Thư Ký Của Tôi Biết Bắt Quỷ

Chương 76

Trước Sau

break

Lúc Lý Đại Đông điều tra án này có từng điều tra khá nhiều tư liệu về nhà ở của Trương Thế Phong: “Nói đến nhà họ Trương này cũng coi như là thế gia huyền học, nhưng bản lĩnh của họ thiên hướng cách thức không chính thống, không giống như có truyền thừa chính thức như những thế gia khác. Tới năm Trương Thế Phong 42 tuổi, đột nhiên ông ta rửa tay chậu vàng, trở lại quê quán dùng của cải mấy đời xây lại căn nhà như vậy. Căn cứ vào phần ghi chép của huyện, năm 1920 lính Nhật tấn công vào Điền Hương, lúc ấy người trong huyện chạy trốn tứ tán, cho đến sau khi thế cục ổn định lại thì người dân Điền Hương lại trở về sinh sống, lúc này mới phát hiện Nhà lớn họ Trương vẫn đóng chặt cổng, đẩy cửa vào mới phát hiện người nhà họ Trương đã không thấy đâu. Lúc ấy quân phiệt chính trực hỗn chiến với quân Nhật xâm lược nên tư liệu thiếu thốn nghiêm trọng, ngay cả ghi chép của huyện cũng chỉ viết mấy câu không rõ ràng mà thôi.”

Hai người đang thì thầm thảo luận, bỗng nhiên Hàn Hướng Nhu nghe được phía trước có tiếng bước chân nhỏ bé lập tức kéo Lý Đại Đông sang bên cạnh, hai người tránh ra sau núi giả, vừa mới trốn xong thì nghe được tiếng nói chuyện.

“Ngươi có nghe nói gì chưa? Hình như sáng nay tiểu thư lại ầm ĩ với đại thiếu nãi nãi rồi, ồn ào đến mức cả cơm sáng lão gia cũng chưa ăn nổi.”

“Hai người lại ầm ĩ cái gì thế?”

“Còn có thể là chuyện gì, tiểu thư muốn ra cửa nhưng đại thiếu nãi nãi không cho nên chẳng phải hai người lại ầm ĩ sao.”

“Về điều này thì tiểu thư không đúng rồi, bên ngoài hỗn loạn lắm, đánh giặc cả ngày không ngừng, trong nhà vẫn an toàn hơn chứ.”

“Đúng thế, đại thiếu nãi nãi cũng có lòng tốt thôi mà.”

……

Hai người vừa nói chuyện vừa đi qua bên cạnh núi giả, Lý Đại Đông nhìn Hàn Hướng Nhu hơi chần chờ: “Hình như mấy cô gái đó không biết mình là quỷ thì phải?”

Hàn Hướng Nhu hơi nheo mắt lại: “Nếu là vừa mới chết không bao lâu thì không biết bản thân đã chết thì về tình còn chấp nhận được, nhưng đã qua một trăm năm thì sao còn chưa phát hiện ra?”

Hai người vừa muốn đi ra khỏi núi giả thì lại nghe được tiếng bước chân bèn vội vàng đứng im không nhúc nhích. Lần này tiếng bước chân của người đi tới rất vội vã, rất nhanh đã đi vòng qua bên cạnh núi giả. Lý Đại Đông nhìn lướt qua bóng dáng của người nọ từ khe hở rồi vội vàng kinh ngạc hô lên: “Đạo hữu Hàn, đó là đồng nghiệp Lý Khải của tôi.”

Hàn Hướng Nhu nhanh chóng quyết định: “Anh đi kêu anh ta tới đây đi.”

Lý Đại Đông vội vã chạy ra khỏi núi giả rồi vỗ lên bả vai của Lý Khải: “Cuối cùng tôi cũng tìm được các cậu.”

Lý Khải quay đầu nhìn Lý Đại Đông mang theo ánh mắt mờ mịt: “Ngươi là ai?” Lý Đại Đông sửng sốt, vừa định nói chuyện thì hình như Lý Khải nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, ngươi là người hầu mà lão gia mới tuyển vào chứ gì? Ngươi còn đứng ở đây làm cái gì? Ở đằng trước còn không lo hết, nhanh chóng đi qua cùng ta.”

Lý Đại Đông bị túm lấy chạy được vài bước thì mới tỉnh táo lại bèn vội vàng tránh thoát anh ta. Đối mặt với biểu cảm nghi ngờ của Lý Khải, Lý Đại Đồng rất bình tĩnh nói: “Vừa rồi tiểu thư bảo tôi vào vườn hái một ít hoa đưa đến tú lâu, tôi vừa mới tiến vào thôi.”

Vừa nghe nói tiểu thư sai việc nên lúc này Lý Khải mới nói: “Vậy ngươi mau đi hái hoa cho tiểu thư đi, chọn hoa đẹp đẹp chút, tiểu thư bắt bẻ lắm đấy.” Nói xong anh ta vội vội vàng vàng đi luôn.

Sắc mặt của Lý Đại Đông xám ngoét chán nản quay trở lại: “Lý Khải là đệ tử của phái Toàn Chân, năm nay mới tới cục điều tra vụ án linh dị, không nghĩ tới……”

Lý Đại Đông không nói được nên lời, im lặng một lát, vành mắt anh ta đỏ lên rồi hỏi: “Hiện tại cậu ấy còn sống không?”

