiên Bỉnh đem sự chú ý của mình tập trung toàn bộ vào công việc, hiệu suất công tác cao lạ kỳ, mãi đến khi muốn đi ŧıểυ mới dừng công việc trên tay, chạy gấp rút vào phòng vệ sinh.
Thống thống khoái khoái phóng nước xong, Lôi Kiên Bỉnh sảng khoái không thôi giật giật côn th*t, nhét về qυầи ɭóŧ, đi ra ngoài rửa tay, mới vừa rửa tay xong ngẩng đầu lên liền nhìn đến thân ảnh thủ trưởng mới tiến vào phòng vệ sinh qua tấm gương.
Tân thủ trưởng đứng ŧıểυ ở cái bồn thứ hai, khóa quần tây kéo mở ra, vẻ mặt chuyên chú mà thả nước.
Một nam nhân trưởng thành nhìn đẹp như nào, bỏ qua bát tự, bộ dáng đi ŧıểυ cũng làm cho người ta ảo tưởng tốt đẹp như vậy, trừ phi thật sự thích người đó vô cùng.
Lôi Kiên Bỉnh không có khả năng ngốc hồ hồ đứng ở một bên nhìn chằm chằm ŧıểυ kê kê của thủ trưởng đi ŧıểυ đến ngây người, hắn chỉ dừng bên người tân thủ trưởng một chốc, liền đi vào gian phòng riêng, túm vài đoạn giấy vệ sinh lau nước trên tay.
“Không phải có máy sấy tay sao?” Tất Hải Hiên nói.
“A… Máy sấy tay hình như hỏng rồi.” Lôi Kiên Bỉnh hơi khẩn trương đem giấy vệ sinh đã lau ướt ném vào thùng rác, lôi vài đoạn, đi tới bên cạnh Tất Hải Hiên, liếc nhanh khí cụ Tất Hải Hiên vừa mới đi ŧıểυ xong, hỏi: “Giám đốc có muốn vài tờ không?”
“Không cần.” Tất Hải Hiên không hề nhận thấy được Lôi Kiên Bỉnh liếc trộm mình, chỉ hết sức chuyên chú giật giật tính khí.
Hắn run rẩy trong lòng, Lôi Kiên Bỉnh lại nghĩ tới tính khí kia hắn nắm trong tay lúc mộng xuân, Lôi Kiên Bỉnh nhất thời cả người tê rần, hắn thừa dịp chính mình hô hấp vẫn không thay đổi, đem giấy vệ sinh nhét vào túi: “Tôi đi trước.”
“Ân.” Tất Hải Hiên đem tính khí nhét vào bên trong quần tây, tình cảnh này đồng dạng rơi vào bên trong cái liếc mắt của Lôi Kiên Bỉnh trước khi đi ra
Tất Hải Hiên rửa tay sạch sẽ, đem bàn tay tiến vào bên trong máy sấy khô tay, thử xem máy sấy khô có hỏng hay không, máy sáy khô hống một tiếng vang lên, sau đó phun ra nhiệt khí hong khô tay.
Không hỏng?
ŧıểυ Lôi không cần lừa anh, chỉ là máy sấy tay có lúc hỏng có lúc tốt, vừa lúc hỏng bị ŧıểυ Lôi bắt gặp được?
Tất Hải Hiên không đem việc này để trong lòng, đem máy sấy tay có thể bị hỏng nói cho thư ký, thông báo người đến kiểm tra một chút.