Long bậc cười rồi lại nhìn hắn: “Còn gì nữa không?”
Lý Hải lắc đầu, hắn thật sự không biết sự tồn tại của bản thân mình để làm gì?
“Ngươi có một số mệnh rất đặc biệt.” Long chỉ vào Lý Hải rồi nói tiếp: “Ta đã từng có ý định giết ngươi, ngươi nhớ cái hôm mà ngươi có được thứ đó chứ?” Long chỉ vào ngực trái Lý Hải.
Lý Hải gật đầu, giờ thì hắn đã hiểu cảm giác ngày hôm đó là gì? Chính kẻ trước mặt có thể dể dàng ra tay diệt sát hắn mộ cách vô hình.
“Hãy lắng nghe Thuận Thiên Kiếm và trái tim Vĩnh Hằng của ngươi. Với tài năng của ngươi cũng có thể đi trên con đường kinh ban tế thế. Đừng lãng phí cuộc sống thứ hai được ban tặng, chết không đáng sợ cái đáng sợ là ngươi đang sống chỉ để chết.” Ánh mắt Long nhìn chằm chằm vào Lý Hải.
“Lắng nghe?” Lý Hải đặt tay lên lồng ngực trái cảm nhận từng nhịp đập.
Long mĩm cười đứng dậy: “Khi ngươi tìm ra câu trả lời ta sẽ đến tìm ngươi.” Nói rồi Long biến mất tiêu.
Lý Hải mông lung ngồi tại đó, đầu óc trống rỗng, hắn uống hết lon này đến lon khác.
Long trở lại phòng hắn, thần thức đảo quanh thăm dò thì thấy Vũ Tiên và Vân đã an giấc, cái con chuột béo kia thì cuộn tròn bên vợ hắn, chiếm luôn cái chổ thường ngày ngày của hắn. Long âm thầm quyết định khi có cơ hội sẽ gọi Hắc Dực Long cảnh cáo con chuột chết bầm đó.
Nhớ lại chiêu Quang Lôi Cầu vừa rồi Long quyết định đêm nay khỏi ngủ, mở cửa Long chui ra vườn sau từ giới chỉ hắn lấy ra từng mớ đồ lớn nhỏ muôn hình vạn trạng, nếu có cao thủ có kiến thức ngay tại đây nhất định sẽ bật ngữa khi nhìn thấy mớ đồ này, tất cả đều là Siêu Cấp Thánh Bảo. Long đã chinh chiến qua vô vàn trận chiến, hủy diệt không biết bao nhiêu chủng tộc mạnh mẽ, tông môn uy chấn,..., hắn có thói quen người chết của chôn theo chả để làm vẹo gì cho nên sau mỗi cuộc càn quét của hắn thì quá trình hôi của lại diễn ra mãnh liệt không kém...Số lượng Thánh Bảo nhiều không đếm xuể nhưng mà Thần Bảo thì Long chỉ có 7 món, trong đó Tứ Đại Thần Kiếm đã được hắn dùng để phong ấn Minh Giới sau cuộc Thần Chiến lần 2, trên thân chỉ còn 3 kiện phòng thân.
Long phân bóng, mỗi đứa một công việc nhanh chóng cầm hàng thiết lập các trận pháp trên toàn bộ sân vườn trước và sau nhà, nơi bốn góc xung quanh nhà Long còn chơi cả Thánh Trận để bảo kê, hắn định biến căn nhà nhỏ này thành một pháo đài bất khả xâm phạm, sân vườn sau nhà sẽ trở thành một ȶᏂασ trường huấn luyện, đây sẽ là nơi để vợ của hắn tự do đấm đá phá phách mà khỏi lo cháy nhà hay sập giường, bên trong ȶᏂασ trường Long còn sắp đặt vô vàn trận pháp để tăng độ khó cho Vũ Tiên...
Trúc Lâm Yên Tử.
Màn đêm tĩnh lặng bao phủ không gian xung quanh, từng làn yên vụ từ các lâu đài tỏa ra che phủ tầm nhìn...
Thánh Mẫu Liễu Hạnh trong khuê phòng nhiếu mày thảo bản chiêu cáo sắp tới.
Cảm nhận được hai luồn khí tức thân thuộc trước cửa nàng nói vọng ra: Hai đứa vào đi.”
Cửa mở, Lê Hoàng Yên cùng Lưu Ly bước vào, cả hai đến trước thư án rồi hành lễ với Thánh Mẫu.
