Thổ Phỉ Công Lược

Chương 121 - Không Phá Thì Không Xây Được!!!

Trước Sau

break
Thấy hắn nãy giờ không nói gì, Vân Đoạn Hồn lại nói: Nhìn dáng vẻ của các hạ hẳn là người đọc sách, là định thi khoa cử sao?

Ôn Liễu Niên thành thật nói: Đã thi qua.

A? Vân Đoạn Hồn lại hỏi, Thi hồi nào thế?

Ôn Liễu Niên đáp: Sáu bảy năm trước.

Vân Đoạn Hồn nghe vậy ngoài ý muốn, lại đưa mắt nhìn người trẻ tuổi trước mặt -- Nhiều lắm cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi, sáu bảy năm trước sao có thể tham gia qua khoa cử?

Tiền bối không tin sao? Ôn Liễu Niên hỏi.

Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Vậy có thi đậu công danh gì không?

Có. Ôn Liễu Niên nói, Thám Hoa.

Vân Đoạn Hồn: ...

Tiền bối còn muốn hỏi gì không? Ánh mắt Ôn Liễu Niên vừa sạch sẽ lại vừa thuần khiết.

Vân Đoạn Hồn trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy, muốn thành thân với hai người thì cũng thôi đi, thậm chí hai người đều là nam tử cũng không sao, thế nhưng một người cả ngày mua son phấn, còn một người cả ngày nằm mơ mình thi đậu Thám Hoa, này không khỏi cũng có chút quái dị...

Ta họ Ôn. Thấy hắn không hỏi tiếp, Ôn Liễu Niên tự mình nói, Danh Liễu Niên, tự Tử Sơ, người Giang Nam.

Ngươi là Ôn đại nhân? Vân Đoạn Hồn càng giật mình hơn.

Đúng vậy. Ôn Liễu Niên cười hì hì, vừa thấy liền biết ngươi không xem tiểu thoại bản.

Vân Đoạn Hồn cuối cùng bắt đầu có chút tỉnh ngộ.

Tiên sinh tiên sinh ! Vô Ảnh một đường vội vàng chạy lên, lại không dự đoán được sẽ gặp được Ôn Liễu Niên, thế là vội vàng phanh kịp cước bộ, cầm thoại bản trong tay nhanh chóng giấu đi.

Vô Phong: ...

Có phải là tiền bối có việc muốn làm không? Ôn Liễu Niên hỏi.

Vân Đoạn Hồn gật đầu: Đúng vậy.

Ôn Liễu Niên gật đầu: Vậy ta phải ăn điểm tâm nhanh một chút rồi rời đi.

Vô Ảnh mở to hai mắt, người bình thường chẳng lẽ không phải trả lời là bây giờ liền đi sao?

Ôn Liễu Niên ăn cực kỳ tư văn.

Vân Đoạn Hồn nói: Ta kêu tiểu nhị bao lại một hộp điểm tâm cho đại nhân.

Sao ta lại không biết xấu hổ như thế chứ. Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt mình, Muốn ăn bánh bọc đường.

Vô Ảnh đưa mắt nhìn Vô Phong, ta cũng muốn ăn, bánh bọc đường.

Tiểu nhị rất nhanh liền đóng gói xong điểm tâm đưa lên.

Ôn Liễu Niên sau khi nói lời cảm tạ, mang theo hộp đồ ăn bước xuống lầu, nhìn qua tâm tình cực tốt.

Sau khi đợi hắn rời đi, Vô Ảnh nhanh chóng ngồi ở phía đối diện, đem chuyện vừa nãy gặp Lục Truy đại khái nói một lần, lại nói: Chúng ta ở trên đường mua thoại bản, lại cẩn thận hỏi thăm một phen, cái người lúc trước bôi son phấn là hảo bằng hữu của thiếu gia, tên là Lục Truy... Bất quá hắn kỳ thật cũng không thích bôi son phấn, là mua cho mẫu thân Ôn đại nhân, Ôn đại nhân chính là vị lúc nãy ngồi ở đối diện tiên sinh, hắn mới là ý trung nhân của đại đương gia.

Vân Đoạn Hồn cảm thấy tâm mệt mỏi.

Nhưng dựa theo lời Vô Ảnh nói lúc nãy, cho dù tìm nam tử đã thành kết cục đã định, nhưng ít nhất vị nam tử này không bôi son không trát phấn, còn là Thám Hoa có học thức tư văn, cho dù không thể sinh nhi tử, cũng đã rất là vui mừng.

Đúng rồi, còn chưa hỏi tiên sinh, Ôn đại nhân tìm người làm gì vậy? Vô Ảnh có chút kỳ quái.

Vân Đoạn Hồn lắc đầu: Cái gì cũng không làm, cũng không nói gì hết.

Vậy... Vô Phong có chút khó hiểu.

Vân Đoạn Hồn nói: Chỉ ăn một dĩa điểm tâm.

Vô Ảnh thầm nghĩ, điểm tâm này nhất định ăn rất ngon.

Vân Đoạn Hồn ngồi tựa lưng vào ghế, như có chút suy nghĩ nhìn phía dưới.

Ôn Liễu Niên mang theo hộp điểm tâm, một đường đều cười tủm tỉm chào hỏi với dân chúng, nhìn qua tâm tình vô cùng tốt, nhân duyên cũng vô cùng tốt. Người bình thường có lẽ nhìn không ra, thế nhưng Vân Đoạn Hồn tất nhiên chỉ nhìn một cái liền phát hiện, có hai tên nam tử thủy chung đi ở phía sau hắn, thế là mày hơi nhíu lại.

Vô Phong nhìn theo ánh mắt của hắn, sau đó nói: Cần tiểu Ảnh đi theo không?

Đi xem thử đi. Vân Đoạn Hồn nói, Đừng xảy ra đường rẽ gì.

Được. Tuy rằng điểm tâm bánh bọc đường còn chưa ăn được, bất quá Vô Ảnh vẫn là nghe lời đi xuống lầu.

Tiên sinh cũng phải nghĩ biện pháp nhắc nhở thiếu gia một chút. Vô Phong nói, Bằng không nếu thật sự là người tâm tồn ác ý, chỉ sợ sẽ có tai họa ngầm.

Vân Đoạn Hồn gật đầu, trong lòng vẫn như trước đang suy nghĩ, vô duyên vô cớ chạy một chuyến tới tìm mình như vậy, nhưng cái gì cũng không nói, rốt cuộc là muốn làm gì...

Ôn đại nhân ! Đi tới trên đường, Trương Uẩn kích động chạy tới.

Trương đại nhân lại đi tìm chư vị anh hùng Truy Ảnh Cung? Ôn Liễu Niên hỏi.

Lúc này không chỉ có anh hùng Truy Ảnh Cung, còn có hiệp sĩ Nhật Nguyệt sơn trang. Trương Uẩn vẻ mặt tràn ngập hưng phấn, trong mắt lại có chút khó hiểu, Nhưng không biết vì sao, vừa gặp mặt liền đánh nhau. Dựa theo lời đồn trên giang hồ, quan hệ cá nhân giữa Nhật Nguyệt sơn trang cùng Truy Ảnh Cung rất thân thiết, chẳng lẽ không phải là nên xưng huynh gọi đệ mới đúng sao, nào có đạo lý vừa gặp mặt liền đánh nhau.

Trương đại nhân nhìn quen là được rồi. Ôn Liễu Niên cười ha hả, trên thực tế trong tất cả môn phái trên giang hồ, chỉ sợ cũng có không ít người muốn đánh người Truy Ảnh Cung. Nếu là để cho vật biểu tượng biết tình hình thực tế, nhất định sẽ phi thường khổ sở, hơn nữa sẽ khóc lóc thu phí chữa thương -- Chung quy oan có đầu nợ có chủ, đau lòng cũng là thương, phải bù lại một chút cũng là lẽ đương nhiên.

Ôn đại nhân muốn đi đâu? Trương Uẩn lại hỏi.

Trước về nhà thay y phục, sau đó liền tiến cung. Ôn Liễu Niên nói, Ngày mốt Thất Tuyệt Vương hẳn là sẽ đến đây, lần này vốn dĩ vạn quốc đến đây là vì chuyện Đại Sở cùng Thất Tuyệt quốc đào tạc thủy lộ, cho nên Hoàng Thượng tương tối rất coi trọng.

Sẽ có buổi lễ long trọng không? Trương Uẩn mặt nhất thời trắng bệch, Ôn đại nhân ngàn vạn lần đừng có dọa ta, ta đầu này đều không nhận được thông truyền gì hết a.

Buổi lễ long trọng sẽ được tiến hành năm ngày sau đó. Ôn Liễu Niên nói, Thất Tuyệt Vương làm người cẩn thận khiêm tốn, không thích phô trương lãng phí.

Vậy là tốt rồi, năm ngày sau ta ngược lại là sớm chuẩn bị thoả đáng. Trương Uẩn nói, Vậy đại nhân tiến cung trước, ta cũng không quấy rầy nữa.

Ôn Liễu Niên gật đầu, sau khi cùng hắn cáo biệt tiếp tục chậm rì rì đi.

Thất Tuyệt Vương sắp tới a... Rất tốt !

Mà ở một đầu khác trong trạch viện, đám nghệ nhân xiếc ảo thuật kia ngoại trừ thường xuyên muốn canh cửi lần nữa, nhìn qua cũng không có gì khác thường -- Cho dù dệt ra vải vóc mới nhưng vẫn như trước đều bị đao kiếm đâm thủng, kì hạn năm ngày càng lúc càng gần, bề ngoài giống như cũng không phải rất sốt ruột, cũng không biết trong lòng đang đánh bàn tính gì.

Ôn ái khanh đối với chuyện này thấy thế nào? Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên nói: Mặc kệ trong lòng có sốt ruột hay không, bộ dáng vẫn là phải giả vờ.

Năm ngày sau, bọn họ sẽ có hành động? Sở Uyên lại hỏi.

Ôn Liễu Niên nghĩ nghĩ: Đại khái là chó cùng rứt giậu, hoặc là tiếp tục nghĩ biện pháp kéo dài, tóm lại không có khả năng an tâm chờ chết.

Nhưng chúng ta muốn hắn đi tìm người làm chủ phía sau màn. Sở Uyên khẽ nhíu mày.

Kéo dài cho đến bây giờ còn chưa đi tìm, hoặc là thật sự không biết, hoặc là cảm thấy kỳ hạn năm ngày sau, tất nhiên sẽ có người nghĩ biện pháp cứu bọn họ. Ôn Liễu Niên nói, Nhìn bộ dạng ung dung nhàn nhã này, ta đoán là loại phía sau.

Vậy phải làm thế nào? Sở Uyên hỏi.

Ôn Liễu Niên xoa bóp cằm, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.

Sở Uyên bỗng bật cười: Như vậy cũng được?

Thử một chút cũng không sao. Ôn Liễu Niên nói, Tóm lại cũng không có sơ hở.

Được. Sở Uyên gật đầu, Vậy ái khanh cứ theo đó mà xử lý đi.

Vi thần tất nhiên sẽ chuẩn bị chu toàn. Ôn Liễu Niên nói, Thất Tuyệt Vương ít ngày nữa sẽ đến, trước đó có thể xử lý triệt để là tốt nhất, miễn cho đến lúc đó lại xảy ra sai lầm, chậm trễ chính sự.

Ái khanh suy nghĩ nhiều. Sở Uyên nói, Nếu là đối phương không biết phân biệt, vừa vặn nhảy ra giết làm kinh động Thất Tuyệt Vương, trẫm ngược lại là cầu còn không được.

Ôn Liễu Niên gật đầu: Hoàng Thượng nói rất đúng. Như vậy còn có thể vô duyên vô cớ có thêm người giúp đỡ, rất tốt.

Vào ban đêm, Triệu Việt lại đến ngoại ô luyện công. Vân Đoạn Hồn khoanh tay đứng, nhìn qua tựa hồ tâm tình không quá tốt.

Sư phụ. Triệu Việt nói, Đệ tử đã đến.

Lúc trước vi sư đã nói với ngươi những gì, có nhớ kỹ toàn bộ không? Vân Đoạn Hồn trầm giọng hỏi.

Tất nhiên. Triệu Việt gật đầu.

Vậy tại sao đem chuyện ta dạy công phu cho ngươi nói cho người khác nghe?! Vân Đoạn Hồn xoay người nhìn hắn.

Đệ tử không có. Triệu Việt hơi cúi đầu.

Không có? Vân Đoạn Hồn nhíu mày.

Triệu Việt nói: Tất nhiên không có.

Vân Đoạn Hồn không nói một lời.

Triệu Việt thản nhiên nhìn thẳng hắn.

Một lát sau, Vân Đoạn Hồn nói: Vì sao hôm nay vị Ôn đại nhân kia đột ngột chạy tới tìm ta?

Còn có chuyện này? Triệu Việt có chút ngoài ý muốn -- Hắn thật sự không biết.

Vân Đoạn Hồn nói: Đúng vậy.

Triệu Việt lắc đầu: Đệ tử thật sự không biết, chỉ có thể chờ sau khi về nhà hỏi lại, mới có thể cho sư phụ một câu trả lời thuyết phục.

Vân Đoạn Hồn vẫn không muốn tiếp tục dây dưa nữa, nói: Còn có một chuyện.

Chuyện gì? Triệu Việt hỏi.

Vân Đoạn Hồn nói: Có người đang âm thầm theo dõi Ôn đại nhân, ngươi có biết không?

Hai tên cao thủ? Triệu Việt nói, Là thị vệ trong Hoàng Cung, gần đây Liễu Niên đang điều tra trọng án, cho nên Hoàng Thượng phái người bảo hộ.

Trọng án gì? Vân Đoạn Hồn hỏi.

Triệu Việt nói: Thứ đệ tử không thể trả lời.

Vân Đoạn Hồn ngừng lại một chút: Nếu đã không phải kẻ xấu, vậy vi sư cũng không hỏi nữa.

Đa tạ sư phụ. Triệu Việt nói, Vậy bắt đầu luyện công được chưa ạ?

Vân Đoạn Hồn gật đầu, kêu hắn tự mình đánh qua vài chiêu thức cho mình xem trước.

Tuy nói trải qua hai ngày vận công chữa thương, tình huống ngực ẩn ẩn đau của Triệu Việt đã giảm bớt không ít, nhưng nếu là muốn diệt trừ tận gốc, chỉ sợ cũng không phải chuyện đơn giản, hơn nữa... Vân Đoạn Hồn khẽ nhíu mày, trong lòng thở dài.

Cái gọi là không phá thì không xây được, nhưng nếu thật sự ở trong quá trình hơi lơ là vô ý, chỉ sợ vũ lực cả đời sẽ mất hết.

Trước khi chưa tìm được kế sách vạn toàn, vẫn là phải bảo thủ một chút thì tốt hơn.

Một đêm luyện công này luyện được có chút lâu, đợi đến khi Triệu Việt trở lại Ôn phủ, dĩ nhiên là sắc trời sắp sáng, Ôn Liễu Niên đang nằm sấp ở trong ổ chăn đánh ngáp, rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ.

Thời gian còn sớm. Triệu Việt nhẹ nhàng giúp hắn kéo lại chăn, Ngủ thêm một lúc nữa đi.

Không có gì muốn hỏi ta sao? Đại khái là vì duyên cớ vừa mới tỉnh ngủ, Ôn Liễu Niên hai má có chút đỏ.

Triệu Việt vươn tay nhéo nhéo.

Ôn Liễu Niên chớp chớp mắt nhìn hắn.

Triệu Việt hỏi: Vì sao phải tự mình chạy đi tìm tiền bối?

Quả nhiên cáo trạng. Ôn Liễu Niên bĩu môi, Nhất định không phải đại hiệp chân chính ! Mở miệng hành động nửa phần cũng không giống người tốt, ngay cả phẩm chất cũng không có.

Nói nghiêm túc. Triệu Việt ôm người vào trong lòng mình.

Muốn nghe lời thật sao? Ôn Liễu Niên hỏi.

Tất nhiên. Triệu Việt gật đầu.

Ta thật sự không phải cố ý đi tìm. Ôn Liễu Niên nói, Vừa vặn ra ngoài gặp được, thì cùng nhau uống ly trà.

Chỉ là uống ly trà? Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên bổ sung: Còn cọ một hộp điểm tâm.

Triệu Việt bật cười thành tiếng.

Ngươi sẽ tức giận sao? Ôn Liễu Niên ôm cổ của hắn.

Sẽ không. Triệu Việt lắc đầu.

Vì sao? Ôn Liễu Niên siêng năng hỏi.

Chẳng lẽ ta còn phải tức giận với ngươi? Triệu Việt búng mũi hắn, Cùng một chỗ lâu như vậy, ta tất nhiên biết rõ tính khí của ngươi, làm mỗi một chuyện đều có đạo lý của riêng mình, sẽ không làm bừa.

Ôn Liễu Niên lười biếng ghé vào trong lòng hắn: Ừm.

Ngủ đi. Triệu Việt nói, Ta đi rửa mặt.

Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn nằm trong ổ chăn chờ hắn.

Tuy nói bên ngoài đã bắt đầu lộ ra ánh mặt trời, nhưng bởi vì Triệu Việt gần đây đều nghỉ ngơi vào ban ngày, cho nên Ôn Liễu Niên treo một tấm vải thật dày trên cửa sổ, sau khi khép lại ánh sáng không rõ không tối, nằm xuống rất thoải mái.

Triệu Việt leo lên giường, theo thói quen đem người kéo vào trong lòng.

Ôn Liễu Niên nói: Hỏi chưa?

Triệu Việt khó hiểu: Cái gì?

Ôn đại nhân u oán ngẩng đầu nhìn hắn.

Triệu Việt vẻ mặt cứng đờ: Quên rồi.

Ôn Liễu Niên: ...

Loại chuyện này sao có thể quên được chứ ! Tuy rằng cũng không phải thời thời khắc khắc đều cần, nhưng tốt xấu gì cũng phải cho hi vọng, bằng không cái cảm giác hai mắt xuất hiện quầng thâm này, phải đến khi nào mới hết?

Triệu Việt chặn lại nói: Đêm mai hỏi, đêm mai hỏi.

Ôn Liễu Niên xoay người đối mặt vào tường, chỉ chừa lưng cho hắn.

Nếu ngươi lại quên hỏi, vậy ta tự mình đi hỏi !

Triệu đại đương gia phía sau lưng đột nhiên có chút sưu sưu run lên.

Mà tại một trấn nhỏ phụ cận Vương Thành, Thượng Vân Trạch dậy rất sớm, đang cùng Mộc Thanh Sơn một đường ngồi ở quán nhỏ ăn điểm tâm, màn thầu rau xanh xứng với cháo táo đỏ, xanh xanh đỏ đỏ trông rất đẹp mắt -- Chuyến này hai người vốn dĩ chính là vì giải sầu, hơn nữa có rất nhiều chuyện Đằng Vân bảo cũng không tiện nhúng tay, cho nên liền đơn giản ra ngoài đi dạo xung quanh vài ngày.

Đến, ăn cái này đi. Thượng Vân Trạch đem rau trộn gà xé kẹp ở trong màn thầu.

Không ăn. Mộc Thanh Sơn lắc đầu, No quá.

Vậy thì ăn một ngụm thôi. Thượng Vân Trạch dỗ, Ăn xong liền kể cố sự Thất Tuyệt Vương cho ngươi nghe.

Thật sao? Mộc Thanh Sơn hồ nghi -- Rõ ràng tối hôm qua chính mình hỏi, hắn một chữ cũng không chịu nói, còn chua chát nói về sau không được phép quan tâm đếm nam nhân khác.

Tất nhiên là thật. Thượng Vân Trạch đưa muỗng qua, Đến, há miệng.

Mộc Thanh Sơn ngoan ngoãn ăn một ngụm lớn, thúc giục nói: Mau kể nhanh lên.

Thất Tuyệt Vương tên là Mộ Hàn Dạ. Thượng Vân Trạch cố ý nói chậm rãi xa xăm, nhìn hắn đem đồ trong miệng nuốt xuống, thì ngay sau đó đút qua thêm một muỗng lớn.

Chuyện này ta biết. Mộc Thanh Sơn nhíu mày, Nói chuyện khác.

Là Vương Thượng Thất Tuyệt quốc. Thượng Vân Trạch lại bổ sung một câu.

Mộc Thanh Sơn căm giận đạp hắn, đây không phải là vô nghĩa sao.

Có ba con mắt. Đại khái thấy tiểu Mộc nhà mình bắt đầu tức giận, Thượng bảo chủ vội vàng phát tán tư duy một chút.

A? Mộc Thanh Sơn quả nhiên bị giật mình một chút.

Khụ khụ ! Trên quán mì nhỏ đối diện truyền đến một trận ho khan.

Thượng Vân Trạch cũng không để ý.

A Hoàng... Trên quán mì, nam nhân ho khan vẻ mặt cực kỳ ủy khuất.

Bên cạnh là một nam tử trẻ tuổi bộ dạng thanh tú không nói một lời, sau khi tính tiền liền lôi hắn đi.

A Hoàng, hắn nói bổn vương có ba con mắt... Thanh âm cực nhỏ, cũng cực kì vô tội.

Ngươi nghe lầm rồi, người ta không có nói.

Có.

Không có !

Có.

Ta đã nói không có là không có, câm miệng !

Sau một hồi trầm mặc...

Bổn vương còn chưa ăn xong mà.

Bộ đói lắm hả?

...

Cho nên mới nói thật không hổ là ngoan độc yêu hậu Thất Tuyệt quốc, không chỉ hung, ngỗ nghịch Vương Thượng, còn rất xa hoa lãng phí.

Chung quy đó là một bát mì tràn đầy a, lại còn nói bỏ là bỏ.

Ngoan. Thấy hắn ăn hết một cái màn thầu, Thượng Vân Trạch rất vui mừng.

Mộc Thanh Sơn dùng sức phồng miệng ăn.

Gấp cái gì. Thượng Vân Trạch buồn cười, Lại không có ai đoạt với ngươi.

Chúng ta trở về Vương Thành đi. Mộc Thanh Sơn nhìn hắn.

Muốn trở về bây giờ sao? Thượng Vân Trạch có chút ngoài ý muốn, Mới đi ra ngoài còn chưa được vài ngày, lúc trước rõ ràng đã nói hảo, muốn đến khe suối ngắm cảnh, chạy hai ngày đường nữa thì tới rồi.

Đợi về sau rồi hẳn đến khe suối. Mộc Thanh Sơn nói, Ta muốn đến Vương Thành xem náo nhiệt.

Xem Thất Tuyệt Vương a? Thượng Vân Trạch quả nhiên nhíu mày.

Còn có người khác, hiếm khi có cơ hội. Mộc Thanh Sơn nói, Trở về đi.

Vương Thành gần đây chỉ sợ sẽ có náo loạn. Thượng Vân Trạch lắc đầu, Đầu kia đại nhân có rất nhiều người giúp đỡ, còn có Thẩm minh chủ cùng Tần cung chủ, cũng không thiếu người, cho nên ta mới muốn mang ngươi trộm nhàn.

... Cũng đúng. Nghe hắn nói xong, Mộc Thanh Sơn do dự.

Thật sự muốn trở về xem náo nhiệt? Thượng Vân Trạch hỏi.

Thôi, không về nữa. Mộc Thanh Sơn từ bỏ.

Thượng Vân Trạch buồn cười: Nhìn ánh mắt rõ ràng nghĩ muốn trở về.

Mộc Thanh Sơn nhấn mạnh: Thế nhưng ngươi nói sẽ có phiền toái.

Sẽ có phiền toái, không đại biểu ta sẽ sợ phiền toái. Thượng Vân Trạch kéo tay hắn qua nhéo nhéo, Được rồi, chúng ta trở về.

Thật không? Mộc Thanh Sơn cao hứng đứng lên.

Tiểu ngốc tử. Thượng Vân Trạch nhìn thấy thích muốn chết, tới gần hôn lên má hắn một cái, Bất quá Thất Tuyệt Vương ước chừng phải qua hai ngày nữa mới có thể đến Vương Thành, một đại đội xe ngựa gấp rút lên đường tốc độ sẽ không nhanh, cũng là không cần sốt ruột. Chúng ta đã đi ra ngoài, không bằng vào trong trấn mua chút đặc sản mang về cho đại nhân?

Trong thôn trấn nhỏ như vậy, muốn mua cái gì a? Mộc Thanh Sơn hỏi, Trong Vương Thành lớn như vậy, cái gì cũng có.

Nơi này gọi là Hòe Hoa trấn, đặc sản là bánh bột hòe hoa, vốn dĩ là lương thực hành quân dùng để lấp đầy bụng, sau này được người địa phương cải biến lại, mùi vị cũng thay đổi không ít. Thượng Vân Trạch nói, Hiện tại đúng lúc mua làm quà cho mọi người.

Là đồ ăn a? Mộc Thanh Sơn nghe vậy sửa chủ ý, Vậy mua cho đại nhân một phần đi. Mặc kệ ăn ngon hay dở, chỉ cần là chưa ăn qua, nghĩ đến đại nhân đều sẽ rất thích.

Hai vị muốn mua bánh bột hòe hoa? Lão bản quán nhỏ vừa vặn nghe được, vì thế nhiệt tình vươn tay chỉ, Đi qua hai con hẻm ở phía trước, có đại thẩm Dương gia mở quán, là tiệm ăn ngon nhất ở trong trấn.

Mộc Thanh Sơn nói lời cảm tạ, lôi kéo Thượng Vân Trạch một đường qua đó tìm. Khoảng cách đích xác không tính xa, quẹo vào thì có thể nhìn thấy bảng hiệu quán -- Chỉ là tựa hồ không mở cửa, ngoài cửa còn vây quanh một vòng dân chúng.

Không mở cửa a. Mộc Thanh Sơn nhón chân nhìn.

Tựa hồ không quá thích hợp. Thượng Vân Trạch khẽ nhíu mày, mang theo hắn đi nhanh tiến lên, Đi, qua xem thử.
break
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc