Ngón tay Lôi Kiên Bỉnh run rẩy, chìa khóa cắm nửa ngày mới nhắm ngay ổ khóa xe điện, cắm vào xoay một vòng, xoay không được mới biết là cắm ngược chìa khóa, lại rút ra cắm vào một lần nữa.
Chỉ một việc nhỏ như vậy mà hắn lãng phí tận năm phút đồng hồ, bình thường hắn tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian vào việc nhỏ như vậy, thế nhưng lúc này mở khóa xong xe điện, hắn lại đứng nhìn chiếc xe mà ngẩng người.
Trong đầu óc hắn đều là hình ảnh Tổng giám đốc mới đến quỳ gối trên bàn làm việc, cưỡi gậy mát xa phóng đãng lay động, gương mặt ướt mồ hôi vẫn tuấn mỹ như cũ, nhưng không phải là vẻ tuấn mỹ lạnh băng, tiếng kêu khàn khàn da^ʍ đãиɠ vang vọng rõ ràng bên tai hắn.
Lôi Kiên Bỉnh vội vàng quăng bỏ hình ảnh trong đầu mình, cơ mà hình ảnh nam nhân quỳ trên bàn làm việc dùng gậy mát xa tự an ủi chấn động vô cùng, khắc sâu vào trong đầu hắn, hơn nữa lại lập tức nghĩ đến cảnh nam nhân đem chính mình trừu sáp đến cao trào, thời điểm tính khí bắn tinh, khóe mắt nhếch lên, ánh mắt mơ hồ kia, đôi môi hồng nhuận khẽ hé ra.
Lôi Kiên Bỉnh lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy đầu, nhắc nhở chính mình không nên nghĩ đến nữa, không nghĩ đến nữa, cứ nhớ đến vẻ mặt một đại nam nhân đang cao trào là có ý gì? Cũng không phải là đại mỹ nữ! Thân thể một đại nam nhân có gì đẹp mà nhìn? Muốn xem cơ bắp còn không bằng nhìn cơ bắp của bản thân, cơ bắp của hắn còn to hơn của thủ trưởng mới nè.
Trong tiềm thức Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy việc mình nghĩ cứ đến cảnh Tất Hải Hiên dùng gậy mát xa tự an ủi đến cao trào là một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hắn không biết mình ngồi xổm bao lâu, mãi đến khi đầu óc của hắn hoàn toàn buông lỏng mới đứng lên, chà chà đôi chân tê dại, để máu trên đùi lưu thông thoải mái một chút.
Hắn vừa mới bước đến gần xe điện, liền nhìn thấy có một người đi đến lối vào bãi đậu xe, tuy rằng ánh sáng chỗ bãi đậu xe không rõ lắm, nhưng hắn vừa nhìn liền biết được người đi tới là thủ trưởng mới đến.
Tất Hải Hiên vẫn một thân âu phục chỉnh tề như cũ, biểu tình lạnh như băng nhìn không ra một tia khác lạ, cơ mà Lôi Kiên Bỉnh lại chú ý tới hai mắt anh ướt át, đôi môi đỏ hồng, tóc mai rải rác, hơn nữa tư thế đi đường cũng có chút mất tự nhiên, biến hóa rất nhỏ này dừng ở trong mắt Lôi Kiên Bỉnh liền biến thành không đồng nhất. ngôn tình hay
Khó trách có lúc hắn cảm thấy đôi mắt tân thủ trưởng lóng lánh nước, tư thế đi đường cũng có chút không thích hợp, là bởi vì anh tự an ủi sao?
Tất Hải Hiên nhận biết được tầm mắt của Lôi Kiên Bỉnh, lúc đầu anh cũng không muốn phản ứng Lôi Kiên Bỉnh, bây giờ không phải thời gian làm việc, anh không cần thiết nói chuyện với cấp dưới lúc không làm việc. Bất quá, anh vẫn nhìn lướt qua Lôi Kiên Bỉnh, liếc mắt một cái, xem như chào hỏi.
“Tan …. Anh tan ca sao, ha hả.” Lôi Kiên Bỉnh không tự chủ mà chào hỏi, giọng nói vì khẩn trương mà trở nên lắp bắp, hắn còn ngây ngốc mà cười gượng hai tiếng.
Lôi Kiên Bỉnh ở trong lòng che mặt, hắn đây là làm sao? Này nhất định không phải là hắn, cái tên đại ngốc này thật sự không phải hắn.
“Ân.” Tất Hải Hiên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng trả lời, sau đó đi qua trước mặt Lôi Kiên Bỉnh, mở cửa một chiếc xe ô tô màu đen cách đó không xa, ngồi vào vị trí lái xe.
Lôi Kiên Bỉnh cứ như vậy nhìn Tất Hải Hiên khởi động động cơ, chạy xe rời khỏi bãi đỗ, thẳng đến tận khi nhìn không thấy chiếc xe ô tô nữa mới thôi.
Hắn che ngực trái, trái tim xưa nay chưa từng bang bang đập mạnh như này, tâm tình kích động tràn đầy căng thẳng, hưng phấn không thôi.
Tựa hồ có thứ gì muốn phá kén mà ra.
nɠɵạı trừ việc hôm nay nhìn thấy cảnh thủ trưởng mới tự an ủi, sinh hoạt của Lôi Kiên Bỉnh sau khi tan làm cũng không có thay đổi gì nhiều, hắn tiện đường đi chợ mua một ít cá tươi cùng một khối xương ức gà, sau đó thì về nhà.
Vừa mở cửa, Kim mao (chó Golden Retriever) nhiệt tình chặn ở cửa nhào tới đón hắn, Lôi Kiên Bỉnh nâng hai cái móng vuốt ú ú của Kim mao, bất đắc dĩ nói: “Mau xuống dưới, tao muốn vào trong đổi giày.”
Kim mao thả móng vuốt xuống, ngoắt ngoắt cái đuôi nhường lại vị trí để hắn treo cặp công văn, thay dép xong, mang theo túi đồ tiến vào phòng khách.
Mèo vàng bụ bẫm và mèo mướp yểu điệu thì chiếm giữ ghế sô pha, lười biếng nằm nhàn nhã vẫy đuôi, quăng một cái liếc mắt cho Lôi Kiên Bỉnh rồi tiếp tục híp mắt mà ngủ, chỉ có Kim mao đi theo Lôi Kiên Bỉnh vào nhà bếp, tha thiết mong đợi mà nhìn mấy cái túi hắn đặt trên bàn.
Lôi Kiên Bỉnh thay quần áo ở nhà, đem cá và xương trong túi lấy ra, bắt đầu rửa mọi thứ, vì hai con mèo đại gia cùng cẩu đại gia trong nhà mà chuẩn bị bữa tối. Ban ngày hắn phải đi làm, chỉ có thể cho chúng nó ăn thức ăn cho chó và mèo, chỉ có buổi tối mới có thể chính thức làm đồ ăn cho tụi nó.
Đợi làm xong bữa tối cho chúng, Lôi Kiên Bỉnh hư thoát ngã vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm hai mèo một chó vui vẻ ăn bữa tối chủ nhân làm cho, kì thực là hắn đang ngẩn người.
Người một khi rảnh rỗi sẽ nghĩ bậy nghĩ bạ, Lôi Kiên Bỉnh thật vất vả thư thả đầu óc lại bắt đầu nghĩ tới thủ trưởng mới, càng nghĩ càng cảm giác chính mình là một tên đại biến thái, nhớ mãi không quên thân thể một nam nhân khác, rõ ràng hắn chỉ thấy có một lần, mỗi ngày đều nhìn thấy thủ trưởng mới một thân âu phục.
Lôi Kiên Bỉnh cố gắng nghĩ đến hình dáng thủ trưởng mặc đồ Tây thẳng tắp, thế nhưng đầu óc lại như bị chuột rút, thoáng cái lại nghĩ đến cái mông vểnh cao dưới lớp quần tây, còn có âu phục cắt may vừa vặn lộ ra eo thon, thật là càng nghĩ càng thấy nam nhân này vô cùng hấp dẫn, gương mặt nhìn lớn hơn hắn nhiều nhất là hai tuổi, nhưng mà lại thành thục và có mị lực, nhìn vào đoán không ra anh bao nhiêu tuổi, cũng không lớn hơn hắn nhiều lắm.
Hơn nữa không nhìn ra được chút nào anh lại là đồng tính luyến ái.
Mặc dù bây giờ internet thịnh hành, tin tức lưu truyền tốc độ rất nhanh, Lôi Kiên Bỉnh xem TV, trên internet nhìn thấy đồng tính luyến ái, trong phim truyền hình, gay đều là một bộ khôi hài ẻo lả, làm quần chúng xem mắc cười, nhưng mà thủ trưởng mới một chút cũng không ẻo lả, khí thế phi thường đầy đủ.
Lôi Kiên Bỉnh sờ con mèo vàng vừa ăn xong bữa tối đã nhảy lên sô pha nghỉ ngơi, đem con mèo béo ú đặt lên đùi, hắn vuốt vuốt bộ lông, nói với con mèo vàng: “Bánh Nướng a, hôm nay tao vô tình thấy thủ trưởng tự an ủi, tao nên làm sao bây giờ a?”
Bánh Nướng dĩ nhiên không thể đưa ra lời đề xuất nào cho hắn, chỉ híp mắt ngáy, hiếm khi hảo tâm mà đem lông mèo cho chủ nhân vuốt ve.
Vuốt lông mèo xong, cả người cảm thấy khoan khoái, Lôi Kiên Bỉnh rốt cuộc tâm tình bình tĩnh, ngón tay theo thói quen gãi cằm và cái lưng của Bánh Nướng, mèo mướp ngồi xổm bên cạnh liếʍ lông của mình, Kim mao cũng lười biếng nằm nhoài trên chân Lôi Kiên Bỉnh.
Có mèo để vuốt ve, có chó để sờ mỗi ngày, một người nam nhân ưu tú như tân thủ trưởng nhất định có rất nhiều người theo đuổi, mà hắn chỉ là một ŧıểυ viên chức mới đến công ty không bao lâu, chỉ cần có mèo để vuốt có chó để sờ mỗi ngày như vậy là đủ rồi.
Lôi Kiên Bỉnh không tự chủ được mà liếc nhìn hạ thể của mình, may là không có động tĩnh.
Lôi Kiên Bỉnh lập tức cảm thấy hạnh phúc mà tiếp tục vuốt lông mèo.
Một ngày bình thường lẽ ra nên cứ như vậy trôi qua, vừa mở mắt liền bắt đầu một ngày bình thường khác mới đúng.
Chính là vì cái gì hắn mở mắt ra lại nhìn thấy một nam nhân khỏa thân? Tay phải của hắn còn đặt ở trên ngực nam nhân, cái tay không kìm được còn xoa xoa, nghĩ còn chưa đủ, hắn liền bi kịch phát hiện lõa nam kia quen thuộc vô cùng, đó chính là khuôn mặt mỗi ngày hắn đều nhìn thấy, soái ca người người oán trách, làn da đẹp đến độ không nhìn thấy lỗ chân lông, hình dáng lông mi làm người ta nhìn thấy liền muốn liếʍ một phát – tân thủ trưởng.
Lôi Kiên Bỉnh nhắm mắt lại, lại mở mắt ra, phát hiện lõa nam nhân còn bên cạnh hắn, tay phải của hắn giống như băng keo dính chặt vào ngực nam nhân, Lôi Kiến Bỉnh thật vất vả mới lấy tay ra được, cơ hồ dùng sức lực rút ra. Lúc này lõa nam lại chậm rãi mở mắt, hai mắt ướt át, ánh mắt mơ hồ, đôi môi khẽ nhếch, phát ra tiếng thở hổn hển.
Lôi Kiên Bỉnh bình tĩnh nhìn hai mắt lõa nam, hô hấp đối phương nóng bỏng như đang phun trên mặt hắn làm hắn có chút khó thở.
“Cậu nghĩ muốn sờ sờ nơi này của tôi sao?” Nam nhân trần trụi cầm tính khí đang đứng thẳng trong quần mình, ngay trước mặt cậu, tuốt tính khí mấy cái.
Không, tôi không muốn sờ gì đó giống của tôi! Lúc tự an ủi không có cách nào khác phải sờ sờ gì đó của mình thì thôi, nhưng tôi không muốn cùng người khác tuốt động cho nhau, tôi cũng không thích ŧıểυ kê kê của người khác a!
Lôi Kiến Bỉnh không muốn sờ, nhưng tay này giống như không phải tay của chính mình, hắn vội vàng dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải, không cho mình sờ ŧıểυ kê kê của lõa nam kia, cơ mà tay phải lại giống như có ý thức, kiên định mà sờ sờ ŧıểυ kê kê của lõa nam, tay trái muốn kéo lại cũng không được.
Lôi Kiên Bỉnh hoảng sợ không thôi, ŧıểυ kê kê của lõa nam còn đang ở trong tay hắn lắc lắc.
Trời xanh a! Mình nhất định là đang nằm mơ! Mình sao lại sờ soạng ŧıểυ kê kê của một người nam nhân a? Nam nhân này lại là cấp trên của mình! Mình không hứng thú với ŧıểυ kê kê của nam nhân a!
“Nơi này cũng sờ sờ?” Thủ trưởng thổi một hơi vào mặt hắn, ám muội nói.
Còn sờ chỗ nào nữa?
Lôi Kiên Bỉnh nhìn theo tay thủ trưởng, nhất thời trong lòng gào lên, tôi X.
Cái tay kia lúc này đang mở ra huyệt động nho nhỏ giấu giữa mông, huyệt khẩu ướt át trơn bóng đang hé ra khép lại co rút, có thể nhìn thấy rõ ràng tràng thịt tươi non mộng nước bên trong,
Gọi dễ nghe thì đó là “Hậu môn”, gọi thô tục thì là “Thí mắt”
Lôi Kiên Bỉnh chỉ muốn ngất xỉu, triệt triệt để để mà ngất đi, không quan tâm hậu môn hay là thí mắt, hắn cũng không hứng thú, thế nhưng ŧıểυ kê kê giữa hai chân đối với cái động nhỏ này cảm thấy hứng thú vô cùng, vui vẻ mà bắn ra nhảy một cái.
dương v*t này cũng không phải là của hắn! Hắn liều mạng lui lại, ŧıểυ kê kê lại liều mạng hướng về phía trước, kéo hắn phải cắm vào động nhỏ duy nhất giữ hai chân này
“Không —- Cứu mạng —- Bánh Nướng, Bánh Quẩy, Trứng Luộc Nước Trà cứu tao –“
“Meo ô…”
Thời điểm sắp cắm vào động nhỏ, một tiếng mèo kêu đã cứu Lôi Kiên Bỉnh, Lôi Kiên Bỉnh lập tức tỉnh lại, hắn theo bản năng ngồi bật dậy, lại bị Kim mao ngồi trên ngực đè đến nỗi thở không được, mà tay phải của hắn đang cầm chân trước béo ú của Bánh Nướng, mèo mướp đang đứng ở trên gối meo meo mà kêu hắn, hô hấp toàn bộ phun ở trên mặt hắn.
Nhìn thấy con sen tỉnh, Kim mao mở to hai mắt, ánh mắt vô tội nhìn Lôi Kiên Bỉnh, không ý thức được nó có bao nhiêu nặng, Móng vuốt của mèo mướp chụp Lôi Kiên Bỉnh, kêu meo meo giục hắn mau ngồi dậy, chúng nó đói bụng.
Lôi Kiên Bỉnh buông móng vuốt Bánh Nướng ra, dời Kim mao ngồi xuống, lau mồ hôi
Thì ra đều là mơ a.
Lôi Kiên Bỉnh xuống giường tiến vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, hắn dùng khăn mặt dùng sức lau một cái, cúi đầu nhìn qυầи ɭóŧ của chính mình, bỏ lại khăn mặt, gian nan đem côn th*t bành trướng mà chui ra qυầи ɭóŧ dây thun nhét vào trong qυầи ɭóŧ, côn th*t ủy ủy khuất khuất chen ở bên trong qυầи ɭóŧ, Lôi Kiên Bỉnh cảm thấy càng thêm khó chịu.
“Meo meo…” Điểm tâm điểm tâm.
“Miêu ngô…” Ăn cơm ăn cơm.
Không chỉ hai con mèo vây quanh Lôi Kiên Bỉnh, Kim mao cũng a a nghiêng đầu, biểu thị nó đói bụng.
qυầи ɭóŧ bên trong côn th*t biểu thị nó cũng “Đói bụng” a!