Nàng nhẹ phất tay, lực lượng vô hình nâng đỡ hai cô gái đứng dậy, nhìn qua gương mặt tiều tụy của tái nhợt của Lưu Ly mà nàng lắc đầu than khổ, dù con bé chỉ gián tiếp chứng kiến sát khí của hắn mà con bé xém mất mạng, hiện giờ ngay cả nàng cũng vô phương chữa trị tận gốc.
“Thánh Mẫu nữa đêm triệu tập thuộc hạ phải chăng có chuyện gấp?” Lê Hoàng Yên ánh mắt nghiêm túc nhìn lấy Thánh Mẫu, đã lâu rồi nàng không thấy Thánh Mẫu soạn thảo chiêu cáo.
“Hoàng Yên con mang Lưu Ly cấp tốc trở lại Thuận Hải, đến địa chỉ này và tìm gặp một người thanh niên tên Huân Long nhờ hắn chữa trị cho Lưu Ly.” Thánh Mẫu đưa địa chỉ của Long cho Hoàng Yên.
Ánh mắt Lưu Ly cũng có chút vui mừng, những ngày qua cô bé đã đau chết đi sống lại không biết bao nhiêu lần.
Lê Hoàng Yên hưng phấn hai tay cầm lấy địa chỉ nhưng rồi có chút nghi ngờ hỏi lại: “Thưa Thánh Mẫu, ngài chắc rằng người thanh niên kia sẽ chữa trị được tổn thưởng của Lưu Ly chứ? Chẳng phải đến ngài cũng vô sách cứu chữa sao?”
Thánh Mẫu gật đầu: “Hắn chính là hung thủ đã ra tay hạ sát đám thanh niên kia, chỉ có hắn mới trị dứt điểm tình trạng của Lưu Ly.”
“Cái gì?” Lê Hoàng Yên nổi giận đến bộc lộ sát khí hung mãnh, tên khốn kiếp là người hung thủ đã làm Lưu Ly ra nông nổi này nàng đã thề phải liều mạng với hắn.
Lưu Ly nắm lấy tay Hoàng Yên lắc lắc đầu, nàng biết tâm trạng hiện giờ của sư tỷ nhưng cũng biết người thanh niên kia tuyệt không đơn giản, chỉ nghe Thánh Mẫu nói tiếp.
“Đừng tức giận! Hắn không cố ý đã thương Lưu Ly, con đến tìm hắn bảo là ta thỉnh cầu hắn cứu chữa cho Lưu Ly.”
Lúc này cả Hoàng Yên và Lưu Ly đều chấn động không thôi, Thánh Mẫu hạ mình thỉnh cầu?
“Thánh...Thánh Mẫu rốt cuộc hắn là ai?” Hoàng Yên lắp bắp.
Thánh Mẫu lắc đầu: “Ta cũng không biết rõ hắn là ai, chỉ có thể xác định rằng...một ánh nhìn của hắn cũng có thể đoạt mạng của ta.”
“Thế gian này còn có kẻ như vậy tồn tại?” Lê Hoàng Yên siết chặt nấm đấm, lắc đầu không tin tưởng.
Tâm tình Lưu Ly cũng không khá hơn là bao, không thể tưởng tượng được nàng lại đối diện với nhân vật siêu cấp cường giả như vậy.
“Thời gian không còn sớm nữa, con đưa Lưu Ly lên đường ngay đi, nhớ là phải tuyệt đối bí mật, không được tiết lộ thông tin cho bất kỳ một ai về sự tồn tại của hắn.” Thánh Mẫu dặn dò sau đó lấy ra một mật lệnh đưa cho Hoàng Yên rồi căn dặn: “Sau khi hắn chữa trị cho Lưu Ly thì con hãy mở mật lệnh ra.”
Lê Hoàng Yên nhận lấy mật lệnh rồi tu vào giới chỉ ngay sau đó hành lễ rồi nhanh chóng dẫn Lưu Ly lên đường.
Nhìn bóng lưng Hoàng Yên và Lưu Ly rời khỏi Trúc Lâm, Thánh Mẫu lắc đầu khó hiểu “Yêu Đao rốt cuộc có bí mật gì mà khiến hắn phải quan tâm như vậy?”
