Bọn người Lý Tiên Huệ thấy Tần Tiêu buồn bực không vui, cũng không quấy rầy hắn cái gì, tùy ý sau khi ăn cơm cho hắn đi ra ngoài tản bộ.
Tần Tiêu chắp tay mà đi, bất tri bất giác đi tới Uyển Nhi cư, ngồi vào trong đình nghỉ mát. Nhìn dòng suối nhỏ chung quanh đang chảy mà nhập thần, ngay cả cái lạnh cuối thu hắn còn chưa phát giác ra được.
Qua hồi lâu, trên người Tần Tiêu phủ thêm một bộ áo khoác, lúc này hắn mới khôi phục tinh thần lại. Nhìn qua thì thấy Thượng Quan Uyển Nhi ôn nhu mỉm cười với hắn, thấp giọng oán trách nói:
- Nhập thần như vậy làm gì, ngay cả ta tới gần cũng không biết. Trời lạnh còn ngồi đây làm chi?
Tần Tiêu khẽ cười cười, kéo Thượng Quan Uyển Nhi ngồi lên gối của mình. Thượng Quan Uyển Nhi ôm cổ của Tần Tiêu, đầu tựa vào ngực của hắn, thì thào nói ra:
- Lão công... Nếu không ngươi đừng làm quan nữa. Thực sự, Uyển Nhi thấy nhiều, làm quan khó có mấy người có kết quả tốt. Bất kể là bao nhiêu quan, quan tốt quan xấu gì ai cũng có hại chịu thiệt, thậm chí là không được chết già. Thực không dối gạt ngươi, trong lòng mấy tỷ muội chúng ta vô cùng áp lực đấy.
- Uyển Nhi...
Tần Tiêu không trả lời chính diện, lại hỏi:
- Ngươi nói với tư cách một nam nhân trọng yếu nhất là cái gì?
Thượng Quan Uyển Nhi có chút sững sờ nhin qua Tần Tiêu, chậm rãi lắc đầu:
- Tín nghĩa? Trung thành? Hay là...
- Là trách nhiệm.
Tần Tiêu khẽ thở dài một cái nói ra:
- Có một số việc vẫn phải có người đi làm. Nếu như tất cả mọi người tránh đi và thoát đi, chuyện này phải giải quyết thế nào? Ta không phải nói ta có bao nhiêu vĩ đại, nhưng mà chuyện trước mắt nhất định phải có ta đi làm. Nếu như ta trốn tránh, vậy thì không xứng với hai chữ nam nhân này rồi. Có lẽ sẽ đạt được bình an, nhưng mà ta sẽ mất đi thú vui còn sống, nàng hiểu chứ?
- Hiểu rồi. Kỳ thật chúng ta vẫn hiểu...
Thượng Quan Uyển Nhi cũng thở dài, nói:
- Nhưng mà... Kỳ thật ta cũng biết. Khuyên ngươi không được, ngươi muốn làm cái gì thì toàn tâm toàn ý đi làm. Cả gia đình chúng ta sẽ ủng hộ ngươi. Nhưng mà thật đáng hận, hết lần này tới lần khác luôn có một ít nữ nhân lòng tham chưa đủ ah! Có một thời gian tốt lại giày vò, giày vò thế nào cũng không thể làm hoàng đế được...
- Ha ha, Uyển Nhi, ta hỏi ngươi.
Tần Tiêu nói ra:
- Ngươi còn nhớ rõ. Ngươi khi còn bé từng có lý tưởng gì?
- Nhớ rõ nha!
Thượng Quan Uyển Nhi nói ra:
- Khi còn bé ta cùng mẫu thân là nô dịch trong nội cung. Khi đó ta nguyện vọng của ta chính là mỗi ngày mẫu thân không cần phải làm việc vặt vãnh. Tốt nhất là có nô bộc lo mỗi ngày. Nếu như mẫu thân có thể dẫn ta đi chơi một vòng, chơi một chút thôi ta cũng vui vẻ.
- Về sau khi ở với thánh hậu thì thế nào?
Thượng Quan Uyển Nhi vỗ nhẹ vào ngực Tần Tiêu, cười nói:
- Giễu cợt ta nha? Khi đó nguyện vọng lớn nhất của ta chính là rời hoàng cung, ở cùng chỗ với nươi!
- Vậy bây giờ?
Thượng Quan Uyển Nhi làm ra bộ dáng trầm tư.
- Hiện tại nguyện vọng lớn nhất của của ta chính là cả gia đình chúng ta bình an, nữu nữu có thể khỏe mạnh phát triển, trên triều an bình một chút, thiên hạ không còn nhiều phiền toái nữa, không cần chiến tranh. Như vậy lão công có thể nhẹ nhõm an nhàn hơn rồi.
- Cho nên nói nha, người sẽ không ngừng nâng cấp lý tưởng của mình. Không cùng lúc suy nghĩ thứ này lại làm cái khác.
Tần phần thưởng nói ra:
- Có thể tưởng tượng trước kia Thái Bình công chúa có khả năng cũng không nghĩ qua sẽ có ngày hôm nay. Nàng cũng là nữ nhân trong thời đại này, có tình cảm ấm áp như người bình thường. Nhưng mà những năm này nàng không chỉ có hứng thú với chính trị, đồng thời cũng bị chính trị vô tình cắn trả.
- Cứ như vậy nàng không ngừng nâng cấp dã tâm của mình, nàng suy nghĩ cái gì chúng ta có thể không hiểu được. Chuyện này không như nàng tưởng tượng đâu, nhưng mà hết lần này tới lần khác nó chính là sự thật.
- Nàng trầm luân trong việc mất phương hướng, trong tiềm thức phải nghĩ cách bò qua nơi cao hơn, quên phong hiểm, đánh rơi bản tính. Kỳ thật đây cũng là nhân tính. Uyển Nhi, có lẽ ngươi cũng không thể bảo chứng nếu như ngươi là Thái Bình công chúa, có lẽ cũng sẽ xuất hiện suy nghĩ như vậy đấy.
- Đúng nha, nhân tâm luôn chưa đủ.
Thượng Quan Uyển Nhi có chút kinh sợ nói ra:
- Cho nên, lão công... Nếu có cơ hội, ngươi nguyện ý từ quan không?
- Rồi nói sau.
Tần Tiêu nhàn nhạt mỉm cười nhìn qua Thượng Quan Uyển Nhi. Tần Tiêu hiểu ý của Thượng Quan Uyển Nhi, nàng là đang lo lắng Tần Tiêu quan càng làm càng lớn, dã tâm cũng bành trướng, cũng sẽ như Thái Bình công chúa vậy, mất phương hướng trong dục vọng quyền lực.
Thái Bình công chúa vẫn như ngày xưa, mỗi ngày vào triều, tham gia một ít đại sự quốc quân quyền chính. Lý Long Cơ giống như gà trống ỉu xìu, đối với Thái Bình công chúa theo lệnh mà làm. Một màn này nhìn thì không tưởng tượng nổi, mắt thấy một người sắp làm hoàng đế nhưng lại không có chút dũng khí nào cả.
Nhưng mà người biết nội tình thì hiểu rõ, Thái Bình công chúa có can đảm công nhiên giám quan vạch tội thái tử, có thể bức vua thoái vị.
Thái Bình công chúa tràn đầy uy nghi và trang nghiêm, giống như đang tôn vinh chuyện mình làm.
Không có mấy người biết rõ nàng làm gì trong mấy ngày qua.
Thời gian trôi qua đầy áp lực, chậm rãi tiến vào trong lòng bọn người Tần Tiêu.
Mười tám tháng chạp, bây giờ đã vào đầu đông. Khó có được khi thời tiết tốt. Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ, Lý Trì Nguyệt lại được mời vào trong phủ Thái Bình công chúa.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân thời tiết. Có lẽ là nguyên nhân gì đó, Thái Bình công chúa hôm nay xem ra tâm tình không tồi. Qua mấy ngày thái tử Lý Long Cơ sắp đăng cơ, nàng không có biểu hiện bất an và bực bội gì, mà là nhẹ nhàng tiếp đãi cả nhà của Tần Tiêu.
Lam Điền quận chúa không biết lớn lên ăn cái gì, mới mười lăm mười sáu tuổi đã như cô nương hai mươi, thân hình đầy đặn, rất có bộ dáng thùy mị của Thái Bình công chúa. Đôi mắt hạnh lung linh, lưu chuyển như hồ thu. Hận không thể hiện tại tiến vào động phòng với Tần Tiêu.
- Tần Tiêu nha, ngươi có thỏa mãn với con gái của ta không? Thực không dối gạt ngươi, uy danh lừng lẫy của ngươi như sấm bên tai con gái của ta đấy! Ta cũng không phải mẫu thân không chú ý cảm thụ của con gái mà cưỡng ép giao cho ngươi. Kỳ thật ta biết tâm tư của nó đấy, ha ha!
Tần Tiêu xấu hổ cười một cái. Quay đầu đi.
Trong nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang!
Thái Bình công chúa mấy ngày nữa. Mặc kệ giữa chúng ta thắng bại thế nào cũng thành cừu địch sinh tử. Ngươi lại chọn lúc này bàn hôn sự...
Thái Bình công chúa lại chậm rãi nói ra:
- Ngày mai chính là ngày giỗ thánh hậu của ta, ta muốn mang con gái đi tế bái lão nhân gia. Sau khi thái tử đăng cơ lại gả nó cho ngươi. Tần Tiêu. Ta nghĩ các ngươi nên mang tin tức tốt này nói cho thánh hậu nghe, ngươi có bằng lòng đi cùng ta hay không? Ta biết rõ Tiên nhi cùng Trì Nguyệt nhất định sẽ đi, đúng không?