Thính Hàn

Chương 3

Trước Sau

break

Cổng thành chậm rãi mở ra, gần đó có chút động tĩnh, quản gia đi theo nói ở bên ngoài có hai tướng sĩ Ninh Vệ đang đi về phía xe ngựa của chúng ta.

Không bao lâu, một giọng nói mạnh mẽ vang lên từ ngoài xe ---

"Chúa công mời Chúc gia ŧıểυ thư vào thành trước."

Chúc Thính Hàn kinh ngạc, không hiểu hành động này của hắn có ý gì.

Nghĩ đến lúc này người ở bên ngoài có lẽ đang chờ nàng hành động, Chúc Thính Hàn không chút do dự, sau khi cảm ơn nàng liền bảo đội ngũ nhà mình chạy đi.

Sau đó, từ một đội Ninh Vệ quân mở đường, đoàn xe tướng phủ là những người đầu tiên rời đi.

Hai bên đường chật kín người đến xem lễ, tất cả đều nhận ra đó là đoàn xe của tướng phủ.

Tin tức đám hỏi giữa tướng phủ và vương phủ đã chiêu cáo thiên hạ, động thái lần này của tướng quân, không cần phải nói thì cũng biết người đang ngồi trong xe là ai.

Vì vậy, trong ngàn vạn câu "Tướng quân uy võ" ngẫu nhiên cũng xen lẫn vài câu "Phu nhân uy võ", làm cho Chúc Thính Hàn ở trong xe cũng đỏ mặt.

Rõ ràng còn chưa kết hôn, đã chia sẻ một phần vinh quang của hắn rồi.

Đoàn xe của tướng phủ chậm rãi đi qua đội ngũ của Ninh Vệ quân, chiếc xe đột nhiên chao đảo, lắc lư, phía ngoài xa phu vấn an, nói là ngựa kéo xe bị kinh sợ.

Trước chiến mã leng keng trước mặt, thì lương câu được huấn luyện tốt của tướng phủ cũng tự động co quắp không ngóc đầu lên được.

Một cơn gió từ phía đông vén rèm xe của nàng lên, Chúc Thính Hàn nghiêng đầu, qua một góc rèm bị nhấc lên, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy rõ người đàn ông uy nghiêm như thần đang ngồi trên con ngựa cao lớn kia.

Đó là một vị tướng thật sự, khác hẳn với tất cả những vị tướng mà nàng từng thấy lúc nhỏ.

Chàng một mình phi nước đại về phía trước, ánh chiều tà từng chút một rơi trên đầu vai chàng cũng bị gió sương trên áo giáp chàng che phủ, dù đã cố gắng thu liễm, cũng không thể che giấu sắc bén của mình.

Chúc Thính Hàn từ nhỏ đã nhìn thấy rất nhiều con em sĩ tộc thân mang giáp trụ, tay cầm kiếm nhẹ, trên người bọn họ nhận các loại phong hào, nhưng cũng có thể cả đời không bao giờ bước chân ra chiến trường. Chuyện bán mạng giết địch, sẽ có vô số võ sĩ hàn tộc xuất sắc xông pha ở phía trước.

Còn con em sĩ tộc sinh ra trong gia đình giàu có chỉ cần biết vài đòn khoa chân múa tay, có thể săn được hai con nai hoang và thỏ hoang là đủ; khi cần thiết, họ sẽ mặc áo giáp sạch sẽ đến mức có thể in hình người, để tô điểm cho uy quyền hoàng gia.

Không ai giống như chàng, luôn cụp mắt nhìn xuống, khắc chế cao ngạo mang theo sát khí sau một trận chiến đẫm máu, nhưng cũng có thể thản nhiên thả lỏng như vậy.

Chỉ có một khoảnh khắc lơ đãng là khi ánh mắt chàng chạm vào mắt nàng, Chúc Thính Hàn lùi lại sau tấm rèm, cho rằng đó là ảo giác của mình.

-

Chờ đến khi đại quân vào thành, đã gần đến giờ Dậu.

Đi một ngày đường, Chúc Thính Hàn cảm thấy có chút mệt mỏi, càng nóng lòng muốn trở về nhà.

Cẩm Thu nói sắp đến rồi, nàng ấy vén rèm xe, từ xa nhìn thấy mẫu thân đứng chờ ngoài phủ, lo lắng nhìn về phía này. vành mắt nàng không kìm được nóng lên, bảo xa phu nhanh hơn một chút.

Khi đến cửa phủ, thị nữ vén rèm, Tuyên Dung nóng lòng không kịp đợi đi tới trước xe, đợi nàng xuống xe thì nắm chặt tay không buông, liếc nhìn Ninh Vệ quân một đường hộ tống nàng về đến nhà, nói:

"Ta còn tưởng không phải đoàn xe của nhà chúng ta."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc