Mỹ phụ một thần áo trắng như tuyết, tóc đen bồng bềnh như mây, ngũ quan đoan chính thanh thuần, ánh mắt xanh thẫm thánh khiết khác thường, mày liễu mi cong, môi đỏ như sơn bóng loáng, mũi quỳnh cao thẳng, thân hình nàng không quá cao, nhỏ nhắn lung linh. Trên người nàng bao bọc bởi một lớp sương mù thần bí, lại như một đóa hoa hải đường lung linh giữa sương khói. Hoa nở trong sương, vừa mông lung lại vừa rõ nét, vừa rõ ràng lại hóa thành mông lung...
Nàng tựu như vầng trăng sáng lơ lững giữa trời cao, tuy rằng ánh sáng chiếu khắp mặt đất có hơi trong trẻo lạnh lùng, nhưng lại vĩnh viễn không cho thường nhân đến gần, vừa kiêu xa cao quý lại vừa ung dung tự tại hiền hòa.
Nếu dùng từ ngữ dân gian để hình dung cái đẹp của nàng, có thể nói rằng bao nhiêu từ ngữ hoa lệ nhất mà con người có thể nghĩ ra, đều không đủ để diễn tả cái đẹp của nàng. Dù cho có lấy một cô gái được người đời coi là tuyệt sắc mỹ nữ mà so, thì khi đứng trước mặt nàng cũng chỉ có một loại cảm giác: Tự ti mặc cảm.
Đây là tuyệt thế phong thần, tuyệt đại tao nhã, CEO Trúc Lâm Yên Tử, Thánh Mẫu Liễu Hạnh.
Long đã hơn trăm năm không gặp lại vị tỷ tỷ cao quý này, hắn thưởng thức nàng đến ngẫn ngơ, sao mà hôm nay vị tỷ tỷ này lại xinh đẹp tuyệt thế như vậy? Khí tràng ung dung lãnh đạm lại mông lung thần bí,...Long xin thề trước đây hắn chưa từng nhìn thấy phong thái của nàng như này.
Mãi ngắm nhìn tỷ tỷ, Long cũng quên mịa nó thực trạng của hắn hiện tại...
“Ngài!” Âm thanh thanh thanh đạm đạm lại mềm mại quyến rũ vang lên cắt đức trạng thái say gái của Long.
Thánh Mẫu tức giận quay lưng lại với hắn, ánh mắt có chút thẹn thùng gò má ửng hồng.
Long giờ mới ý thức được tình trạng của hắn...Áo da hòa nhập với tự nhiên, cần câu thẳng tấp vương dài, thân hình lực lưỡng đỏ bừng.
Long lập tức lấy ra một bộ sơ my quần jean thay trong một nốt nhạc. Trang phục chỉnh tề, đè ném dujc vọng Long mới đi đến đứng sóng vai cùng Thánh Mẫu.
“Ngài vì sao lại đến thành phố này?” Thánh Mẫu hé mở môi thơm cất lời.
Long hít sâu một hơi hương thơm thanh thuần của tỷ tỷ rồi nói: “Định mệnh mang đệ đến đây.”
“Định mệnh?” Thánh Mẫu nhìn hắn khó hiểu rồi lại nói: “Thành phố nhỏ bé tại nơi Trần Thế này có điều gì tốt đẹp mà lại để một vị Cuồng Sát Thần Vương quyền lực tuyệt thế tìm đến đây và cư trú cơ chứ?”
Long cười cười hình ảnh Vũ Tiên vô thức xuất hiện, có lẽ nàng mới chính là lý do để hắn ở lại thành phố này.
Nụ cười của Long làm Thánh Mẫu bất ngờ, trong trí nhớ của nàng, Long cười rất nhiều nhưng đó là nụ cười của sự giả tạo, nụ cười cợt nhã, nụ cười của những quỷ kế thâm sâu, nụ cười hung ác,...và còn là nụ cười của cái chết. Chưa bao giờ tên này cười mà có kẻ không chết cả, chưa bao giờ.
Nhưng mà nục cười của hắn hiện tại lại rất khác, có sự ấm áp, vui tươi, thống khoái và nhiều hơn cả chính là hạnh phúc.
Chính là hạnh phúc. Điều mà chưa bao giờ nàng thấy được ở hắn.
“Ngài thay đổi rồi!” Nàng nhìn Long thật sâu rồi cất lời.
Long gật gật: “Đệ đã tìm được gia đình thuộc về mình rồi.” Long nói trong âm giọng ấm áp ngọt ngào.
Thánh Mẫu nhìn Long trân trân, cái thằng mang danh Cuồng Sát Thần Vương giết Thần diệt Quỷ hủy Nhân vô số, là ác mộng của toàn bộ Thần Giới Minh Giới Nhân Gian đây ư?
“Thật sự là ngài phải không?” Thánh Mẫu khó khăn cất lời.
“Hình như ấn tượng trước đây đệ gây ra cho tỷ hình như không tốt cho lắm nhề.” Long nhún vai vô tội nói ra.
Thánh Mẫu nhìn hắn rồi lắc đầu: “Không phải là không tốt, mà là cả ta và thế giới này đều sợ hãi khi gặp ngài. Sợ những chiến tích và sợ sự khát máu của ngươi.”
Long gãi gãi đầu: “Gần trăm năm nay đệ không còn hứng thú giết chóc rồi đó.”
“Vậy sao?” Thánh Mẫu nhìn hắn rồi lại cất lời: “Thế cách đây mấy ngày là ai đã ra tay diệt hơn vài chục tên côn đồ gần bãi biển này?”
Long nhún vai: “Mỗi nước đi sai lầm đều phải trả giá, chỉ vậy thôi. Không nghĩ ra tỷ lại đánh hơi được sự tồn tại của đệ ở đây, biết thế em đã hủy thi diệt tích.”
“Thứ ở trong lòng núi mà bọn Orphenoch gọi lên có phải đã bị ngài sử lý?”
Long gật đầu: “Orphenoch Sói Vương. Cái tên mà ngàn năm tước xém một đao hủy diệt Trúc Lâm Yên Tử.”
Thân thể Thánh Mẫu chấn động, ký ức năm xưa bổng chốc ùa về...
Khung cảnh xung quanh đều là máu và máu, thi thể nhân loại cùng dị thú không nguyên vẹn văng tứ tung khắp chốn, một vùng rừng trúc xanh thẵm bị thiêu rụi, nước hồ trong xanh thường ngày được thay bằng màu đen đục quánh từ các loại dịch thể...
Liễu Hạnh nàng thân khoác bạch sắc chiến giáp, cưỡi ngựa sắt, tay trái cầm Thuận Thiên Kiếm, tay phải cầm Sắc Mệnh Chi Bảo thi triễn sức mạnh cực hạn của hai Thần Bảo chỉ để chống lại một đường đao duy nhất của kẻ thù hùng mạnh nhất Trúc Lâm Yên Tử từng gặp, Orphenoch Sói Vương.
“Đáng lẽ đệ sẽ không ra tay, Chư Thần Minh Ước chính là không nhúng tay vào chiến sự Trần Thế.” Long cất lời kéo tỷ tỷ về lại thực tại. “Nhưng mà ai bảo thằng đó từng có tiền án đánh tỷ kia chứ.”
“Cám ơn ngài!” Thánh Mẫu khách sáo nói rồi nhìn Long với vẻ nghi hoặc: “Là người con gái nào có bản lĩnh thông thiên biến ngài thành ra như này?”
“Một con nhỏ ất ơ, hơi dẫm một chút, hơi xinh một tẹo, được cái hay càu nhàu, nấu ăn cũng được không ngon lắm nhưng vừa miệng.” Long cười cười gương mặt lơ đễnh nói ra. “Một cô gái thường dân tuy hơi mè nheo nhưng rất kiên cường.”
“Chúc mừng ngài đã tìm được chân ái.” Thánh Mẫu nhìn biểu hiện của Long thật tâm thốt lên lời chúc phúc.
Long gật đầu với nàng: “Cám ơn tỷ!”
“Ngài...có dự định gì cho tương lai?” Thánh Mẫu dò hỏi, câu trả lời của người thanh niên này chính là đại sự của không chỉ Trúc Lâm mà còn là của toàn thể đất nước này, thậm chí là toàn Nhân Gian.
Chư Thần Minh Ước là sách lệnh tối cao của Thần Giới ngăn cản các Thần sau khi tiến nhập vào Thần Giới thì không được phép can thiệp vào tranh đấu hay thậm chí là ra tay với Nhân Gian.
Nhưng nàng biết Chư Thần Minh Ước không thể trói buộc được kẻ đang đứng bên cạnh nàng, cái gọi là trói buộc đối với hắn chính là rác rưỡi. Nếu hắn muốn, một kiếm có thể diệt sát toàn bộ Nhân Gian này.
Long thở ra một hơi nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn lên bầu trời lấp lánh rồi nói: “Sống như một nhân loại bình thường. Sáng cùng cô ấy thức giấc, cùng nhau đi làm, đón nhau tan làm, cùng vui vẻ xem tin tức, cùng nhau dạo phố mỗi cuối tuần, tựu vai nhau ngắm hoàng hôn lại nắm tay nhau ngắm trời sao lung linh, hợp tác sản xuất một vài đứa ŧıểυ quỷ rồi nhìn chúng lớn lên từng ngày. Chỉ đơn giản vậy thôi.”
Thánh Mẫu nghe Long luyên thuyên một lúc thì mĩm cười diễm lệ: “Ta thật muốn gặp gỡ cô gái kia.”
“Hai người sẽ có cơ hội gặp nhau.” Long nói chắc nịch.
“Ta...sẽ sớm sắp xếp đến gặp cô ấy.” Thánh Mẫu gật đầu.
Long nhận thấy thái độ của tỷ tỷ có chút khác thường thoáng qua, hắn hỏi: “Tỷ vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, tuy có chút việc không thuận lợi nhưng mọi chuyện vẫn tốt.”
“Trúc Lâm Yên Tử hình như không được ổn đúng không?” Long hỏi câu này là có một nguyên do cực lớn vào trưa nay, sau khi nhìn thấy đường kiếm kia hắn đã có cảm giác Trúc Lâm hơi toang toang.
Thánh Mẫu gật đầu, thở dài: “Mười năm trước có một sự việc nghiêm trọng đã diễn ra, một Đại Thánh đã kết bè tạo phản lật đổ ta, dấy lên nội chiến kéo dài hai tháng, lúc đó ta đang trong giai đoạn đột phá lên cấp 97 thì bị phản phệ và suy yếu.”
“Những bầy tôi trung thành không tiếc hy sinh mở đường máu bảo vệ ta an toàn đột phá vòng vây rời khỏi Trúc Lâm chạy đến Phượng Hoàng Trung Đô.”
Long đứng một bên nghe mà trầm mặc không nói, trong ánh mắt của hắn có loáng thoáng sát khí ẩn hiện.
Người con gái này hắn đã thề với danh dự của bản thân phải bảo vệ nàng an toàn đột phá Chuẩn Thần, nàng chính là một trong số những người mà Long quý trọng nhất, hắn luôn miệng gọi là tỷ tỷ dù thực tế đôi bên địa vị chênh lệch như trời và đất thì đủ hiểu hắn xem trọng nàng như nào.
“Trên đường chạy trốn thì một chuyện không ngờ đã diễn ra, Chí Tôn thế hệ mới của Trúc Lâm xuất hiện, mà quan trọng nhất cô bé ấy lại là Thuận Thiên Kiếm Chủ.”
“Cái gì? Trúc Lâm số nhọ vậy.” Long chấn động, tuy Chí Tôn Nhân Gian trong mắt Long không là cái thá gì nhưng họ lại chính là những kẻ nắm giữ vận mệnh Nhân Gian, mỗi Chí Tôn chính là Hoàng Đế thật sự của một Đế Quốc Cổ Đại được truyền thừa từ thời thượng cổ đến nay.
Trần Thế theo nhân loại nhận thức chính là một hành tinh với tám đế quốc và chục nước nhỏ vây quanh, mọi người bình bình an an sinh sống. Mỗi đế quốc mỗi quốc gia đều có cho mình một chính phủ riêng, một quân đội riêng để quản lý.
Nhưng thực tế không chỉ có vậy, tinh cầu này còn có một chiều không gian song song cùng tồn tại, nơi các tu sĩ sinh sống, nơi ở của các giống loài có trong truyền thuyết của nhân loại lưu truyền, nơi của muôn vàn quái vật sinh sống,..., tên gọi nơi đó là Huyễn Thế.
Bên trong Huyễn Thế có tám đế quốc tồn tại từ thời thượng cổ, mà đứng đầu mỗi đế quốc chính là Chí Tôn. Để phục vụ cho Chí Tôn thì mỗi quốc gia có lực lượng tối cao là Thánh Phủ, ví như Thánh Phủ ở Đại Nam có tên gọi Trúc Lâm Yên Tử, Thánh Phủ của Cao Lầu là Cao Thiên Nguyên.
“Cũng may chúng ta kịp thời phát hiện và mang cô bé đến Phượng Hoàng Trung Đô an toàn, dự định sẽ huấn luyện cô bé để ngày sau giương cờ trãm phản tặc.”
“Tuy nhiên thông tin nhanh chóng bị lộ, bọn chúng quyết định diệt sát chúng ta và cô bé sau đó hủy đi Thánh Trận Hộ Quốc đầu quân về dưới trướng Tây Côn Lôn của Viêm Hoàng.”
“Sau một tháng chuẩn bị lực lượng bọn chúng đã tậ hợp được hai đại quân liên tục ngày đêm công phá Phượng Hoàng Trung Đô. Mà quân của ta thì đã không còn đủ sức chiến đấu, người chết kẻ bị thương liên tục, còn ta lúc đó có giao chiến chỉ đủ cầm chân với năm Thánh Giả. Mọi thứ tưởng chừng sẽ kết thúc khi tên Đại Thánh kia mang quân xung trận, muốn một đòn diệt sát chúng ta.” Nói đến đây từ đôi mắt kiêu xa của Thánh Mẫu nhỏ xuống một giọt lệ.
“Trong giây phút quyết định ấy, cô bé kia đã kích hoạt cấm thuật tối thượng của Thuận Thiên Kiếm, một đường hấp thu lực lượng từ những chiến sĩ đã ngã xuống, đạt đến tối cao sức mạnh 99 cấp.”
“Cô bé một mình một kiếm xông pha chiến trận, bảo vệ ta và những cận thần còn xót lại...” Nói đến đây nàng quệt đi giọt lệ: “Người mất kiếm vong, một đời Chí Tôn của Đại Nam cứ thế cùng với Thuận Thiên Kiếm biến mất sau trận đại chiến năm đó.”
Long hơi thơ thẫn một chút: “Sao tỷ không bóp lệnh bài? Đệ sẽ lập tức quét dọn cho tỷ.”
Thánh Mẫu lắc đầu, thật sự lúc đó nàng đã từng có ý định cầu cứu hắn nhưng mà...
“Đây là việc riêng của nội bộ Trúc Lâm chúng ta, ngài không cần thiết phải xuất thủ.” Thánh Mẫu u buồn nói. “Một trận này đã làm căn cơ ngàn năm của Trúc Lâm bị phế đi, cũng may là ta vẫn còn sống sót và may mắn tiếp tục đột phá thành công kịp thời phong tỏa Đại Nam nên tin tức vẫn chưa lộ ra nhiều.”
“Ê mà khoan!” Long vuốt cằm rồi sao đó bấm đốt ngón tay tính toán các kiểu. “Chí Tôn Chi Chiến sắp đến phải không?”
Thánh Mẫu gật đầu: “Còn 42 ngày nữa là bắt đầu. Các thế lực bên ngoài đều biết Chí Tôn của Đại Nam chưa xuất hiện nhưng họ nào biết cô bé đó xuất hiện sớm nhất trong tất cả và đã hi sinh cùng với Thần Bảo mạnh nhất của Đại Nam ta.”
“Xem ra khó khăn của Trúc Lâm bắt đầu không thể khống chế rồi.” Long vuốt cằm đăm chiêu. “Nếu Trúc Lâm không có Chí Tôn xuất chiến thì đồng nghĩa với việc Đại Nam sẽ bị loại bỏ tư cách đế quốc, và ông hàng xóm Viêm Hoàng sẽ hành động.”
“Chính xác. Đây mới chính là điều ta lo lắng, thiên hạ Đại Nam sẽ bị diệt trong tay ta.” Thánh Mẫu chua xót gật đầu.
Long âm thầm tính toán các kiểu, nếu theo hướng phát triễn này thì cuộc sống an nhàn của hắn sẽ đi bụi ngay.
Cách giải quyết mà hắn có chính là mang chị em Vũ Tiên đến đế quốc của hắn mà sống tiếp. An nguy của tỷ tỷ thì không cần phải lo lắng, có hắn ở đây thằng nào dám gáy? Còn Trúc Lâm và Đại Nam ư, hắn éo có hứng thú.
“Ta dự định dùng đến Sắc Mệnh Chi Bảo phát động một cuộc khảo thí quy mô toàn quốc để chọn ra Chí Tôn mới cho Đại Nam sau đó cấp tốc bồi dưỡng người đó để tham dự Chí Tôn Chi Chiến.” Nàng nói.
“Quá mạo hiểm!” Long lắc đầu. “Cái giá cho việc cưỡng chế triệu hồi Chí Tôn là cực nặng đó.”
“Chỉ có duy nhất cách đó.” Thánh Mẫu xòe quạt phe phẩy. “Chúng ta chấp nhận thất bại trong công cuộc Chí Tôn Chi Chiến sắp tới nhưng tương lai vẫn giữ được quốc gia này, nhân dân đất nước này sẽ tránh được một kiếp nô lệ.”
Long ngẫm nghĩ đôi chút rồi chợt một ý nghĩ hoang đường chạy qua trong não hắn...
“Đệ vừa có cách đảm bảo thế khó của Trúc Lâm sẽ gỡ rối được.” Long nhìn thẳng vào Thánh Mẫu ý vị thâm trường nói, trên khóe môi còn treo nụ cười tà mị.
Khi nhìn thấy cái bản mặt này của Long, Thánh Mẫu tự giác lui bước về sau vài bước để nhìn hắn rõ hơn. Đây chính là nụ cười không lẫn vào đâu được của hắn, sự chết chóc của tên này đã quay trở lại.
“Chẳng lẽ ngài muốn phá hủy Chư Thần Minh Ước ra tay xóa sổ 7 Chí Tôn kia?” Thánh Mẫu có chút sợ sệch nói ra, tên điên này thì cái gì hắn cũng làm được.
Long lắc tay cười tà: “Đệ hứa sẽ không ra tay với tụi nhóc con đó.” Long biết nàng đang lo lắng điều gì, so với nhân dân làm nô lệ thì một cuộc Thần Chiến ngay tại Trần Thế còn khủng khiếp hơn nhiều.
“Tỷ chỉ cần phát động một cuộc thi tuyển toàn quốc là được rồi, không cần dùng đến Sắc Mệnh Chi Bảo. Đệ hứa với tỷ sẽ tặng cho tỷ một Thuận Thiên Kiếm Chủ mới và một Chí Tôn mới.” Long đưa ra hứa hẹn, ánh mắt của hắn giờ đây là một mảng điên cuồng.
Với tâm cảnh của một người đã sống gần hai ngàn năm đã trãi qua biết bao sóng to gió lớn giữa cuộc đời trầm luân này nhưng khi nghe Long nói đến những lời kia Thánh Mẫu Liễu Hạnh thật không thể bình tĩnh được, có người từng nói con người dù có tu luyện đến đẵng cấp nào đi nữa thì không bao giờ có thể làm chủ được tâm cảnh của họ.
“Tỷ không cần phải kích động như vậy, đệ sẽ mang bọn họ đến cho tỷ.” Long gật đầu chắc nịch. “Cho đệ thời gian một tháng.” Long giơ một ngón tay lên.
Nhận thấy thái độ của Long, Thánh Mẫu thở dài cất lời: “Được. Ta tin ở ngài.” Nàng quyết định đặt cược vào người thanh niên này, hắn có thể làm những điều gần như là không thể thành sự thật, giờ khắc này chỉ có hắn là đáng để nàng đầu tư.
“Quyết định vậy đi!” Long cười bí hiểm, trong lòng thầm đắc ý “Vợ yêu ơi chẳng phải em luôn tự ti về thân phận giữa hai chúng ta sao? Nếu như em cũng trở thành Hoàng Đế một đế quốc thì xem như chúng ta huề.”
“Nếu đã vậy ta lập tức trở về thực hiện kế hoạch.” Thánh Mẫu gấp quạt muốn rời đi.
“Khoan đã tỷ!” Long đưa tay ngăn. “Tại sao tỷ lại cho con bé Lê Hoàng Yên dùng Yêu Đao?”
Thánh Mẫu có chút bất ngờ trước câu hỏi của hắn, rồi cũng trả lời: “Con bé chính là người đã chọn thanh đao ấy. Có vấn đề gì sao?”
“Con bé chọn nó? Yêu Đao bị chọn?” Long ngạc nhiên nhìn thái độ của tỷ tỷ rồi lại hỏi: “Tỷ thực không biết thanh Yêu Đao đó là gì sao?”
Thánh Mẫu lắc đầu.
Long vuốt cằm rồi nói: “Tỷ đưa con bé đến chổ đệ! Đệ sẽ khai sáng cho nó biết tiềm năng thật sự của Yêu Đao.” Nói rồi hắn đua địa chỉ nhà cho tỷ tỷ.
“Được. Ngày mai ta sẽ đưa con bé đến chổ ngài.” Nói rồi Thánh Mẫu như tiên tử chốn tiên thiên nhẹ bay theo gió rời đi.
Long đứng ngắm nhìn tỷ tỷ rời đi rồi lắc đầu: “Sắp tới bận rồi đây!”