Hàn Hướng Nhu cũng không biết, từ khi đến nơi này thì phương pháp dùng âm khí hay tử khí phân rõ người sống người chết đã không dùng được nữa, cô cũng không nhìn ra được sinh tử của Lý Khải.

“Có lẽ anh ta chỉ bị mê hoặc tâm trí thôi.” Hàn Hướng Nhu nói xong, cô lấy một lá bùa Tỉnh Thần cực phẩm từ trong túi đưa cho Lý Đại Đông: “Anh để bên người đi, nếu cảm thấy đầu óc mơ màng thì kịp thời nói cho tôi biết.”

Sau khi Lý Đại Đông nhận lấy lá bùa lập tức tay hơi run rẩy: “Đạo hữu Hàn, đây chính là lá bùa cực phẩm nha, cô cứ đưa cho tôi như vậy hả?”

Hàn Hướng Nhu liếc mắt nhìn anh ta: “Lúc này còn quan tâm cái gì cực phẩm hay không cực phẩm, có thể hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất. Còn về phần lá bùa cực phẩm, đến lúc đó cho trưởng phòng Trương các anh trả theo giá thị trường chiết khấu là được rồi.”

Lúc này Lý Đại Đông không run tay nữa mà đổi thành chân run, bùa cực phẩm giá trên thị trường bằng với tiền lương nhiều năm của anh ta, cũng không biết sau khi trưởng phòng Trương nhận được giấy tờ thì trong lòng có quặn đau hay không đây.

Hai người tiếp tục đi từ núi giả vào trong vườn, đi được nửa giờ thì cuối cùng đã tới cuối vườn. Hàn Hướng Nhu đứng cạnh tường rào cao 3m thì trầm ngâm một lát, sau đó quay đầu hỏi Lý Đại Đông: “Anh cảm thấy bên ngoài tường rào sẽ là cái gì?”

Lý Đại Đông lắc đầu, mọi thứ nơi đây đều vượt qua sự hiểu biết của anh ta, thật sự quá khó đoán.

Hàn Hướng Nhu cười: “Nếu không đoán được thì chúng ta đi lên nhìn xem.”

Lý Đại Đông nhìn thoáng qua xung quanh lại phát hiện muốn đi lên khá khó khăn. Cũng không biết có phải nhà họ Trương sợ người chạy đi hay không mà khoảng đất này chẳng những không có núi giả mà ngay cả một cái cây hơi cao cũng không có, chỉ có một mảnh vườn hoa. Trong lúc Lý Đại Đông cân nhắc ra bên ngoài nhìn như thế nào thì Hàn Hướng Nhu đã lấy ra hai lá bùa Khinh Thân.

Lý Đại Đông vừa nhìn thấy lại là lá bùa cực phẩm thì khẩn trương vội vàng lắc lắc đầu: “Đạo hữu Hàn, nếu không cô tự đi xem đi, tôi sợ chờ sau khi tôi đi ra ngoài thì trưởng phòng chúng tôi không trả nổi tiền mất.”

Hàn Hướng Nhu không nhịn được bật cười rồi nhét lá bùa vào trong tay anh ta: “Nơi này thật sự quá kỳ quái, an toàn của chúng ta phải được ưu tiên, còn tiền nong gì đó thì ra ngoài nói sau.”

Lý Đại Đông vừa định thở phào nhẹ nhõm nhưng nghe được câu cuối cùng thì trong lòng nhảy dựng lên. Nhưng Hàn Hướng Nhu nói rất đúng, hiện tại không phải là lúc để ý tới cái này, nếu ở bên trong quá lâu thì chỉ sợ bọn họ đều sẽ biến thành giống Lý Khải.

Hai người dán bùa Khinh Thân lên người, Lý Đại Đông đang bấm thủ quyết niệm chú thì Hàn Hướng Nhu đã dẫm lên không trung từng bước một đi lên đầu tường rồi.

“Ồ?” Biểu cảm của Hàn Hướng Nhu hơi kỳ quái, ngay sau đó cô bước ra ngoài tường rào. Tuy trong lòng Lý Đại Đông sốt ruột nhưng công lực của anh ta kém hơn Hàn Hướng Nhu rất nhiều, không niệm xong chú này thì lá bùa sẽ không có hiệu lực. Cũng may thủ quyết chú và pháp chú không phức tạp, không đến nửa phút thì Lý Đại Đông đã bò lên được đầu trường, đến khi anh ta nhìn thấy tất cả hình ảnh bên ngoài tường thì lập tức choáng váng.

Vừa rồi lúc Lý Đại Đông từ trong vường đi hướng bên này cũng đã xem qua phía ngoài tường, tuy không nhìn thấy phong cảnh gì nhưng cũng không cảm thấy có cái gì lạ thường. Nhưng khi lên được đầu tường anh ta mới phát hiện không ngờ ngoài tường đều là sương mù dày đặc, mà vừa rồi Hàn Hướng Nhu giống như đi vào bên trong sương mù dày đặc.

Lập tức Lý Đại Đông luống cuống, sương mù dày đặc này rõ ràng không phải là thứ tốt gì, Hàn Hướng Nhu vào sương mù cũng không biết có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không. Nhưng anh ta lại không có lá gan đi vào tìm cô, anh ta cảm thấy chỉ cần bản thân bước ra nửa bước khỏi đầu tường này thì cuối cùng sẽ không về được nữa.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc