Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 632: Phòng hoạn không đốt. (2)

Trước Sau

break
Tần Tiêu cười rộ lên:

- Vạn huynh đệ, ngươi quá khách khí! Chúng ta có giao tình vào sinh ra tử trên chiến trường! Nhưng mà ta rất tán thành tác phong của ngươi. Rất tốt, mặc kệ mang binh ở đâu, đều phải khiến binh sĩ ra dáng.

Trong lòng Thường Nguyên Giai nói thầm: thì ra vạn kỵ tướng chính là tâm phúc của Tần Tiêu! Hoàng thành cấm vệ là tinh nhuệ nhất, gác ở hiểm địa cũng nằm trong lòng bàn tay của Tần Tiêu, xem ra người này quả nhiên là không đơn giản ah!

Tần Tiêu mỉm cười nhìn qua Thường Nguyên Giai:

- Thường Tướng quân, ngươi và Vạn tướng quân là đồng liêu, hắn đóng ở Đại Minh cung và Hoàng Cung Uyển cùng Huyền Vũ môn, ma ngươi thì đóng giữ ở hai bên Huyền Vũ môn. Các ngươi có lẽ quen thuộc nhau nha!

Thường Nguyên Giai nhìn qua Tần Tiêu cùng Vạn Lôi ôm quyền cúi đầu:

- Ty chức đến vũ lâm vệ làm một thời gian ngắn. Người quen không nhiều, Vạn tướng quân, ty chức thường xuyên nghe đại danh, hôm nay mới có thể tương giao, thật sự là hạnh ngộ, hạnh ngộ!

Vạn Lôi cũng ôm quyền hơi cười:

- Thường Tướng quân, hạnh ngộ!

Hàn huyên đã bỏ đi, Tần Tiêu nói ra:

- Thường tướng quân. Đã có gặp lệnh lang chưa?

Thường Nguyên Giai lập tức có chút hổ thẹn cúi đầu xuống:

- Bẩm Đại Đô Đốc lời nói, ty chức đã gặp qua tiểu tử bất tài... Ba ngày trước hắn đã đi tới Toái Diệp Trấn. Có được Đại Đô Đốc chiếu khán, mới khiến cho tiểu tử này giữ được mạng. Ty chức thật sự là xấu hổ! Chỉ có đa tạ ân đức của Đại Đô Đốc!

Tần Tiêu liên tục khoát tay.

Tần Tiêu khẽ mỉm cười:

- Thường Tướng quân. Người sáng mắt không nói tiếng lóng, ta và ngươi cũng là người mang binh. Ta hôm nay không ngại ngươi nói gì. Ta biết rõ ngươi là người của Thái Bình công chúa, thật không?

Thân hình Thường Nguyên Giai hơi khẽ chấn động, liên tục cúi đầu:

- Vâng!

- Chớ khẩn trương!

Tần Tiêu cười rộ lên:

- Ta không có ý gì. Vốn chúng ta là người trong quân, không nên thảo luận quá nhiều chuyện triều chính. Nhưng mà tổ chim bị phá trứng không an toàn, cũng phải hiểu. Thái Bình công chúa có thể an bài ngươi tới tả vũ lâm vệ làm Đại tướng quân, đủ nói rõ ngươi được nàng tín nhiệm. Nhưng mà Thường Tướng quân, thứ cho ta nói lời bất kính, nếu Thái Bình công chúa nghĩ cách làm loạn...

Thường Nguyên Giai lập tức trừng to mắt, liên tục nói nhỏ:

- Đại Đô Đốc, những lời này không nên nói.

- Xem ra ngươi vừa nghe lời này thì khẩn trương rồi!

Tần Tiêu cười ha hả:

- Ngươi cũng biết chuyện này nghiêm trọng đúng không? Những vấn đề này ta chỉ nghxi trong lòng, chỉ không nói ra miệng! Ngươi bây giờ là người của Thái Bình công chúa, là tả vũ lâm vệ Đại tướng quân. Thử nghĩ thoáng chút, đợi đến lúc thái tử đăng cơ có tha cho ngươi không?

Toàn thân Thường Nguyên Giai phát run lên, tỉnh rượu hơn phân nửa, nói thầm: Tần Tiêu này cái gì cũng dám nói, chẳng lẽ hắn đã tính trước?

Tần Tiêu lẳng lặng nhìn hắn, cũng không nói chuyện. Vạn Lôi thì yên tĩnh, con mắt không chớp nhìn thẳng vào Thường Nguyên Giai.

Thường Nguyên Giai như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cuối cùng cắn răng một cái, nói ra:

- Đại Đô Đốc, ngươi có lời gì cứ trực tiếp phân phó a! Nguyên Giai là dũng phu, không hiểu chính trị. Chỉ biết là tri ân đồ báo (*có ơn tất báo), đi theo chủ tử, Thái Bình công chúa trước kia là chủ tử của ta, đối đãi ta rất không tồi. Nhưng hôm nay như Đại Đô Đốc đã nói,tổ chim bị phá trứng đâu có an toàn, Nguyên Giai không vì mình cũng phải vì người nhà của mình mới được.

Tần Tiêu lạnh lùng cười rộ lên, gật đầu nói:

- Rất tốt, rất có giác ngộ. Kỳ thật cũng không cần ngươi làm cái gì, thề nói muốn thuần phục ai. Thái Bình công chúa nếu như an phận, nàng cũng sẽ vững như thái sơn, không có người nào đi động tới nàng, ngươi cũng có thể như xưa tiếp nhận ân huệ của nàng. Nhưng mà khi nàng mưu đồ gì đó... Không phải Tần Tiêu nói cuồng vọng, nàng tuyệt đối không cách nào thành công được! Bại vong là kết quả duy nhất, ngươi tin tưởng không?

- Tin, ta tin!

Thường Nguyên Giai đổ mồ hôi lạnh.

Tần Tiêu nhìn bộ dáng của hắn khẩn trương, biết rõ lời nói đã có hiệu quả, thừa cơ rèn sắt nói tiếp:

- Kỳ thật ta chỉ yêu cầu một việc. Nếu như Thái Bình công chúa có động tác gì, ngươi trước tiên báo lại với ta. Bởi như vậy ngươi chính là đại công thần. Không phải nói đại công thần bình phản loạn, đây là đại công thần vãn hồi tổn thất. Cho dù không có Thường Nguyên Giai ngươi, bản đô đốc cũng có thể trấn thủ cả Trường An cùng hoàng thành! Nhưng mà hoàng đế, thái tử cùng bản đô đốc không muốn tạo sát nghiệp chết bao nhiêu người. Nếu ngươi sớm nói tin tức cho ta biết có thể tránh được chuyện xảy ra sau đó, chiến sự bị trừ khử trong vô hình. Ngươi hiểu ý của ta chứ?

- Hiểu rõ!

Thường Nguyên Giai tỉnh rượu hoàn toàn. Thoáng cái quỳ xuống, liên tục dập đầu nói:

- Đại Đô Đốc, một nhà già trẻ của ta cầu Đại Đô Đốc cho đường sống! Cũng không phải ty chức thay đổi thất thường phản bội Thái Bình công chúa, chiều hướng phát triển, chiều hướng phát triển ah!

- Được rồi!

Tần Tiêu kéo hắn ngồi xuống, vỗ bả vai hắn nói ra:

- Rất tốt. Thường Tướng quân. Ngươi có giác ngộ như vậy thật sự là may mắn của Đại Đường. Tương lai nếu có một ngày như vậy, ta sẽ ở trước mặt hoàng đế cùng thái tử báo công của ngươi. Già trẻ của gia đình ngươi do Tần Tiêu ta bảo trụ. Mặt khác đứa con của ngươi ta cũng nghĩ cách cho hắn về sớm.

Thường Nguyên Giai liên tục vung tay áo lau mồ hôi lạnh trên trán. Trong nội tâm thì thào thầm nghĩ: giao dịch, đây là giao dịch ah! Nhưng mà ta cũng không có lựa chọn! Chiếu tình thé hiện tại, Thái Bình công chúa nhất định sẽ có dị động, mà nàng không có phần thắng. Tần Tiêu này rất lợi hại, hậu trường của hắn nói rõ là hoàng đế cùng thái tử! Hắn còn chủ động tới chiêu hàng, nếu ta còn không đầu nhập chẳng phải tìm chết? Hắn chỉ cần tùy tiện nhúc nhích một cái, không nói hương khói Thường gia đoạn tuyệt, cho dù ta và già trẻ cả nhà cũng không an toàn.

Trên mặt Tần Tiêu tươi cười thân mật, nói:

- Thường Tướng quân, bởi như vậy chúng ta có chính là hảo huynh đệ! Sau này có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu! Bắc nha Đại Đô Đốc Trình Bá Hiến là huynh đệ sinh tử của ta. Ngươi như có chuyện gì khó xử cứ tìm hắn; Vạn Lôi cũng là hảo huynh đệ của ta, các ngươi có thể thân mật hợp tác ah! Về sau nếu có chỗ tốt nhất định chiếu cố ngươi trước.

- Đúng, đúng!

Thường Nguyên Giai liên tục ôm quyền hành lễ với Vạn Lôi, trong nội tâm thầm nghĩ: lời của hắn chính là quan vận của ta cũng có thể đạt được bảo đảm? Xem ra hợp tác với hắn xác thực tốt hơn làm con chó của Thái Bình công chúa!

Tần Tiêu cười nói:

- Thường Tướng quân, ta là người không thích làm dáng, ra oai chơi một ít hư chỗ. Đồng thời ta nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi ngờ người. Ta nói như vậy là ta tín nhiệm với ngươi. Lời nói không lo, Thái Bình công chúa bên kia ta toàn quyền ủy thác cho ngươi.

Trong đầu Thường Nguyên Giai chấn động, liên tục không ngừng quỳ nói:

- Ty chức hôm nay phát thề độc, thề sống chết thuần phục hoàng đế, thuần phục thái tử, nghe theo Đại Đô Đốc làm việc! Nếu có nửa câu nói ngoa, thiên lôi đánh xuống chết không yên lành, phần mộ tổ tiên Thường gia bị đào, đoạn tử tuyệt tôn.

break
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc