"Ta..." Tịch Nhân muốn nói lại thôi. Nàng thực ra cũng không có bằng chứng gì, chỉ là dựa vào trực giác mà nghi ngờ Tịch Yên. Cũng không thể vu oan cho người khác, tốt nhất là trước tiên đừng nói gì cho thỏa đáng, tránh để chuyện bé xé ra to.
“Ta cũng không có manh mối gì, gần đây cũng không hề kết oán với ai.” Tịch Nhân do dự một hồi rồi chậm rãi nói, cuối cùng lại thêm một câu: “Nhưng ta nghĩ, hẳn là có người không thích ta……”
Chỉ mong phụ hoàng có thể dựa vào manh mối mà ta cung cấp để đi tra.
Triệu Hoàng Hậu thấy mọi người đều không có manh mối, liền lên tiếng cắt ngang câu chuyện: “Đã phái người đi tra rồi, cứ chờ kết quả thôi. Vừa chờ vừa suy nghĩ cũng không muộn. Bây giờ trước tiên cho nàng uống thuốc đi!”
Kỳ đế đứng lên, vẻ mặt lại trở nên phức tạp: "Chương ngự y, tiếp theo sẽ giao cho ngươi."
Triệu Hoàng Hậu xoa xoa khuôn mặt tinh tế của Tịch Nhân, dịu dàng nói: "Nhân Nhi yên tâm, cứ làm theo lời Chương ngự y, ngươi sẽ ổn thôi. Đừng lo lắng gì cả. Hiện giờ chỉ có cách này thôi, mẫu hậu và phụ hoàng của ngươi đều đã đồng ý……”
“Ồ…… Được.” Tịch Nhân gật đầu, có hiểu có không. Loại thuốc này có tác dụng phụ gì không? Hay là rất khổ sở? Tại sao mẫu hậu lại có chút lo lắng?
Kỳ đế và Triệu Hoàng Hậu rời khỏi lều trại, Chương ngự y và Liễu Thừa Nghiêm đi đến trước giường của nàng, cả hai đều có vẻ lo lắng.
Tịch Nhân bất an hỏi: "Chương ngự y, ta bị trúng độc này... nghiêm trọng lắm sao? Ta sẽ thế nào? Sau khi uống giải dược có thể hồi phục bình thường không?"
“Công chúa hãy yên tâm, loại độc này tuy nguy hiểm đến tính mạng nhưng cách ức chế và giải độc đều đơn giản mà hiệu quả. Chỉ cần công chúa uống giải dược, độc tố sẽ dần dần được giải trừ và không ảnh hưởng đến cơ thể của công chúa.” Chương ngự y lắc đầu, vẻ mặt hiền hòa, khiến người ta an tâm: “Tối nay công chúa chỉ cần uống thuốc dẫn và thuốc giải, lần phát tác đầu tiên này sẽ không quá nguy hiểm.”
Thấy Chương ngự y tỏ ra tự tin như vậy, Tịch Nhân cũng yên tâm hơn nhiều, liền hỏi trực tiếp: "Thuốc dẫn đâu?"
Dù sao cũng không còn lựa chọn nào khác, mà thuốc có đắng cũng chỉ có thể dựa vào đó.
“Thuốc dẫn này kỳ thực là yêu cầu công chúa thông qua giao âm dương giao hợp để bài tiết và tiêu tán độc tố trong cơ thể mỗi lần phát tác. Đây chính là thuốc dẫn. Sau khi độc tố tiêu tán, công chúa sẽ uống thuốc, lúc này thuốc mới phát huy tác dụng, kiềm hãm Hồn khô độc.” Chương ngự y mặt không đổi sắc giải thích.
Là một thầy thuốc, hắn luôn luôn giải thích về dược lý một cách rõ ràng, chỉ là trước đó sợ rằng đế hậu sau khi nghe xong cách sử dụng thuốc dẫn sẽ tức giận, nên mới tỏ ra khó xử.
“Âm dương giao hợp? Ta phải làm thế nào để âm dương giao hợp? Ta cũng không biết phép thuật gì cả……” Tịch Nhân còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho rằng "âm dương" mà Chương ngự y nói đến là quẻ tượng âm dương trong Kinh Dịch, nên hỏi một cách mơ hồ, không hề chú ý đến vẻ mặt biến sắc của Liễu Thừa Nghiêm đang đứng bên cạnh.
Liễu Thừa Nghiêm không ngờ rằng, Tịch Nhân lại hỏi về chuyện nam nữ giao hợp một cách bình thường trước mặt Chương ngự y và hắn. Theo câu hỏi của nàng, hắn tự nhiên nghĩ đến những hình ảnh sắp diễn ra trong chốc lát, nhưng lý trí khiến hắn nhanh chóng xua tan những hình ảnh đó trong đầu và tiếp tục tập trung nghe Chương ngự y nói.
“À…” Chương ngự y rõ ràng không ngờ Tịch Nhân sẽ hỏi lại vấn đề này. Khuôn mặt già nua vốn không gợn sóng của hắn cũng không khỏi cứng đờ, sau một hồi suy tư, hắn nghĩ ra một cách nói uyển chuyển, “Nam là dương, nữ là âm. Mỗi lần công chúa phát độc, cần phải giao hợp nam nữ đến đỉnh điểm để phát huy tác dụng của thuốc dẫn. Sau khi xong việc, uống thuốc thì có thể giải độc.”
Về chuyện chăn gối, Tịch Nhân vốn đã hiểu biết. Sau lời giải thích của Chương ngự y, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ tác dụng của thuốc dẫn.
_____________________________
ŧıểυ kịch trường:
Chương ngự y (lặng lẽ lau mồ hôi trán): Thời buổi này, làm ngự y như ta càng ngày càng khó khăn!
Liễu Thừa Nghiêm: Cấm quân thống lĩnh như ta cũng... Kỳ thật cũng không tệ lắm.
Tịch Nhân: ??! Lại là liên hôn, lại là trúng độc, công chúa này rốt ai thích thì làm?!