Sáng sớm chủ nhật, Vân cùng Vũ Tiên cười cười nói nói rộn rã trong bếp. Còn Long vẫn loay hoay chạy tới chạy lui kiểm tra chổ này lại chổ kia. Làm xong tất cả, Long lan tỏa thần thức quan sát mọi ngóc nghách các loại trận pháp vừa thiết lập, gật đầu đông ý. Sau đó hắn lấy ra một viên hồng ngọc lập lòe ánh sáng, Thần Bảo Hạ Cấp Hỗn Nguyên Châu. Đặt viên hồng ngọc vào một trung tâm trận pháp đã được thiết lập, Long hai tay kết ấn quyết, Hỗn Nguyên Châu nhanh chóng hòa cùng trận pháp sau đó biến mất vào lòng đất, cùng lúc đó toàn bộ trận pháp được liên kết và một hệ thống cung cấp năng lượng khép kín được thành lập.
Tác dụng của Hổn Nguyên Châu chính là hấp thu năng lượng tự nhiên rồi cung cấp năng lượng cho toàn bộ trận pháp và còn có khả năng hấp thu dư ba công kích để chuyến hóa thành năng lượng cho chính nó. Hiện tại Hỗn Nguyên Châu mới được làm công việc chuyên môn của nó, từ ngày đi theo Long nó toàn bị thằng chủ mất dại không cầm nện thẳng vào đầu thằng khác thì cũng bị ném để solo độ cứng với con hàng khác, chỉ có đánh boom liều chết là Long chưa cho nó làm. Giờ được quay lại công việc chính thống nó mừng đến gớt nước mắt.
“Ê con kia lát dọn đồ qua đây sống luôn đi? Đỡ tốn tiền thuê nhà lại còn có thể thường xuyên được đánh lộn với nhỏ này.” Long nhìn Vân mà mở lời, kèo này Vũ Tiên đã đồng ý thì ngại gì vết bẩn.
Bên dưới bàn ăn Vũ Tiên dẫm lên chân hắn mà gồng sức.
Vân nhìn sang Vũ Tiên thấy nàng nhìn mình gật đầu lại nghe nàng đề xuất: “Có tên này, thì con đường tu luyện của em sẽ nhanh hơn đó, tuy hắn rất lười nhưng rất được việc.”
“Vậy lát em về thu xếp đồ dùng rồi trả nhà.” Vân đồng ý liền, có Vũ Tiên mở cửa lại còn được một Thánh Giả trong truyền thuyết chỉ dạy thì còn gì tuyệt hơn.
“Em yêu cái con này nó ăn được à?” Long chỉ tay về phía con chuột béo đang gặm từng miếng thịt ngon lành, nhận thức về tụi Chủ Thần càng thêm mờ mịt.
Vũ Tiên vuốt ve bộ lông mềm mượt của nó rồi mở miệng: “Dunames nó hai dạng, kiểu thú cưng và kiểu chiến đấu, nó cũng là Chủ Thần duy nhất có thể ăn uống. Em quyết định từ nay sẽ nuôi nó làm thú cưng.”
Vân cũng ưu thích con chuột béo dể thương này, liên tục gắp đồ ăn cho nó.
“Nó hạng bao nhiêu?” Long hỏi.
Vũ Tiên đưa bốn ngón tay lên: “Em mà biết cách biến tụi nó thành thú cưng thì nuôi nguyên nhà.”
Đúng lúc này Long cảm nhận được hai khí tức đến cổng nhà, là hai cô gái, Lê Hoàng Yên và con nhỏ nằm vùng, cơ mà con nhỏ kia sau lại suy nhược vậy chứ, dường như sắp ngất rồi.
“Bà xã, con bé anh nói đến rồi, anh ra đón nó.” Long đứng dậy nói với Vũ Tiên một tiếng rồi đi ra ngoài, Vũ Tiên cùng Vân dừng đũa theo sau hắn, con chuột béo nhảy lên vai Vũ Tiên theo nàng hóng hớt.
Lê Hoàng Yên vừa dìu Lưu Ly đến trước cổng đang định nhấn chuông thì cửa trong nhà mở ra, một tên thanh niên cao ráo tuấn lãng chạy ra, hắn nhanh chóng mở cửa.
“Con nhỏ này sao vậy Hoàng Yên?” Long nhìn tình trạng ngắt ngoãi Lưu Ly rồi hỏi.
Hoàng Yên bộc lộ một chút sát khí, chính ngươi đã làm Lưu Ly ra nông nổi này mà còn hỏi kiểu đó, nhưng nàng chỉ nghĩ mà không dám nói, đến Thánh Mẫu còn không phải đối thủ của hắn nói gì đến ŧıểυ tốt như nàng.
“Thánh Mẫu xin ngài ra tay cứu giúp Lưu Ly sư muội.” Hoàng Yên cố gắng kìm ném sát khí mà cất lời.
Long nghe được là tỷ tỷ nhờ hắn cứu lập tức đồng ý: “Mau mang nó vào nhà.”
Vũ Tiên cùng Vân chạy ra thì thấy tình trạng cô bé phục vụ kia liền nhanh chóng đến giúp mang cô bé vào nhà.
Đặt Lưu Ly lên sopha Long dùng thần thức cùng Thần Lực thăm dò, rất nhanh gương mặt hắn giật giật, douma tình trạng con này quen vãi, linh hồn bị Sát Lực tập kích dẫn đến trọng thương. Nhưng mà hắn đâu có ra tay với con nhỏ này mà làm nó bị tổn thương cơ chứ?
Ngẫm nghĩ lại từ khi hắn đến thành phố này thì chỉ duy nhất một lần dùng đến Sát Lục là lúc ở trên bãi biển dọn dẹp đám rác kia thôi đâu có đụng đến nữa.
Hoàng Yên nhìn thấy gương mặt khó hiểu của hắn liền nói: “Lưu Ly sư muội có khả năng nhìn thấy quá khứ của thi thể trong một thời gian ngắn...”
“Thì ra là vậy! Ta hiểu nguyên nhân rồi.” Long ngắt lời Hoàng Yên lại nói: “Tất cả lui ra.”
Ba người nhìn nhau cùng tự giác lui lại vài bước.
Long đứng dậy, niệm khẩu quyết, từ cơ thể hắn phóng thích ra cữu sắc thải quang đan xen lẫn nhau rồi tụ hình thành một đám mây chín màu lung linh, từ đám mây đó dần xuất hiện một tòa tháp pha lê chín tầng lung linh đầy cao quý. Ánh sáng cửu sắc từ nó tản mát làm linh hồn đám người Vũ Tiên rung động thật sâu, một cảm giác mỹ diệu khó tả dâng trào. Lưu Ly nằm trên sopha gương mặt giản ra thư sướиɠ...
Với sự xuất hiện của bảo tháp pha lê, cuốn sách cổ đột nhiên xuất hiện, Vũ Tiên cảm nhận được chiến ý của cuốn sách dâng trào dường như nó muốn liều mạng chống lại thứ kia, rồi nàng lại như có một cảm giác rằng nó đang...rất sợ hãi.
Đúng. Nó sợ hãi khi đối diện với cái tháp của Long.
Mà cái tháp cũng cảm nhận được cuốn sách, tuy rất mạnh nhưng tuyệt không phải đối thủ của nó, Siêu Cấp Thần Bảo Cửu Thải Không Thần Tháp.
Đây chính là Thần Bảo mạnh nhất của Long, nó từng có một chiến tích cực kỳ huy hoàng, trong trận Thần Chiến kia Long từng vượt cấp chiến đấu với hai tên Cực Hạn Thần Vương kết quả bị hai thằng kia đánh cho ná thở, trong lúc hấp hối hắn quyết định thả ra Không Thần Tháp, quả nhiên nó không làm hắn thất vọng, một phút đè hai thằng kia không kịp soạn thảo di chúc.
“Rốt cuộc đó là thứ gì?” Vũ Tiên hoang mang thốt ra, Ma Thần Kiếm của nàng cũng có run sợ.
“Linh Thức: Thanh Tẩy Linh Hồn. Sinh Mệnh Thức: Sinh Mệnh Cường Hóa.” Long thực hiện hai lần kết ấn rồi chỉ tay về phía Lưu Ly, tháp pha lê xoay tròn rồi từ tầng 3 và 4 của tháp bắn ra hai tia một xanh dương một lục nhắm ngay mi tâm của Lưu Ly bắn đến.
Tia sáng xanh dương bao phủ toàn bộ cơ thể Lưu Ly rồi trục xuất một luồn sát khí đỏ rực từ cơ thể cô bé ra ngoài, luồn sát khí nhanh chóng bị hút vào trong bảo tháp.
Chỉ sao vài phút ngắn ngũi, khí sắc của Lưu Ly toàn diện bình phục, cơ thể dường như có đại lượng nguyên lực sinh mệnh dồi giàu cung cấp, cô bé hé mở đôi mắt hổ phách to tròn trong mơ hồ thì thấy Long đang đứng đối diện nhìn nàng, gương mặt tuấn lãng có chút thân quen, người hắn tỏa ra ánh sáng cửu sắc rực rỡ mà thần thánh.
Mắt đẹp say mê ngắm nhìn, trái tim thiếu nữ lần đầu chệch nhịp, nàng muốn ghi nhớ mãi mãi khoảnh khắc thiên liêng này...
Long nhận thấy cô bé đã hoàn toàn bình phục thì gật đầu thu lại Không Thần Tháp vào cơ thể. Tháp pha lê biến mất Vũ Tiên mới thở ra một hơi nhẹ nhỏm, vừa rồi trong lúc Long kết ấn thi thuật một cảm giác áp bách cực hạn làm nàng thở không nổi.
“Lưu Ly.” Lê Hoàng Yên vui mừng chạy đến bên cạnh Lưu Ly, “Em thấy sao rồi?”
Lưu Ly nhìn sư tỷ rồi dùng ngôn ngữ cơ thể biểu đạt: “Em rất tốt.” Sau đó cô bé quay sang Long gò má có chút ửng hồng, cúi đầu cảm tạ rồi lại biểu đạt: “Cám ơn anh đã cứu tôi.”
“Xin ngài thông cảm, sư muội từ nhỏ đã không nói được.” Hoàng Yên giải đáp thắc mắc đám người.
Bây giờ thì Vân đã hiểu tại sao hôm đó Lưu Ly chỉ nhìn nhóm nàng mà gật đầu rồi rời đi, thì ra nàng không nói được, Vân có chút xấu hổ với những suy nghĩ trước đây của mình.
“Không cần cảm tạ, cô vì ta mà bị thương, chữa trị cho cô là điều nên làm huống chi tỷ tỷ đã đích thân căn dặn ta sao có thể không xuất thủ cơ chứ.” Long nói. “Từ nay hai cô có thể ở lại chổ này của tôi.”
Lưu Ly cùng Hoàng Yên nhìn nhau rồi lại nhìn Long, người thanh niên này gọi Thánh Mẫu là tỷ tỷ? Lại còn bảo hai nàng ở lại nơi này? Chuyện honag đường gì thế này?
Vũ Tiên nghe Long gọi tỷ tỷ thì nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, lúc này nàng mới đánh giá hai cô gái rồi nói: “Ông xã à, anh nói chỉ có một sao bây giờ là hai vậy hở?”
“Cái này.” Long vuốt cằm nhìn Hoàng Yên rồi lại nhìn sang khuôn mặt e thẹn của Lưu Ly sau đó lại nhìn Vân rồi vuốt cằm nói: “Đêm qua anh thương lượng với tỷ tỷ chỉ có mỗi Hoàng Yên thôi, cơ mà Lưu Ly chắc là hàng khuyến mãi tỷ tỷ gữi đến.”
“Hàng khuyến mãi? Tỷ tỷ của anh cũng tốt với anh quá ha.” Vũ Tiên ném cho hắn ánh mắt viên đạn.
Vân nhìn bóng lưng của Long rồi lại nhìn hai cô gái là cao thủ Trúc Lâm thì có chút mất mác lẫn tự ti.
“Pika...Pikapi!” Con chuột béo nhìn Long lắc đầu, từ hai cái má nọng của nó có vài tia lôi điện phóng thích.
Hai cô giá nhìn nhau khó hiểu cuối cùng Hoàng Yên đứng dậy chấp tay hành lễ với Long và Vũ Tiên: “Đa tạ ngài đã tương trợ và hậu ái. Nhưng bản thân của tôi vẫn còn nhiệm vụ quan trọng cần làm, xin phép được cáo từ.” Rồi nàng nắm tay Lưu Ly định rời đi, thực hiện nhiệm vụ mà Thánh Mẫu giao phó.
“Khoan đã! Cô có thể mở mật lệnh mà thực hiện nó ngay tại nơi này.” Long cười cười, xem thái độ hai cô nàng thì tỷ tỷ muốn để hắn nói rõ nguyên nhân đây mà.
Lê Hoàng Yên nghe Long nói như vậy thì cũng nữa tin nữa ngờ, nàng lấy mật lệnh ra giải khai phong ấn, trong ánh mắt chăm chú của nàng và sư muội, những ký tự dần xuất hiện trên tờ giấy trắng. “Bái người trước mặt làm thầy.”