Cửa lớn quán bánh bột hòe hoa đóng chặt, mọi người đều đang xì xào bàn tán, vẻ mặt nhìn qua có chút thần bí.
Vị tiểu ca này. Thượng Vân Trạch hỏi nam tử bên cạnh, Cửa hàng này xảy ra chuyện gì vậy?
Nhị vị là người bên ngoài đến à. Nam tử nói, Nếu là muốn mua bánh bột hòe hoa, trong thành này còn có không ít chỗ bán, quán của lão Dương e là sẽ không mở cửa nữa.
Vì sao? Thượng Vân Trạch hỏi.
Chuyện này... Cũng khó nói a. Nam tử liên tục lắc đầu.
Thím bên cạnh cũng thở dài: Nghiệp chướng a, ngủ một giấc tỉnh lại tức phụ liền chạy theo người khác, hương thân trong trấn, về sau sao còn có thể ngóc đầu nổi.
Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch liếc mắt nhìn nhau, nghe tư thế này, là tức phụ lão Dương bỏ trốn theo người khác?
Nói đến cũng kì quái, lúc trước rõ ràng còn ân ân ái ái, sao có thể nói là bỏ trốn theo người khác.
Đúng vậy, vài ngày trước đó lão Dương nấu cơm bị dứt tay, liền dọn quán, quán bánh bột đóng cửa ba bốn ngày, khi hỏi đến còn cười nói là tức phụ nhà mình đau lòng, cho nên không cho nhào bột làm bánh.
Này mới thành thân bao lâu a, còn chưa đến hai năm.
Tháng trước còn thấy tức phụ nhà lão Dương đi chùa cầu nương nương, nói muốn sanh con trai, hai người hẳn là ngọt ngào ân ái mới đúng, lúc trước cũng không có nghe phong thanh gì a.
Dân chúng xung quanh còn đang mồm năm miệng mười nói, Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch đi đến nơi yên tĩnh, sau đó nói: Có khi nào xảy ra vấn đề gì rồi không?
Ngươi thấy sao? Thượng Vân Trạch hỏi.
Nếu lúc trước hai người quả thật là phi thường ân ái, thì không có đạo lý bỏ trốn. Mộc Thanh Sơn nói, Nói không chừng là gặp kẻ xấu, hoặc là có ẩn tình khó nói gì đó.
Đứng đây đoán cũng vô dụng, đi xem thử thì biết. Thượng Vân Trạch chỉ chỉ vách tường bên cạnh, Đó là hậu viện cửa hàng bán bánh bột, có đi không?
Đi. Mộc Thanh Sơn một ngụm đáp ứng.
Thượng Vân Trạch cười cười, mang theo hắn thả người nhảy vào, vững vàng đứng ở trong viện.
Sau đó một nam tử từ phòng bếp lao tới, trong tay còn cầm một con dao phay.
Mộc Thanh Sơn: ...
Không phải nói là mật thám sao.
Cư nhiên vừa nhảy vào liền bị phát hiện.
Đột nhiên nhìn thấy hai người, nam tử cũng bị hoảng sợ, cảnh giác lùi về sau hai bước: Các ngươi là ai?
Thượng Vân Trạch nói: Ngươi chính là Dương lão bản?
Là các ngươi bắt tức phụ ta đi đúng không?! Lão Dương như là ý thức được gì đó, trong nháy mắt ngữ điệu liền kịch liệt lên, giơ dao phay liền xông lên phía trước, giận dữ hét, Mau thả nàng ra, bằng không ta liền cùng các ngươi đồng quy vu tận !
Thượng Vân Trạch ra tay điểm huyệt đạo của hắn.
Lão Dương sắc mặt đỏ lên, trán cũng nổi gân xanh.
Lão bản đừng hiểu lầm. Thượng Vân Trạch nói, Chúng ta là đến mua bánh bột.
Mộc Thanh Sơn vội vàng gật đầu.
Lão Dương hô hấp nặng nhọc, môi cũng có chút phát run, nhìn qua dĩ nhiên giận dữ.
Bất quá nhìn tư thế này, trong lòng lão bản hình như biết được tức phụ nhà mình vì sao lại mất tích, mà không phải là bỏ trốn theo người khác giống như người bên ngoài đang nói. Thượng Vân Trạch nói, Một khi đã như vậy, vậy tại sao không đi báo quan không đi giải thích rõ với hương lân, mà là mặc kệ lời đồn đãi ở bên ngoài chửi bới danh tiết nàng?
Lão Dương do dự một lát, mới nói: Các ngươi thật sự là không có bắt A Tú ?
Chúng ta thật sự là đến mua bánh bột. Thượng Vân Trạch một tay ôm Mộc Thanh Sơn qua, Ngươi thương nương tử, ta cũng thương nương tử, hắn muốn ăn ta liền đến mua, kết quả không trùng hợp lão bản vừa vặn đóng cửa, thì chỉ có thể đến xem.
Mộc Thanh Sơn: ...
Rõ ràng chính là xông vào nhà dân, còn có thể viện cớ nhiều như vậy
Lão Dương trầm mặc không nói.
Thượng Vân Trạch giải huyệt đạo của hắn.
Lão Dương nhặt dao phay trên mặt đất lên, lại bước thẳng ra bên ngoài, một chút cũng không để ý trong viện nhà mình còn có hai ngoại nhân không rõ lai lịch đang đứng.
Nếu lão bản là muốn đi cứu người, ta có lẽ có thể hỗ trợ. Thượng Vân Trạch nói.
Lão Dương lập tức dừng bước.
Thượng Vân Trạch cười cười: Chỉ cần lão bản nguyện ý làm vài cái bánh bột cho nương tử ta ăn.
Mộc Thanh Sơn: ...
Cũng không phải ta muốn ăn, là muốn mua về cho đại nhân ăn.
Các ngươi rốt cuộc là ai? Lão Dương hỏi lần thứ ba, bất quá thái độ lúc này rõ ràng tốt hơn trước rất nhiều.
Người trong giang hồ, vừa vặn đi ngang qua nơi này. Thượng Vân Trạch nói, Thấy lão bản tựa hồ cùng nương tử nhà mình tình cảm sâu đậm, suy bụng ta ra bụng người, liền muốn giúp một phen.
Thật sự không phải cùng một nhóm với đám người kia? Lão Dương vẫn như trước hoài nghi.
Mộc Thanh Sơn thầm nghĩ, quả nhiên là có ẩn tình a.
******
Bên trong Vương Thành, Ôn Liễu Niên đang gãy bàn tính, ba hai cái liền đem sổ sách tính toán rõ ràng: Trương đại nhân xin cứ yên tâm, đại điển dùng nhiêu đây bạc là đủ rồi.
Trương Uẩn cơ hồ muốn hạ xuống nhiệt lệ, Ta sửa sang ba ngày cũng không làm xong, không nghĩ tới Ôn đại nhân còn chưa đến một canh giờ liền sửa sang mạch lạc rõ ràng như vậy, quả thật là tư duy nhạy bén, người thường không thể so sánh a.
Trương đại nhân quá khen, lúc ở thành Thương Mang, một văn tiền cũng phải tính toán kĩ lưỡng, lâu ngày, cũng luyện ra được. Ôn Liễu Niên uống một ngụm trà, buông chén nói, Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước.
Ôn đại nhân tạm thời dừng bước. Trương Uẩn gọi hắn lại, tự mình một đường chạy tới phòng ngủ lấy ra một hộp gỗ lim, Chỉ là chút quà mọn, không có ý gì đâu, còn thỉnh Ôn đại nhân vui lòng nhận cho.
Là cái gì vậy? Ôn Liễu Niên khẽ nhíu mày.
Ôn đại nhân cứ yên tâm, không là vật đáng giá gì, thế nhưng cực kỳ bổ dưỡng. Trương Uẩn cười ha hả nói, Là nương ta đưa cho ta.
Như vậy a. Ôn Liễu Niên nghe vậy, Là thuốc à?
Trương Uẩn ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Ôn Liễu Niên giật mình nói: Trương đại nhân còn dùng thứ này?
Trương Uẩn vội vàng xua tay: Tất nhiên không phải. Sau đó lại ấp a ấp úng giải thích, Là nương ta thấy ta thành thân đã hai năm vẫn chưa có con, cho nên cầu trời khấn phật mang về đến.
Vậy vì sao lại tặng cho ta? Ôn Liễu Niên hồ đồ.
Thuốc bổ. Trương Uẩn dùng cánh tay đẩy đẩy hắn, chớp mắt nói, Nam tử ăn nhiều một chút cũng không sao.
Ôn Liễu Niên: ...
Khụ !
Mang hộp gỗ rời khỏi Trương phủ, vừa định đến Sơn Hải Cư xem thử, quẹo vào vừa vặn gặp được một hòa thượng đầu trọc, hai tay tạo thành chữ thập cúi đầu hành lễ: A Di Đà Phật, thí chủ xin dừng bước.
Đại sư có chuyện gì sao? Ôn Liễu Niên hỏi.
Bần tăng thấy ấn đường của thí chủ phát đen, gần đây sợ là dục cầu bất mãn a. Hòa thượng nói ra lời kinh người.
Ôn Liễu Niên: ...
Chuyện này cũng có thể nhìn ra được ?
Ôn đại nhân, lại đến Sơn Hải Cư tìm đại đương gia a. Đúng lúc có dân chúng nhìn thấy, cười chào hỏi.
Vừa nghe thấy đối phương là mệnh quan triều đình, lúc này hòa thượng kia sắc mặt trắng bệch, xoay người chạy vọt vào trong đám người phía trước, cơ hồ trong nháy mắt liền biến mất -- Hắn vốn dĩ là lang trung lưu lạc khắp nơi, nghe nói trong Vương Thành có thể kiếm tiền, vì thế liền cạo đầu trọc đi lừa gạt, ai ngờ thật sự xuất sư bất lợi, bởi vì khẩn trương cho nên đem yêu nghiệt quấn thân nói thành dục cầu bất mãn, thế nhưng còn là đại nhân !
Rất may là không bị bắt, nếu không nhất định sẽ ngồi tù !
Lục Truy đang ở dưới sảnh gảy bàn tính, sau khi thấy hắn tiến vào thì cười nói, Đại đương gia đang ở nhã gian phía trên, đang chờ đại nhân cùng nhau dùng cơm.
Ôn Liễu Niên nói lời cảm tạ, mang theo hộp gỗ lên lầu.
Lục Truy trong lòng buồn bực, hôm nay sao đại nhân đi đường lại nhẹ bẫng như vậy, cả người cũng không yên lòng.
Ôn Liễu Niên đẩy cửa ra, thở phì phì ngồi đối diện hắn.
Triệu đại đương gia nhanh chóng nói: Tối qua ta hỏi rồi.
Sau đó thì sao? Ôn Liễu Niên hỏi.
Triệu Việt nói: Tạm thời một tháng.
Ôn Liễu Niên tự mình châm trà uống.
Đây là cái gì vậy? Triệu Việt nói sang chuyện khác, kéo hộp gỗ lim mở ra cầm lấy một khối điểm tâm đen thui, Của ngươi à?
Ừm. Ôn Liễu Niên từ trong lỗ mũi nhả ra ngoài một chữ.
Triệu Việt cắn một ngụm: Hơi đắng.
Đắng là đúng rồi. Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói, Dùng để tráng dương.
Triệu Việt ngậm trong miệng, nuốt cũng không được, phun cũng không xong, một lúc lâu sau mới gian nan nói: Vì sao phải mua... thứ này?
Ôn Liễu Niên nói: Không phải mua, là Trương đại nhân đưa.
Triệu Việt: ...
Sau khi giải thích, tựa hồ cũng không có chỗ nào tốt a, đang êm đẹp đưa thứ này làm gì !
Còn có, vừa nãy khi ta ở trên đường, gặp được một đại sư. Ôn Liễu Niên nói, Nói ấn đường ta phát đen.
Triệu Việt lắc đầu: Mấy tên lừa đảo này xung quanh đều có, đừng để ý là được.
Ôn Liễu Niên nói: Còn nói ta dục cầu bất mãn.
Triệu Việt tâm tình phức tạp.
Ôn Liễu Niên bĩu môi nhìn hắn.
Triệu Việt đứng dậy ngồi vào bên cạnh hắn, lại đem người kéo vào trong lòng: Thật sự tức giận sao?
Bộ nhìn ta thực sự rất giống cơ khát khó nhịn lắm sao?! Ôn Liễu Niên rõ ràng mất hứng -- Đến nỗi toàn bộ Vương Thành đều biết ta cảm thấy bất mãn chuyện phòng the !
Sao có thể chứ. Triệu Việt dở khóc dở cười, Chỉ là trùng hợp mà thôi, đừng nghĩ lung tung.
Đêm nay muốn ăn giò heo Ôn Liễu Niên vung tay, Lớn như vậy !
Được. Triệu Việt gật đầu, nói xong lại cười, Lúc trước khi ở thành Thương Mang, lần đầu tiên ta xuống núi tìm ngươi, ngươi cũng nói muốn xây cho ta một tòa nhà lớn như vậy.
Ôn Liễu Niên da mặt dày nói: Ừm, ta chính là muốn lấy việc công làm việc tư. Chung quy mỹ nam tử anh tuấn như thế cũng không thường gặp.
Triệu Việt nắm tay hắn hôn hôn: Ta muốn vì ngươi mà trở nên tốt hơn. Lúc trước chỉ nghĩ sau khi báo được thù giết cha xong, thì ở Triêu Mộ Nhai ăn thịt uống rượu tùy ý sống hết một đời, chưa từng nghĩ đến những chuyện khác, cũng không nghĩ rằng sẽ gặp được hắn.
Ôn Liễu Niên nói: Ngươi bây giờ cũng rất tốt. Không giống Tần cung chủ thiên hạ đệ nhất, cũng không giống Thẩm minh chủ cả người đầy vinh diệu, bạc không tính nhiều, nhưng vừa vặn người một nhà có thể sống vui vẻ hạnh phúc, võ công không tính cao, nhưng chưa bao giờ bỏ qua ý niệm cố gắng, tính tình tốt lại kiên định, người như vậy, đời này cũng đã đầy đủ lắm rồi.
Huống chi còn rất anh tuấn.
Triệu Việt nâng cằm hắn lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái.
Ôn đại nhân a. Một trận tiếng bước chân truyền đến, Tứ Hỉ công công ở bên ngoài gọi.
Hai người nhanh chóng văng ra.
Ôn Liễu Niên trong lòng có chút ai oán.
Ôn đại nhân. Tứ Hỉ công công thở hồng hộc, hiển nhiên cũng rất sốt ruột: Thất Tuyệt Vương tới sớm một ngày, sáng mai liền sẽ vào thành.
Vào thành thì vào thành, công công gấp cái gì? Ôn Liễu Niên buồn bực, chỉ sớm một ngày mà thôi, cũng không phải sớm một năm.
Thế nhưng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng hắn không ở trong cung a. Tứ Hỉ công công hạ giọng, gấp đến độ giậm chân.
Hoàng Thượng đi đâu? Ôn Liễu Niên giật mình.
Tối qua liền bị Diệp cốc chủ gọi đi, nói là đêm mai mới có thể trở về. Tứ Hỉ công công nói, Chuyện này thế nhưng phải làm thế nào bây giờ?
Ôn Liễu Niên nói: Vậy Diệp cốc chủ đang ở nơi nào?
Tứ Hỉ công công lắc đầu: Không biết. Nói xong lại bổ sung, Thẩm minh chủ hẳn là cũng đi theo bảo hộ, hỏi người Nhật Nguyệt sơn trang, ai cũng nói là không biết, thậm chí ngay cả đến hỏi Tần cung chủ, toàn bộ đều nói không biết, tất cả rơi vào đường cùng, đành phải đến tìm đại nhân, xem phải ứng phó Thất Tuyệt Vương đầu kia thế nào.
Vương Thượng quốc gia khác trùng trùng điệp điệp đến triều hạ, Hoàng Thượng lại biến mất vô tung, truyền ra ngoài thì phải làm sao ...