Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 77

Trước Sau

break

Trong khi Lý Đại Đông không biết làm sao bây giờ thì Hàn Hướng Nhu đã đi ra khỏi sương mù rồi về tới đầu tường rào này. Tức khắc Lý Đại Đông thở dài nhẹ nhõm một hơi, thở hổn hển lau mồ hôi trên trán: “Đạo hữu Hàn, cô làm tôi sợ chết đi được.”

Hàn Hướng Nhu từ trên tường đi xuống mặt đất. Lý Đại Đông cũng vội vàng đi theo, sau đó cẩn thận gỡ bùa Khinh Thân trên người xuống rồi bỏ vào trong túi. Đây chính là lá bùa cực phẩm, lần sử dụng vừa rồi chỉ tiêu hao rất ít linh khí của lá bùa, anh ta nhận xét bùa Khinh Thân này có thế nào cũng có thể dùng thêm tám đến mười lần nữa.

“Đạo hữu Hàn, sương mù dày đặc bên ngoài kia là cái gì vậy?”

“Là kết giới.” Hàn Hướng Nhu nói: “Kết giới kia bao vây Nhà lớn họ Trương vào trong, nếu chúng ta muốn đi ra thì cần phải phá vỡ kết giới này.” Sắc mặt Hàn Hướng Nhu nặng nề hơn: “Hơn nữa tôi phát hiện sương mù dày đặc này có tác dụng mê hoặc tâm trí con người.”

“Mê hoặc tâm trí con người?” Lý Đại Đông như đang suy nghĩ điều gì: “Vậy Lý Khải bị mê hoặc tâm trí sao? Có phải hắn cũng đi ra ngoài hay không?”

Hàn Hướng Nhu không nói gì, cô trầm tư một lát, sau đó nhắm mắt lại bấm một pháp quyết, ngưng tụ ánh sáng công đức lên đôi mắt rồi từ từ mở mắt ra.

Trong vườn vốn sáng rõ lúc này bị một màn sương bao phủ, tuy sương mù không dày đặc như bên ngoài nhưng trong khi hô hấp đã hít sương mù vào bụng. Hàn Hướng Nhu xoay người liếc nhìn Lý Đại Đông, bởi do anh ta có bùa Tỉnh Thần nên sương mù mới tới bên miệng anh ta đã bị chặn lại.

Hàn Hướng Nhu thu lại ánh sáng công đức vào cơ thể rồi nói với Lý Đại Đông: “Toàn bộ tòa nhà đã bị sương mù mà chúng ta không nhìn thấy được bao phủ, bọn họ hít sương mù quá nhiều cho nên mới bị mê hoặc tâm trí.”

Lý Đại Đông cảm thấy trong đầu mình như hồ nhão, cảm thấy bắt đầu vào nơi này liền mơ mơ màng màng, kinh nghiệm điều tra vụ án trước đây hoàn toàn không sử dụng nổi.

Hàn Hướng Nhu trầm ngâm một lát rồi suy đoán: “Có lẽ đồng nghiệp của anh chỉ đơn giản là bị mê hoặc tâm trí thôi, chúng ta tìm được họ trước đã, xem tình huống cụ thể của bọn họ rồi nói tiếp. Nếu chỉ đơn giản là mê hoặc tâm trí thì chúng ta sẽ giải cho họ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tìm mắt trận phá bỏ kết giới này.”

Hàn Hướng Nhu hái hoa cầm trong tay, đợi đến khi đi ra ngoài cũng không tránh đi tầm mắt của những người khác, nếu có người hỏi thì nói hái hoa cho tiểu thư. Trên đường đi có gặp mấy người trung niên tầm bốn năm chục tuổi, theo Lý Đại Đông phân biệt thì hẳn là những người mất tích vào 20 năm trước.

Trong lòng hai người trở nên lạnh lẽo, thời điểm những người này mất tích đã bốn năm chục tuổi, 20 năm trôi qua vẫn duy trì tướng mạo này như cũ thì có khả năng rất lớn là đã chết. Nghĩ đến đây, Lý Đại Đông hơi sốt rột, những đồng nghiệp của anh ta đã tiến vào đây nửa tháng, không biết là người hay là quỷ.

Hai người ra khỏi khu vườn, ở một khoảng sân ở phía trước thì nhìn thấy Vạn Thủ Côn của cục điều tra vụ án linh dị, lúc còn ở đảo Hải Thần Hàn Hướng Nhu từng gặp anh ta. Nhận được ám chỉ của Hàn Hướng Nhu, Lý Đại Đông tiến lên ngăn cản Vạn Thủ Côn, Vạn Thủ Côn nhìn thấy Lý Đại Đông thì trong mắt xuất hiện sự mờ mịt: “Có phải ta từng gặp ngươi ở đâu rồi phải không?”

Lý Đại Đông kinh ngạc vui mừng ôm lấy bả vai của Vạn Thủ Côn: “Thủ Côn, tôi là Lý Đại Đông, là Lý Đại Đông đây.”

“Lý Đại Đông?” Vạn Thủ Côn nhìn chằm chằm mặt anh ta một lúc rồi hỏi lại: “Là người hầu trong viện của đại thiếu gia?”

Lý Đại Đông: “……”

Hàn Hướng Nhu nhân cơ hội hai người đang nhìn nhau liền bắn ra bùa Định Thân dán lên người Vạn Thủ Côn, lập tức cả người Vạn Thủ Côn cứng lại, ngay cả giọng nói cũng không phát ra được.

