Ngày hôm sau, sau khi tan làm Quốc đến đón anh trai về nhà, gặp đúng lúc Thành đang phải vác bao cát trên lưng. Bao cát đó cao tới hai mét, vừa nặng vừa cứng, cõng trên lưng nhìn từ phía sau chẳng thấy người đâu, chỉ thấy một bao cát lớn đang di động. Lúc ấy mắt Quốc bỗng nhòe đi, thề rằng nhất định sẽ giúp anh đổi một công việc khác. Nhưng Thành không đồng ý, Thành biết như vậy là làm khó em trai và không muốn làm thế. Thành không sợ khổ, chỉ cần không phải chịu khổ uổng công, kiếm được cái ăn là tốt rồi. Thành cũng rất thích Bắc Kinh. Tới Bắc Kinh, Thành như được mở rộng tầm mắt. Trong lòng thầm nghĩ, giá mà được sống luôn ở Bắc Kinh thì tốt. Sau này nhất định sẽ cho con lên đây học. Cả đời Thành đã như vậy, giờ anh đặt trọn niềm hi vọng vào con. Vẫn nói là hai đứa con gái nhưng ở thành phố thì trai gái là như nhau. Ví như em dâu chẳng hạn, cũng đi làm kiếm tiền đấy chứ. Còn cả mẹ Tây nữa, thậm chí còn giỏi hơn cả bố Tây đó thôi. Nhưng Quốc không nghe anh nói những lời như vậy, trong lòng Quốc đã bị tức giận và tủi thân bao kín. Tối hôm qua gọi điện hỏi Tây về chuyện này, Tây đã hứa sẽ về hỏi em trai, còn bảo chính mắt Tây nhìn thấy người chủ thầu cung kính sắp xếp bố trí việc này, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm. Tây dặn Quốc cứ yên tâm, đảm bảo không có vấn đề gì. Hôm đó, Quốc cảm động, còn nói xin lỗi cả nhà về chuyện giữa đêm gọi điện quấy nhiễu cả nhà. Tây cũng nói không sao, nói ra rồi thì không sao nữa. Sau đó, Tây cũng chẳng gọi điện thoại gì nữa. Mà Quốc cũng không. Cả hai đều cho rằng không gọi điện nghĩa là chẳng có chuyện gì cả. Không ngờ, tới công trường thấy anh trai đang làm việc không giống công việc của ngày hôm qua nữa nên Quốc giận quá đâm mất bình tĩnh, thiết nghĩ nếu Tây cứ có thái độ như vậy, nghĩa là Tây đang thách thức và Quốc cũng sẵn sàng đối phó. Thế nhưng Quốc lại nghĩ: Tây chẳng sợ phải ly hôn với Quốc, hoặc có khi thấy gia đình nhà Quốc mỗi khi gặp chuyện khó giải quyết toàn tới làm phiền gia đình Tây, có khi lại thay đổi chủ kiến, muốn chủ động ly hôn với Quốc cũng nên! Do vậy, Quốc quyết định thay đổi chiến lược, không trực tiếp đương đầu với Tây nữa. Vì dù sao đi chăng nữa việc của anh trai vẫn phải nhờ đến gia đình Tây mà. Dù thế nào đi chăng nữa, trước mắt cứ phải nhờ Tây giúp chuyện của anh trai rồi mọi chuyện khác tính sau.
Sau khi đón anh trai về nhà, Quốc bàn với bố phải làm những gì. Cuối cùng họ quyết định tới nhà Tây thăm, với danh nghĩa là bố Quốc tới Bắc Kinh muốn đến thăm gia đình thông gia, nhân tiện chính thức nói lời xin lỗi với nhà thông gia về chuyện Quốc nửa đêm gọi điện tới làm phiền. Hai người quyết định mai sẽ đi, đi vào buổi tối, vì buổi tối có thể gọi Thành cùng đi. Một là, nếu Thành cùng đi có thể nhờ đổi công việc khác cũng tự nhiên hơn. Hai là, buổi tối cả nhà họ đều có nhà, sáng thì chỉ có bố Tây ở nhà, mà ông ấy thì chả quan tâm tới việc gì hết.
Hôm đó, sáng Quốc đi làm, còn bố ở nhà chuẩn bị mọi thứ, đi thăm người ta cũng không thể đi tay không mà. Nhưng, nếu vậy biết biếu họ cái gì đây? Nói ra thì cũng chỉ là những thứ “cây nhà lá vườn” là có thể mang đến, nhưng lần này lên đây ông lại không mang theo, chỉ xách mỗi hành lý cho con trai. Quốc bảo cái này cũng dễ thôi, phía trước nhà có cái siêu thị, vào đó mua ít gạo mang tới biếu, cứ bảo từ quê mang lên, thế là được. Bàn bạc xong liền gọi tới nhà Tây, bố Tây nhận điện, rất nhiệt tình, nói rằng rất vui được đón chào, có thể đến từ ban ngày không nhất quyết tối mới đến, thậm chí còn mời buổi trưa ở lại ăn cơm, ở nhà đã có chị Hạ. Thực ra trong lòng ông không muốn để bố Quốc tối đến làm phiền mẹ Tây, cả ngày bà đã làm việc đủ mệt rồi, buổi tối cần nghỉ ngơi, giờ lại phải ngồi tiếp chuyện với người không hợp quả thực rất mệt mỏi. Nhưng bố Quốc lại nói buổi sáng không đi được vì sáng Quốc phải đi làm chỉ đến được buổi tối. Ông và bố Tây có cùng suy nghĩ đó là buổi sáng mẹ Tây không có nhà. Mà mẹ Tây không có nhà ông đến để làm gì chứ? Đi ban ngày chỉ có bố Tây ở nhà, hai ông lão nói những chuyện tào lao, khách sáo, thế là hết. Người nhà này thật là quá đáng!
Bố Tây nghe Quốc thông báo tối tới thăm, vừa gác máy liền gọi ngay cho Tây và mẹ Tây, bảo hai người chuẩn bị tâm lý. Nhận điện thoại của bố xong, Tây suy nghĩ và đoán ngay ra vì sao hai người đó tới thăm.
Tây liền gọi cho mẹ dặn tối nay đừng về nhà. Tây rất sợ bố Quốc trước mặt mẹ lại nói rằng “Bà thông gia để ý cho? Xem trong số những người khám bệnh có ai làm quan to?”. Nhất định mẹ sẽ nổi giận ngay ở đó và từ chối lập tức. Tây không muốn nhìn thấy viễn cảnh đó. Tây cũng sẽ không về nhà, bảo rằng phải làm thêm ca. Vì nếu Tây về nhất định Quốc sẽ hỏi chuyện của anh trai, hỏi ngay trước mặt bố và anh, hỏi Tây phải trả lời sao đây? Chẵng nhẽ bảo vì chuyện của Giai mà giờ đây Hàng đang chống lại cả nhà, không chịu làm gì giúp à? Ai lại vạch áo cho người xem lưng thế. Sau đó, Tây gọi điện về thông báo cho bố về kế hoạch của mình, bố cũng đồng ý nói hai mẹ con không cần về nhà,một mình ông ở nhà đối phó là được rồi.
Bố Tây ở nhà chuẩn bị đồ ăn cùng chị Hạ, sợ thiếu còn đi mua thêm hẳn chiếc nồi cơm điện mới. Gia đình họ trước nay ăn rất ít. Các loại thức ăn cũng không cần quá nhiều, đủ ăn là được, thức ăn chính thì phải nhiều. Chỉ ăn cá không cũng không được, phải có cả thịt gà hoặc thịt bò. Theo nguyên tắc đó của bố Tây, chị giúp việc cứ thế làm theo. Luộc một nồi xương to, mua một con gà chắc thịt thơm ngon cũng rất to, ngoài ra còn hầm một nồi móng giò. Mùi thịt thơm ngon từ trong nhà lan ra khắp hành lang, ai đi qua cũng không thể không hít một hơi thật sâu…
Khu Thiên An Môn vừa lên đèn, Quốc liền lái xe đưa anh và bố đi dọc phố Trường An. Thành mặc bộ quần áo của Quốc, tới nhà Quốc tắm rửa sạch sẽ, thậm chí tóc còn vuốt keo. Ăn vận như vậy vào trông còn oai hơn cả lãnh đạo. Bố nhường Thành ngồi ghế trước, mục đích là để Thành được ngắm cảnh thành phố cho rõ. Đây là lần đầu tiên Thành lên thành phố, hôm đầu tiên đến đã bị đưa ngay tới công trường, chưa kịp đi đâu hết. Quốc và anh trai trông khá giống nhau, tính tình cũng giống, nét mặt cũng hao hao. Thành ngồi bên cạnh, thấy em lái xe rất thành thạo rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm cảnh lung linh mà cứ ngỡ mình đang nằm mơ. Qua sách báo, bài học, ti vi, Thành đã biết đến Thiên An Môn rất nhiều lần, đối với Thành mà nói, nơi đây khác nào thủy cung trong thần thoại của thiếu nhi, vừa thần bí vừa huyền ảo; cũng giống như vầng trăng trên trời cao, trông thấy mà chẳng với tới được: trái tim của tổ quốc… hùng vĩ tráng lệ… cầu Kim Thủy… đại lễ đường Nhân Dân… Tất cả, tất cả ở đó mà tận hôm nay mới được tận mắt nhìn, song Thành không thấy vui trái lại cảm thấy có chút đau lòng. Cũng không thể không suy nghĩ cho được, hồi đó, khi bắt thăm, nếu Thành bắt được thăm đi học đại học thì…? Trong lòng Thành chợt chững lại. Những năm ấy, em trai học đại học rồi ở lại Bắc Kinh, kết hôn, mua nhà, Thành vừa mừng cho em nhưng mỗi lần ấy cũng thấy tủi thân như có mũi kim đâm vào lòng mình. Trong sâu thẳm lòng mình, Thành cũng thầm trách bố, oán phận, nhưng trên hết Thành vẫn biết đối mặt với hiện thực, ở lại nông thôn làm việc, lấy vợ, sinh con. Vợ Thành cũng là người phụ nữ lấy theo tiêu chuẩn phụ nữ nông thôn, lại sinh được đứa con ngoan, kể cũng không đến nỗi, bên ngoài tuy không xinh nhưng được cái nết, đôi bàn tay gầy guộc xương xẩu thô ráp như tay đàn ông, chỉ nhỏ hơn mà thôi. Sách đã nói, tay là bộ mặt thứ hai của phụ nữ,… Bố Quốc ngắm nhìn hai anh em từ ghế sau, mà trong lòng buồn vô cùng. Số mệnh là gì chứ? Là thế này đây. Nếu nói rõ thì Thành còn chăm học và thông minh hơn cả Quốc, chỉ vì sinh nhầm nhà, sinh ra trong gia đình ông, mà cả đời phải đánh đổi như vậy. Ông biết trong lòng con trai cả cũng không vui, đứa con này tư chất hơn người, nếu không thì đã không đỗ đại học điểm cao thế. Ông cũng từng hỏi Thành về chuyện này nhưng Thành đều bảo “không sao”. Gia đình nuôi Quốc ăn học suốt mười năm, nên không xây nhà cho Thành được, mỗi lần đề cập tới Thành đều nói là “không sao”. Thật đáng thương cho đứa con này, thông minh, tốt tính, tầm nhìn cũng tốt, nhưng lại phải ở lại cùng bố làm ruộng nuôi ăn. “Quốc à, khi nào tiện bảo vợ con dẫn chị dâu cùng đi xem nữa!” Bố Quốc dặn. Không để em mở miệng, Thành đã vội đỡ lời “Bố lại thế rồi!”
Quốc chỉ vờ như đang tập trung nhìn phía trước để lái xe, không quay sang nhìn anh, trái tim Quốc đang bị sự xấu hổ và dằn vặt bóp nghẹt. Đúng lúc ấy, bố Quốc lại lên tiếng: “Quốc, lần này sang nhà thông gia có mấy việc nhất định phải làm: một là, quan hệ giữa con và vợ, nhân hôm nay có người lớn hai bên, hai đứa mau làm lành đi; hai là, vấn đề về công việc của anh con. Việc này không cần con phải nói, bố sẽ nói. Bố không tin bố phải vác cả cái mặt già này đến mà họ cũng không thèm đếm xỉa; việc thứ ba là,…” Quốc không tin vào tai mình, còn việc thứ ba nữa cơ, việc gì nhỉ? “Việc sinh con của hai đứa!”
“Bố, chuyện này chưa nên nói vội!” Quốc ngắt lời bố.
“Chuyện này mà không nói thì chuyện thứ nhất kia cũng chẳng cần. Bố bảo hai vợ chồng con hòa thuận để làm gì? Là để sinh con nối dõi! Vợ con đó, còn dám nói không muốn sinh nữa, con mà không bỏ nó thì đừng là con trai ta nữa!”
Quốc dịu giọng thuyết phục: “Bố, việc này chúng ta nói sau được không? Sinh con đâu phải nói sinh là sinh ngay, chúng con phải giải quyết hết các vấn đề và các việc khẩn cấp trước mặt đã.”
Thành nói đỡ: “Bố, em nói cũng có lý mà!”
Bố Quốc ho mấy tiếng ra điều không phải tranh cãi nữa.
Tây tới bệnh viện tìm mẹ, mẹ cũng đang đợi Tây ở văn phòng. Nhưng Tây đẩy cửa ra, đèn không bật mà cũng chẳng thấy ai, đành đi ra thì chợt nghe tiếng mẹ gọi. Tây nhìn mãi mới thấy mẹ đang nằm trên ghế sô pha. Tây giật mình lao tới hỏi mẹ có sao không, nhưng mẹ Tây bảo không sao, mệt quá nằm nghỉ chút thôi. Tây bỗng cảm thấy hối hận vô cùng, nếu không vì mình, sao mà tan làm rồi mẹ vẫn phải nằm lại cơ quan không thể về nhà? Tây ngồi xuống bên cạnh mẹ, nắm chặt bàn tay của mẹ trong tay mình, tay mẹ sao mềm đến vậy, lại ấm áp nữa. Tây xoa xoa bàn tay mẹ và nói: “ Đều tại con, con toàn gây rắc rối cho mẹ.”
“Khách quan mà nói Quốc cũng không đến nỗi.”
“Nhưng chỉ mình anh ý không đến nỗi đâu có đủ.”
“Ở khía cạnh nào đó mà nói, nó có hiếu với bố mẹ đến thế chứng tỏ trái tim nó cũng là người nồng hậu.”
“Nhưng có hiếu đến mức chả còn nguyên tắc gì cả! Bố mẹ anh ấy bảo đi giết người chắc cũng đi à? Thế mà gọi là có hiếu sao? Là nhu nhược thì đúng hơn! Là ngốc nghếch! Là không có chính kiến!” Tây nói trong ấm ức. Mẹ Tây đột nhiên cười phá lên khiến Tây lấy làm khó hiểu: “Mẹ, mẹ cười gì thế?”
“Ừm, để mình bố con ở nhà đối phó với họ quả là làm khó cho bố.” Thế là Tây cũng bật cười. Lúc ấy, mẹ Tây nói tiếp: “Đúng rồi, Tây à, mẹ dẫn con tới một bác sỹ đông y chuyên trị bệnh sảy thai tái phát. Có điều ông ta đi Quế Châu mất rồi, đợi ông ta về mẹ sẽ dẫn con đi.” Tây không lên tiếng khiến mẹ phải hỏi lại: “Tây!”
“Không ích gì đâu. Mẹ à, con xem qua sách rồi, không ích gì đâu.”
“Sách con xem là tây y, tây y chữa không được, đông y…”
“Bác sỹ tây y như mẹ chẳng từng nói đông y toàn là lừa cả sao…”
“Vớ vẩn! Mẹ là bác sỹ tây y, mẹ cũng không nghĩ thế. Nói thế là phiến diện, là không biết gì…”
Tây không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, nên ngắt lời mẹ: “Mẹ, mẹ nghỉ đủ chưa?... Nếu đủ rồi chúng ta đi ăn nhé!” Mẹ Tây ngồi dậy, và hai người cùng đi xuống. Tây nói: “Con dẫn mẹ tới nơi này rất hay, toàn món Thiệu Hưng chính thống, nấu rất ngon, chỉ tội hơi đắt một chút, nhưng mẹ đừng lo, con đãi mẹ!”
Mẹ Tây cười: “Con mời hả, khẩu khí quá nhỉ! Con là do mẹ nuôi lớn đấy, mời mẹ một bữa cơm cũng đáng làm lắm!.”
“Nhưng con có yêu cầu mẹ nuôi con đâu! Là mẹ sinh con ra, mà mẹ sinh con thì nuôi con cũng là trách nhiệm và nghĩa vụ của mẹ mà!”
“Con đi mà nói cái lý luận này với ông bố chồng ý!”
“Nói với ông ý khác nào tự sát!”
Mẹ Tây vừa lườm vừa cười, Tây cũng cười, khoác lên vai mẹ cùng đi dọc hành lang khu điều trị ra ngoài.
Chuông cửa nhà Tây reo lên. Đúng lúc mọi thứ vừa xong. Thức ăn đã bày lên bàn, chỉ sợ nguội nên dung bát úp vào. Cơm cũng đã chín. Trên bếp còn đang đặt nồi hầm, đợi ăn nửa bàn tiệc rồi bê ra sau. Bố Tây không chuẩn bị rượu vì sợ uống vào mọi chuyện lại không khống chế được. Mẹ Tây đến mộtmột giờ phải nghỉ ngơi rồi.
Không ngờ bố Quốc lại mang rượu tới. Ông thấy nếu chỉ mang mấy thứ “cây nhà lá vườn” không thôi chưa đủ, thế nên tự ý mau thêm hai bình rượu, là hai bình Nhị Oa Đầu. Ông ta vừa bước vào nhà liền nắm tay bố Tây chào hỏi nhiệt tình: “Ông thông gia, xem ra dạo này ông mệnh mỏng quá nhỉ.”
Quốc vội tới thanh minh: “Bố, ở quê chúng con, nói mệnh mỏng nghĩa là nói sống thọ. Mệnh càng mỏng nghĩa là chúc sống càng thọ.”
Bố Tây cười ha ha: “Cũng mỏng nhé!” Sau đó quay sang chào Thành “Đây là Thành phải không? Đẹp trai quá nhỉ!”
Bố Quốc tiếp lời: “Để làm gì đâu? Có đẹp nữa cũng chỉ làm công nhân thôi, rồi cũng vác đá, đào đất mà thôi.”
Bố Tây vờ như không nghe thấy gì, vì những lý do họ tới đây Tây đều đã đoán ra và nói qua với bố. Ông gọi Hạ ra: “Hạ à, mau rót nước mời khách nhé.” Rồi lại quay lại nói với khách, “Xin mời, chúng ta vào ngồi ghế sô pha, chúng ta uống nước trước nhé, rồi rửa tay ăn cơm!”
Bố Quốc không ngồi, ngoái cổ nhìn xung quanh. Đương nhiên ông ta đang tìm người nhưng chưa thấy người mình cần tìm, thế nên cất tiếng hỏi: “Bà thông gia không có nhà ạ?”
“Vẫn chưa tan làm.”
Lúc này, bố Quốc mới tới bên ghế sô pha từ từ ngồi xuống: “Vậy chúng ta đợi bác gái về rồi cùng ăn.”
“Tối nay nhà tôi không về. Ở bệnh viện có bệnh nhân mắc bệnh nặng.”
Mặt bố Quốc chợt trùng xuống. Mặt Quốc trông cũng không vui. Nhưng Quốc cố nhịn, quay lại nói với bố: “Công việc ở bệnh viện là thế đấy ạ. Thời gian làm việc của bác sỹ là phụ thuộc vào yêu cầu của bệnh nhân.”
Chẳng buồn để ý lời con trai nói, bố Quốc hỏi thẳng bố Tây: “Bác thông gia đúng là làm quan to nên không được tự do. Nếu biết trước hôm nay bác nhà bận, chúng tôi sẽ hẹn hôm khác tới. Nói vậy, người nào biết thì cho rằng chúng tôi đến không đúng lúc, không chọn ngày nên đến đúng hôm bác nhà bận, không được gặp mặt rồi; người không biết lại cho rằng bác nhà cố tình tránh chúng tôi, không muốn gặp chúng tôi.”
Bố Tây vờ như không nghe hiểu ý tứ gì: “Lẽ nào lại vậy? Công việc của bác sỹ thôi mà, đúng là không phải công việc để ai cũng làm được. Chẳng có ngày tháng đêm hôm gì hết.” Đúng lúc ấy, Hạ tới rót trà. Nhân cơ hội này, bố Tây vội chuyển chủ đề, nói với bố Quốc: “Có chuyện này tôi luôn muốn nói, mà chưa có cơ hội để nói, cảm ơn gia đình thông gia lắm.”
Bố Quốc ngạc nhiên: “Chuyện gì cơ?”
Bố Tây chỉ vào Hạ: “Là Tiểu Hạ!... Hạ làm ở đây rất tốt, học hỏi rất nhanh, chuyên tâm, cố gắng. Từ khi có Hạ ở đây, cuộc sống gia đình của chúng tôi được nâng cao rõ rệt! Nghe Quốc nói gia đình thông gia đã giúp tìm cho chúng tôi người tốt như vậy, cũng phải mất nhiều công sức rồi!”
Bố Quốc phảy tay nói: “Ai lại nói thế! Có điều, con dâu Bảo An đúng là dâu hiếm trong thôn chúng tôi đấy.” Rồi quay sang nói với Hạ: “Con dâu Bảo An à, nghe thấy chưa, mọi người đang khen cháu đấy! Cố gắng làm tốt nhé, cả nhà đối xử với cháu tốt vậy, quần áo cháu mặc cũng toàn do mọi người ở đây mua cho đấy.” Hạ gật đầu. Bố Quốc nói thêm: “Có câu này rất hay: đối với người thế nào sẽ nhận lại thế ấy, tốt với người một sẽ nhận lại mười!”
Hạ lại gật đầu, quay sang hỏi ý kiến bố Tây: “Bác ạ, mình ăn được chưa ạ?”
Bố Quốc vội nói: “Thế còn con dâu và em trai đâu?”
“Chả biết Tây nó bận gì nữa.” Quay sang bố Tây vờ hỏi lại rồi ông lớn tiếng gọi Hàng: “Hàng! Ra ăn cơm nào!”
“Con không ăn, không đói, mọi người cứ ăn đi!”, tiếng trả lời hắt ra từ trong phòng, đến cửa cũng chẳng buồn mở ra, nói gì đến thò mặt ra. Nhà có nhiều người đến vậy, chẳng nhẽ Hàng không biết. Lúc này, không chỉ bố con Quốc thấy bực mình mà đến bố Tây cũng cảm thấy xấu hổ chả biết giấu mặt vào đâu. Hàng lúc này quả thật hơi quá đáng! Bố Tây vội tới bên cửa phòng con trai, mở cửa, nhưng cửa bị khóa trong, ông vội gõ cửa dồn dập. Một lát sau, cửa mở ra, bố Tây vội bước vào, khẽ trách con: “Con làm sao thế, đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có là sao?”
Hàng chẳng buồn nghe cũng chẳng buồn giải thích gì, cầm theo điện thoại định đi ra ngoài, nhưng nghĩ một lúc lại đặt điện thoại xuống, trước khi đó đã kịp tắt máy. Bước ra ngoài thấy bố con Quốc chỉ gật đầu chào, sau đó đi thẳng ra phía cửa đi tất đi giày, mở cửa và ra ngoài!
Bố Tây xấu hổ vô cùng, nhìn bố Quốc lắc đầu cười gượng: “Tuổi trẻ là vậy đấy, đều thế cả, chả làm thế nào được!”
Quốc không nhịn được nữa bèn lên tiếng: “Tuổi trẻ của cậu ấy cũng dài quá ạ.” Trước mặt mọi người, ngoài bố Tây ra, Quốc cũng thấy xấu hổ vì Hàng.
Thành vội chen vào: “Bố, mở chai rượu này ra được chưa?”
Thái độ Thành rất nhã nhặn, kính cẩn như thể việc mở chai rượu này ra hay không là việc cực kỳ quan trọng, như thế tự nhiên câu chuyện được chuyển sang một chủ đề khác, không khí căng thẳng cũng vì thế được dịu đi.
Bố Tây lúc ấy không thể không nhìn Thành một cái và nghĩ, thằng bé này, đúng là rất tinh tế, rất hiểu chuyện! Bố Quốc nghe con hỏi vậy, liền bỏ chuyện về Hàng sang một bên, ra lệnh cho Hạ: “Con dâu Bảo An, đi lấy chén ra đây, ta mở rượu nào!”
Hạ nhìn bố Tây, bố Tây thầm nghĩ và hiểu rằng bữa rượu ngày hôm nay là không thể tránh được rồi. Đành nhượng bộ thôi, thế nên gật đầu ra hiệu với Hạ. Hạ nghe lệnh mang rượu vào phòng ăn, nhân đó, bố Tây mời mọi người vào phòng ăn dùng bữa. Mọi người đều đã ngồi xuống. Bố Quốc lấy chai rượu trong tay Hạ quay sang nói với bố Tây: “Chai rượu này nhất định phải uống, nếu không uống nghĩa là ông coi thường chúng tôi rồi…”
Nhìn vẻ khó xử của bố Tây, có vẻ ông thực sự không muốn uống, Thành vội đỡ lời: “Bố, nếu bác không thể uống thì thôi đi, rượu cũng không tốt mà.” Quốc nhìn anh một cái thể hiện sự cảm ơn, trong tình hình thế này, với danh phận của mình, Quốc cũng không tiện nói đỡ cho bố vợ.
Bố Quốc tự ái đặt chai rượu xuống. Bố Tây thầm nghĩ, mình sẽ cầm chai rượu và rót nửa chén, rồi nâng cốc: “Nào! Chào đón mọi người tới thăm! Có gì chưa được chu đáo, mong bỏ qua cho!” nói xong uống một hơi hết chén rượu “Tôi xin uống trước để thể hiện tấm lòng!”
Nét mặt bố Quốc tự nhiên dịu xuống, rót đầy ly rượu rồi một hơi uống cạn: “Ông thông gia, ông không coi tôi là người ngoài, không coi thường tôi, tôi hiểu chứ. Nếu ông không biết uống rượu thì đừng uống, ông có lòng như vậy là đủ rồi.”
“Thôi, ăn cơm đi!” Bố Tây khua tay mời cả nhà đồng thời gọi Hạ “Hạ, cháu không còn việc gì nữa chứ?... Nếu không còn cũng ngồi xuống ăn luôn!”
Bố Quốc bỗng mở to mắt, nói: “Nó không làm thế được!”
“Cũng chỉ là tiện ăn luôn thôi mà. Lát nữa mới ăn, thức ăn nguội mất.” Bố Tây giải thích.
Bố Quốc lắc đầu: “Không được!” Sau đó, nhẫn nại giảng giải cho Hạ: “Con dâu Bảo An à, không được! Người ta đối với mình tốt mình nhận thành ý, nhưng chúng ta không thể không biết đến một chút lễ giáo được, chủ vẫn là chủ mà!”
“Có gì mà chủ với cả không chủ chứ. Hạ, cháu phải tới đây giúp gia đình bác, chẳng qua là vì hoàn cảnh, người với người bình đẳng với nhau mà.”
“Người với người bình đẳng sao?” Bố Quốc hỏi lại một câu.
“Bình đẳng.” Bố Tây gật đầu.
Bố Quốc lại rót đầy chén rượu rồi uống cạn, lắc đầu cười: “Cũng chỉ là nói thế thôi. Người với người có thật bình đẳng không? Lấy ví dụ nhé, khi đi trên đường, có người cưỡi ngựa, có người cưỡi lừa, có người lại phải gánh nặng, bình đẳng, bình đẳng ở chỗ nào? Nếu bình đẳng thì phải cùng cưỡi ngựa chứ… Ông thông gia à, ông là giáo sư, học vấn cao hơn tôi nhiều, rất nhiều, nhưng với vấn đề này, tôi không thể đồng tình với ông được. Tôi nói cho ông biết: người này với người này là bình đẳng! Chẳng nói đâu xa, hai đứa con tôi đây. Cùng một mẹ sinh ra, cùng lớn lên một nhà, một đứa được học đại học, một đứa không, kết quả thì sao chứ? Đứa đỗ đại học, cả năm ngồi trong văn phòng làm việc, mưa không tới mặt, nắng không tới đầu, mùa đông lạnh có điều hòa ấm áp, tiền kiếm được nhiều; còn đứa không được học đại học, quanh năm bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mệt nhọc vô cùng, mà kiếm cũng chả được bao nhiêu. Muốn lên thành phố tìm việc nào đó kiếm nhiều tiền hơn, nhưng phải làm cái việc mà đến con lừa cũng chẳng làm nổi.” Đôi mắt ông vẩn đỏ, đưa tay với ly rượu, nhưng trong ly không còn rượu, bố Quốc liền trừng mắt nhìn Hạ: “Con dâu Bảo An, rót rượu đi!” Rượu rót rồi, ông lại uống một hơi cạn ly, và nói tiếp: “Nơi ở cũng thật tồi tệ, chẳng khác nào cái chuồng!”
Thành không nhịn được nữa đành ngắt lời bố: “Bố, lúc đến chẳng phải đã bảo không nói về chuyện này mà! Chúng ta đã làm phiền mọi người nhiều rồi, Quốc và Tây cũng đã cãi nhau vì chuyện này tới giờ chưa lành đấy thôi!”
Bố Tây lại ngước nhìn Thành, quả thật ấn tượng với người này càng lúc càng tốt. Đồng thời cũng thấy thông cảm và hiểu cho tấm lòng của bố Quốc. Đúng vậy, một đứa con thông minh như vậy, chỉ vì gia đình không có tiền cho ăn học, mà số mệnh đã hoàn toàn thay đổi, không thể không khiến người khác phải đau lòng. Đến một người ngoài như ông còn thấy thương xót nữa là bố Quốc.
Bố Quốc thấy con trai nhắc liền nói ngay chuyện trên đường định nói. “Ông thông gia à, tối nay chúng tôi tới đây, một là tới cho biết nhà biết cửa, hai là cũng muốn nói chuyện của bọn trẻ. Tôi biết, Tây gả cho Quốc cũng phải chịu thiệt thòi, vì chúng tôi chỉ là một gia đình nông dân…”
“Đâu có!” Bố Tây phảy tay: “Ông xem trên bảng xếp hạng những người giàu có ngày nay xem, nửa là xuất thân từ gia đình nông dân đấy!”
Bố Quốc cũng phảy tay: “Những người đó là ai chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ biết điều kiện nhà chúng tôi không tốt, khiến con dâu phải chịu nhiều thiệt thòi. Năm hết tết đến, ở nhà chúng tôi rất lạnh, trong phòng lại không có máy sưởi, đầu năm Quốc có nói dẫn vợ về ăn tết, vợ Quốc và chị dâu cả đêm có ngủ được đâu, chúng tôi may cho chúng nó cái chăn, dùng toàn bông mới, trong ngoài balớp, khâu ba cái vỏ với ruột”, vừa nói ông vừa nhét một ngón tay vào giữa ba ngón tay để miêu tả.”
“Chúng tôi biết. Tây về cũng có kể chuyện. Con bé Tây từ bé sống cùng bố mẹ, công việc của tôi và nhà tôi rất bận, nên cũng không dạy dỗ được nó, làm nó hư,tính tình quá quắt, kiêu ngạo.”
“Vấn đề vẫn là vì nhà chúng tôi nghèo, điều kiện không tốt, Quốc nói năng hành xử cũng có nhiều chỗ chưa được chu đáo, làm mất lòng Tây, ông xem, tôi vừa đến, là gây chuyện với Tây, vừa đến là cãi nhau, chúng cãi nhau đến mức tôi cũng không thể chịu được. Vì thế, tối nay tôi tới đây, coi như là chuộc lỗi với gia đình. Mong ông nói với Tây.”
“Không có gì mà. Con bé Tây đó, cứ hễ hơi cãi nhau chút là nổi giận. Đó là chuyện bình thường. Nghe như ông nói thì chúng tôi phải thay mặt Tây xin lỗi gia đình mới phải. Lát con bé đó về, tôi sẽ nói nó.” Sau đó, ông quay mặt sang nói với con rể: “Quốc à, Tây nó là con gái, lúc nào rỗi, con chủ động gọi điện cho nó cái, hai đứa nói chuyện, dàn hòa với nhau nhé! Bố với mẹ Tây cũng có những lúc va chạm, mỗi lần như vậy đều là bố làm lành trước. Chúng ta là đàn ông mà…”
“Đúng vậy, đàn ông không nên có cái nhìn tầm thường như đàn bà!” Bố Quốc cũng quay sang nói với con trai: “Con gọi cho Tây đi, đi luôn đi.” Nguyên nhân thực sự ông giục Quốc gọi cho Tây là vì xem tình hình nhà họ tối nay, chắc mẹ Tây chẳng còn hi vọng gì rồi, bây giờ có lẽ đã trốn ở đâu không muốn gặp họ, thái độ đó chẳng cần nói cũng biết, vậy thì chỉ còn cách mời Tây ra mặt thôi, nhờ nó nói với Hàng, đổi công việc khác cho anh trai.
Quốc không dùng điện thoại nhà mà gọi bằng di động, ra ban công gọi. Quốc không muốn mọi người nghe thấy mình nói gì. Xin lỗi có khác gì năn nỉ, tốt nhất không để người thứ ba biết, vì như thế sẽ gây trở ngại cho người đi xin lỗi, ảnh hưởng tới hiệu quả của việc xin lỗi này.
Tây bắt máy. Ban đầu cũng không định nhận điện, nhưng mẹ giục Tây nhận. Trong điện thoại, Quốc thành khẩn xin lỗi Tây, và nhờ Tây chuyển lời xin lỗi chân thành nhất tới mẹ. Tây là người ưa nói ngọt không ưa cứng rắn, khi đối phương nói ngọt thì Tây lập tức mất cảnh giác, rất dễ thành khẩn lại. Thế nên lập tức nói một loạt những gì trong lòng: “Anh, em biết anh cũng khó xử. Là người phải đứng giữa vợ và bố mẹ, rất khó. Em không phản đối anh làm đứa con có hiếu, nhưng cũng không thể tới mức chẳng còn quy tắc gì nữa chứ, anh cũng phải biết nói không với bố mẹ chứ! Cái gì có thể làm thì bảo có, cái gì không phải nói rằng không…”
Vừa hay Quốc đang không biết phải đề cập tới câu chuyện như thế nào thì bên này Tây đã mở miệng trước. Thế là Quốc tranh thủ cơ hội giáo huấn cho Tây một bài về thế nào là sự khác biệt và chênh lệch giữa nông thôn và thành thị. Tất nhiên trước đó phải đứng trên lập trường của Tây để nói về những lạc hậu của nông thôn – trước tiên phải “đồng tình” mà, sau đó mới có thể nói công bằng. Quốc nói: “Anh biết người nhà anh đôi khi đưa ra những yêu cầu hoang đường, quá đáng, nhưng anh là đứa con sinh ra ở nông thôn lên Bắc Kinh học, anh hiểu hơn ai hết về sự khác biệt trong quan niệm về giá trị cũng như về văn hóa giữa nông thôn và thành thị. Những khác biệt ấy đâu chỉ nói vài câu lý thuyết là có thể giải quyết được. Nói cách khác, nơi nào cũng có cái lý riêng của mình. Thế nào gọi là nhập gia tùy tục? Thế nào gọi là cơ sở hạ tầng quyết định kiến trúc thượng tầng? Chính là đây. Nói như anh đây, như thằng Quốc này, ở đây cũng được coi là người có trí thức, có văn hóa, nhưng về tới thôn quê rồi vẫn không thể chống lại thực tế được.”
…
Cùng lúc ấy, trên bàn ăn, bố Quốc và bố Tây cũng đang lý luận với nhau về vấn đề này. Bố Tây đồng ý là khi Hàng về sẽ nói chuyện với Hàng. Vừa nói dứt lời thì Hàng về. Hàng ra ngoài ăn tối, Hàng cố tình tránh mọi người trong nhà Quốc, chuyện của Thành cũng làm Hàng khó nghĩ, muốn giải thích nhưng chẳng biết phải giải thích như thế nào. Mà có giải thích chắc gì họ hiểu cho, đến chị gái còn chả hiểu cho nữa là. Thế nên, trong ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách. Ăn cơm xong Hàng còn lái xe lòng vòng một lúc, ước chừng bố con Quốc đã đi mới về. Nhưng vừa bước vào cửa đã hối hận, lẽ ra nên gọi điện về trước. Về đến nhà chỉ khẽ nói trong miệng tiếng “xin chào” với bố con Quốc rồi tiến thẳng tới bình nước hứng nước uống, bữa tối nay hơi mặn mà. Hết nước, Hạ nói đã gọi điện người ta mang tới, chắc sắp đến rồi. Hàng gật đầu rồi đi luôn vào phòng, nhân tiện khóa chốt cửa luôn. Một lát sau lại thò đầu ra ngoài hỏi Hạ có thấy chiếc MP3 của Hàng ở đâu không, Hạ vào phòng tìm giúp. Bố Quốc tò mò hỏi mất gì, bố Tây đành trả lời rồi sau còn giải thích thêm rằng thằng con này chuyên vứt đồ bừa bãi. Sau đó, Hạ ra ngoài, bố Quốc quan tâm hỏi xem đã tìm thấy đồ chưa, khi biết tìm được rồi cũng gật đầu yên tâm. Không ngờ, khi người đưa nước mang nước tới, bố Tây bảo Hàng ra trả tiền, Hàng lại chẳng tìm thấy ví mình đâu, và lại hỏi Hạ. Hạ vào nhà vệ sinh tìm được ví tiền cho Hàng. Ví vẫn nằm nguyên trong túi quần bò, Hạ móc ra và để bên cạnh máy giặt. Khi Hàng lấy tiền trả tiền nước, bố Quốc tranh thủ hỏi: “Ông thông gia à, Hàng về rồi, ông nói với cháu nó một tiếng.”
Bố Tây khẽ thở dài trong lòng, sao người này chả biết điều gì hết vậy? Lúc đó nhận lời là để cố gắng hết sức cải thiện mối quan hệ. Ông ta nghĩ nhà nào cũng như gia đình ông ta chắc, ông cứ nói mà có ai dám cãi đâu. Con trai người ta cũng đã trưởng thành, có lập trường và tư tưởng riêng. Mà cho dù con cái chưa lớn, gia đình Tây luôn tôn trọng ý kiến và lựa chọn của các con. Khi không có ai, bố Tây có thể hỏi thăm tình hình, rồi cùng bàn bạc; giờ trước mặt đứa nóng tính như thế, bảo hỏi sao đây?
Hàng nghe được nên chủ động hỏi: “Hỏi con à? Hỏi việc gì?”
Hàng không muốn bố khó xử vì mình.
Bố Quốc yên lặng, ngay từ lúc đầu tiếp xúc với Hàng ông đã có chút nể, đây là một thanh niên cứng đầu và lạnh lùng, rất khó ứng phó, thế nên chỉ nói với bố Tây: “Ông thông gia, ông nói hay tôi nói nhỉ?” Nhưng ý thì đương nhiên là “ông nói đi”.
Hàng vừa định mở miệng nói thì bố đã phảy tay ngăn lại. Ông đã nhận ra thái độ của Hàng, bây giờ mà nói chỉ có mà làm loạn lên, nên ông quyết định dùng cách ôn hòa hơn, chứ nếu cứ kéo co thế này, chả biết bao giờ mẹ Tây mới được về nhà. Ông nói: “Thế này đi, mấy bố con cứ về trước. Việc của Thành, chúng tôi hỏi cụ thể rồi nói sau nhé.”
“Nhớ nghĩ cách giúp chúng tôi nhé!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức mà!”
“Ý ông là, có mỗi chuyện này ông cũng không dám hứa sao?”
“Không được”.
Bố Quốc, dậm chân đứng thẳng dậy: “Được rồi, tôi hiểu rồi!... Ông thông gia à, việc cần làm chúng tôi đã làm, việc không cần làm chúng tôi cũng đã làm; điều cần xin lỗi cũng đã xin, không cần xin cũng xin rồi. Nếu con gái ông muốn sống với thằng Quốc nữa, thì phải sống cho tốt, còn nếu không muốn nữa, cứ nói một câu cho nhanh!” Sau đó ông hướng ra ban công gọi lớn: “Quốc! Chúng ta về!”
Quốc nghe tiếng gọi đi vào. Quốc vốn cũng đã gọi điện cho Tây xong chỉ là không muốn bước vào thôi, thích một mình đứng ngoài ban công ngắm trăng. Quốc không muốn nhìn thấy cha khó xử, cũng không muốn nhìn cha làm người khác khó xử, càng chẳng muốn thấy không khí gia đình Tây và thái độ của bố Tây. Không muốn nhìn cha nhìn anh lúc này, mà không, chính xác là muốn trốn tránh, để mặc bố một mình đối phó trong đó. Tự cho mình là người ở vị trí cao đặc biệt? Không buồn giao tiếp với bọn họ ư? Nói ư? Không nói đấy. Cứ không nói đấy, còn luôn miệng nói cái gì bình đẳng giữa người với người, đúng là giả tạo. Giả tạo nhất chính là Quốc, rõ ràng rất ghét gia đình này, lại còn cố dùng vẻ mặt giả tạo tươi cười, mục đích là để lợi dụng họ một chút…
*
Quốc lái xe đưa bố và anh về. Trên đường bố Quốc nói: “Bố thấy cái thằng đàn ông như con đúng là núp váy vợ rồi, chả có tý thể diện nào.” Ngừng lại giây lát, ông nói tiếp: “Mà mẹ vợ con cũng thật là lạ, quyết tâm trốn không thèm ra mặt.”
“Bố, con thấy việc này bố cũng hơi vội quá…” Quốc nói vậy thực sự cũng không có ý đổ dầu vào lửa. Nhưng không ngờ bố lại nổi cáu.
“Việc có phải của mày đâu chứ! Nếu là anh mày học đại học, còn mày làm công nhân, để xem mày có thấy tao nóng vội không?”
Thành vội vàng dàn hòa: “Bố! Thôi đi! Con cũng thấy bố hơi nóng vội mà. Việc này là chúng ta cầu xin họ, chứ đâu phải họ cầu xin ta đâu!”
Nghe con nói vậy, bố Quốc mới yên lặng. Nhưng trong lòng vẫn đầy ấm ức: “Mà con trai nhà đấy, chả hiểu cái thể loại gì nữa! Lớn tướng rồi, lúc thì tìm cái gì mà MP3, lúc lại tìm ví tiền, thế nghĩa là làm sao?” Nói xong vẫn chưa hết tức, tối nay đúng là ông đã phải chịu nhiều ấm ức. Rồi lại bực mình nhìn Quốc đang lái xe phía trước nói: “Cả tối nay chỉ có mỗi mình tao, trường cái bản mặt già này ra, đối phó với sự lạnh lùng của họ, mà cuối cùng họ cũng có chịu nhịn đâu! Còn con trai thì trốn ra ban công tìm sự yên ổn.”
Quốc chẳng nói lời nào, mặc cho cha trách giận. Trong lòng thầm nghĩ, sẽ không nhờ nhà họ nữa, sau này không nhờ nữa. Việc của anh trai, Quốc sẽ tìm cách giải quyết. Sẽ vận động mọi mối quan hệ, nhờ cậy mọi nơi, chắc cũng có thể lo được cho anh!
*
Sau khi nhận được điện thoại thông báo đã giải quyết xong chuyện, hai mẹ con Tây về nhà. Vì Quốc đã xin lỗi nên tâm trạng Tây cũng khá hơn. Vừa bước vào nhà lập tức cười nói với bố: “Bố, hôm nay làm phiền bố quá rồi.”
“Đừng có nói vậy, người ta vẫn là bố chồng con đấy. Dù là “người thô lỗ ít văn hóa”, nhưng…” Mẹ Tây phảy tay gạt cuốn sách trên tay chồng xuống, để ông tập trung vào câu chuyện. Đang nói tới chuyện sắp xếp công việc cho Thành, họ có thể bắt Quốc bỏ Tây, mẹ Tây đùng đùng nổi giận: đây là cái lý gì chứ, hại người chắc! Ly hôn thì ly hôn, xem ai sợ ai? Bố Tây giải thích rằng họ nghĩ đây là việc rất dễ làm, chứ không phải là không làm được, chẳng qua là họ chưa cho làm mà thôi.
Mẹ Tây: “Không cho làm thì sao hả?”
“Những câu này không nên nói ra. Nói ra không được. Môi trường, hoàn cảnh, quan niệm khác nhau nhiều quá.”
Cảm giác này của bố Tây là sau khi tận mắt nhìn thấy anh trai Quốc, và có ấn tượng thật sâu sắc, đồng thời cảm thấy rất thông cảm: “Bà chưa thấy đó thôi, thằng Thành anh trai Quốc là đứa rất được, thật đáng tiếc! Quốc cũng là đứa con ngoan,..,”
Mẹ Tây thở dài: “Nếu nó là người không tốt, sự việc đã dễ giải quyết.”
Vấn đề lại quay trở lại lúc ban đầu, thế nên chẳng ai nói gì nữa. Cũng chẳng biết phải nói gì.