Hàn Hướng Nhu vội vàng đi tới rồi nói nhỏ: “Ở đây người đến người đi không an toàn, chúng ta nâng anh ta vào trong phòng đi.”

Hai người một người nhấc đầu một người nhấc chân khênh Vạn Thủ Côn vào sương phòng bên cạnh, Hàn Hướng Nhu rất cẩn thận chốt cửa kéo rèm rồi lấy một lá bùa Tỉnh Thần dán lên người Vạn Thủ Côn. Cơ thể Vạn Thủ Côn rung lên, nháy mắt bùa Tỉnh Thần hóa thành tro tàn nhưng ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ.

Lý Đại Đông thấy thế thì nóng nảy, anh ta hạ thấp giọng nói: “Đạo hữu Hàn, hình như bùa Tỉnh Thần không dùng được với anh ấy rồi.”

Hàn Hướng Nhu ngẫm nghĩ một lát, cô lấy bút vẽ bùa từ trong túi ra, chấm một ít chu sa rồi vẽ bùa lên trán Vạn Thủ Côn.

Đối với phương pháp vẽ bùa, Lý Đại Đông không quá hiểu biết nhưng cũng biết trước khi vẽ bùa cần tắm gội thay quần áo dâng hương cầu nguyện. Khi vẽ bùa càng cần ở trong phòng yên tĩnh nín thở tập trung tinh thần, không thể bị quấy rầy dù chỉ một chút. Anh ta nhìn thấy Hàn Hướng Nhu không hề làm tất cả các nghi thức nào, cầm bút lên là vẽ bùa luôn nên không thể không lo lắng, vẽ bùa như vậy liệu có thể thành công sao?

Giờ phút này Hàn Hướng Nhu đã rất cố hết sức, điều cô phải làm không chỉ đơn thuần là vẽ bùa đơn giản như vậy mà còn muốn dẫn động linh lực của chính Vạn Thủ Côn cùng nhau đuổi sương mù trong cơ thể ra. Ấy thế mà sương mù trong cơ thể của Vạn Thủ Côn giống như nhận ra được ý đồ của Hàn Hướng Nhu, nó bám chặt ở tĩnh mạch, chặn đường đi của nó. Hàn Hướng Nhu rat sức nhìn chăm chú vào bút vẽ bùa của mình, mỗi nét vẽ từng chút một đều phảng phất như dùng hết sức lực toàn thân. Dần dần, trán của cô rịn ra mồ hôi nhưng bùa Tỉnh Thần trên trán Vạn Thủ Công mới vẽ được một nửa.

Bỗng nhiên trong sân vang lên tiếng nói chuyện. Lý Đại Đông sửng sốt, anh ta bước nhanh đến bên cửa sổ rồi vén rèm lên nhìn ra ngoài. Anh ta thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục áo cộc tay đứng ở giữa sân đang dặn dò cái gì, còn bốn người bên cạnh thỉnh thoảng gật đầu theo.

Lý Đại Đông hốt hoảng liếc nhìn Hàn Hướng Nhu, không biết lúc này phải làm thế nào mới được. Anh ta lo rằng nếu nói việc này cho Hàn Hướng Nhu sẽ khiến cô kiếm củi ba năm thiêu một giờ, nhưng nếu không nói, tí nữa có người tiến vào thì khẳng định bọn họ sẽ bị phát hiện. Trong lúc Lý Đại Đông không biết làm sao, đột nhiên Hàn Hướng Nhu mở miệng: “Kéo bình phong tới đây để chắn cho chúng ta.”

Khi bọn họ tiến vào, vì để đảm bảo an toàn đã chọn vị trí trong cùng, bên cạnh có một bức bình phong với hình vẽ sông núi. Lý Đại Đông thật cẩn thận dịch bình phong lại đây che cả người kín mít, anh ta vừa định đến cửa sổ quan sát tình huống thì tiếng bước chân ở bên ngoài đã tới cửa. Anh ta vội vàng xoay người chạy vội, cũng chui vào phía sau bức bình phong.

Lý Đại Đông vừa đứng vững cơ thể thì cửa phòng cũng mở ra phát ra tiếng kẽo kẹt. Người đàn ông trung niên vừa rồi nhìn lướt qua trong phòng thì cau mày: “Ai ban ngày ban mặt kéo rèm xuống.”

Bên cạnh có người vội vàng kéo rèm ra, trong phòng lại sáng trở lại. Người kia ngồi xuống ghế, trong giọng nói không mấy kiên nhẫn: “Sao cả ngày nhà ta đều hát tuồng cãi cọ ồn ào vậy? Ta nghe mà đau đầu.”

“Ai bảo lão thái thái thích chứ, lão gia chính là người con hiếu thảo mà.”

“Xì.” Người đàn ông cười lạnh một tiếng, tháo kính mắt xuống rồi cầm trên tay ngắm nghía một lát, bỗng nhiên lạnh lùng hỏi: “Vừa rồi có phải tiểu muội tiến vào trong phòng của lão gia hay không?”

“Mới nhìn qua thì giống, cũng có khả năng tiểu thư đứng ở cửa không đi.”

“Ngày thường chẳng phải lão gia vẫn luôn nói không được tiến vào sân của ông ấy sao, vì sao nàng lại được ngoại lệ?”

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc