- Hảo huynh đệ, ngươi cứ bảo trọng ah! Đến U Châu phỉa nghe theo ý của Tiết Nột làm việc. Hắn là tướng soái tài, nắm U Châu như lòng bàn tay. Ngươi cũng không nên phát cáu, nói không chừng người taTiiết Đại Đô Đốc lôi đình giận dữ chém ngươi là kẻ không hiểu quy củ đấy.
- Hắc hắc! Đại Đô Đốc yên tâm đi, ta bây giờ là tướng quân, sẽ không xằng bậy a.
Lý Tự Nghiệp xoa tay, bộ dáng kích động, có chút sững sờ nói ra:
- Kỳ thật lão Lý còn nguyện ý hợp tác với Đại Đô Đốc đấy! Đại Đô Đốc, vừa rồi trên triều lợi hại như thế, không ngừng tranh luận ngươi và Tiết Nột thống lĩnh U Châu Đại Đô Đốc phủ nha? Ngươi vì sao... Ta không rõ lắm!
Tần Tiêu cười rộ lên:
- Nếu như ngươi cũng hiểu thì chuyện này còn tranh luận làm gì? Ngươi cũng đừng quản nhiều, nên lo chiến tranh ở U Châu đi là được. Tả uy vệ tu dưỡng một đoạn thời gian, hiện tại đang sung sức; không gì cản nổi. Ngươi mang bọn họ đi U Châu chính là trợ tim, Tiết Nột cũng có suy nghĩ.
Lý Tự Nghiệp liên tục gật đầu:
- Ta nghĩ trước đó nên đi tới nhà Đại Đô Đốc một chuyến, ôm tiểu công tử chưa gặp mặt đã.
- Đi, đi thôi!
Tần Tiêu vỗ bả vai hắn:
- Đến nhà của ta ăn cơm trưa!
- Tốt, đi!
Lý Tự Nghiệp cười ha ha, hai người liền chuẩn bị xuất cung. Tần Tiêu thuận tay gọi tiểu tốt lại nói với hắn đi mời bắc Đại Đô Đốc Trình Bá Hiến cùng vạn kỵ tướng Vạn Lôi, giữa trưa cùng tới nhà hắn dự tiệc.
Còn chưa kịp ra hoàng cung, Cao Lực Sĩ đuổi theo sau và hô to:
- Đại Đô Đốc xin dừng bước!
Tần Tiêu nở nụ cười khổ:
- Xem ra bữa cơm hôm nay không thành rồi!
Tần Tiêu dừng bước, cười cười nhìn qua Cao Lực Sĩ:
- Lại có chuyện gì chạy nhanh vậy!
Cao Lực Sĩ dừng bước, vỡ ngực nói:
- Chạy, chạy chết ta! Đại Đô Đốc, có người bảo ta mang đồ vật cho ngài.
- Lấy ra!
Tần Tiêu hơi vui, khá tốt không gọi ta đi đông cung.
Cao Lực Sĩ lấy một khối mạt chược giao cho Tần Tiêu, sau đó cáo từ rời đi,
Tần Tiêu cầm lên xem xét, là quân ‘ nhất vạn ’, trong nội tâm thầm nghĩ: Lý Long Cơ tiểu tử này vẫn còn sợ nha, lo lắng Thái Bình công chúa đột nhiên trở mặt làm ra gì đó. Nhất vạn, nhất vạn, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hắn đang dặn dò ta phải cẩn thận đề phòng, bảo hộ đông cung.
Tần Tiêu âm thầm buồn cười: thì ra tiểu tử ngươi cũng sợ nha! Vừa rồi tại triều còn kiêu ngạo như vậy, cầm vị trí thái tử ra cầu hiền tài Tiết Nột. . . Ha ha!
- Phát tài, thật sự là phát đại tài!
Âm thanh tục tăng vang lên, ở xa như Thanh Tú Các của Lý Trì Nguyệt cũng nghe rõ ràng. Bọn người Lý Tiên Huệ hiếu kỳ nhìn qua ban công, Tử Địch ở xa kêu lên.
- Đại tinh tinh tới, hôm nay lại đụng rượu, liều chết hắn đi! Ta muốn báo thù!
Tần Tiêu cười rộ lên, mang theo Lý Tự Nghiệp đi tới đại sảnh. Lý Tự Nghiệp như tiểu quan viên, hết nhìn trái nhìn phải, liên tục chậc chậc tán thưởng. Lý Tiên Huệ và Lý Tự Nghiệp vô cùng quen thuộc nhau, từ lâu hai xuống chào hỏi hắn, Tử Địch thì nhanh chóng an bài tiệc rượu.
- Hảo huynh đệ, ngươi hành quân tác chiến không phải lần nào cũng vận khí tốt đâu, nhớ phải mặc khôi giáp, đừng như tên điên xông loạn chém giết lung tung.
Lý Tự Nghiệp cười hắc hắc:
- Huynh đệ, ngươi như nương của ta sao?
- Móa, ngươi tên ngốc!
Tần Tiêu vỗ vai hắn:
- Chúng ta là hảo huynh đệ nha, lão tử quan tâm ngươi mới dong dài. Đúng rồi, nương ngươi vẫn khóe chứ? Ngươi cũng lấy mấy phòng rồi? Ngươi cũng là đại tướng quân đấy. Quan to tam phẩm, đừng cứ mãi như lục bình không rễ.
Lý Tự Nghiệp gãi đầu cười rộ lên:
- Nương của ta vẫn tốt, muốn ta lấy thê tử, nhưng mà ta trời sinh thích trong quân, không muốn ở nhà... Đợi đến lúc U Châu xong việc thì ta nghe lời của nương!
- Hảo huynh đệ....
Tần Tiêu vỗ vai hắn, có chút động tình nói ra:
- Chúng ta quen nhau vài năm, cùng trải qua nhiều chuyện, hiện tại sắp tách ra ta không nỡ nha! Ngươi đến U Châu cũng không biết khi nào về. Chúng ta hôm nay sau khi từ biệt thì ngươi phải bảo trọng đấy.
Hai người cười rộ lên.
Lúc này các huynh đệ của Tần Tiêu lại tới.
Đột nhiên trong đó có vũ lâm vệ Đại tướng quân Thường Nguyên Giai tới bải phỏng, Tần Tiêu mời mọi người vào đại sảnh. Hiện tại hắn không bỏ cơ hội làm quen với Tần Tiêu, dù sao hương khói của Thường gia còn nằm trong tay của hắn.
Tần Tiêu nhìn người tới uy phong bát diện đi vào đại sảnh, ngồi xuống. Thường Nguyên Giai cúi đầu tự giễu.
- Đại Đô Đốc. Ty chức không mời mà tới, đường đột vô lễ. Còn xin đừng trách tội!
Tần Tiêu cười to:
- Đều là huynh đệ sao, không cần giữ lễ tiết như vậy!
Không bao lâu tiệc rượu mang lên, đổi thành bàn tròn, hơn hai mươi người ngồi chung bàn. Các nữ quyến thì dùng cơm ở lầu hai làm cho Tử Địch tốt phiền muộn.
Tần Tiêu đứng lên nâng chén nói:
- Chén đầu hôm nay làm tiễn Lý Tự Nghiệp Lý tướng quân bắc thượng. Mọi người chúng ta cùng chúc hắn đắc thắng ngay từ trận đầu, chiến thắng trở về!
Mọi người đứng lên nói chúc mừng, khiến cho Lý Tự Nghiệp cười ngây ngô, cùng mọi người uống cạn.
Đều là chiến hữu vào sinh ra tử, nói chuyện rất hợp ý nhau, mà Thường Nguyên Giai là ‘ ngoại nhân ’ cảm giác có chút không được tự nhiên, lẳng lặng ngồi ở một bên, cũng không biết nên nói cái gì. Tần Tiêu nhìn vào trong mắt, nói thầm, cũng không thể làm cho Thường Nguyên Giai bị ủy khuất. Vì vậy mời hắn một chén, vẻ mặt mỉm cười nhìn qua Thường Nguyên Giai cử động đưa ly lên. Thường Nguyên Giai lập tức thụ sủng nhược kinh, liên tục không ngừng đứng lên đáp lễ. Tần Tiêu liên tục khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó kính trước.
Nhìn thấy Tần Tiêu cử động như vậy, Trình Bá Hiến cùng Vạn Lôi xem như hiểu ý của Tần Tiêu, nhao nhao mời rượu Thường Nguyên Giai, xem như chủ động lôi kéo làm quen. Khiến cho Thường Nguyên Giai cảm động rơi nước mắt, ai tới cũng không cự tuyệt, uống mười ly, có chút say khướt.
Tần Tiêu lúc này cũng uống say chếnh choáng, phiền mượn khi vào triều hôm nay ném ra khỏi đầu.
Đang lúc hoàng hôn, tiệc rượu cũng tán đi, Lý Tự Nghiệp đã sớm say như bùn, bị Tần Tiêu an bài một xe ngựa đưa hắn về quân doanh tả uy vệ bên ngoài Trường An, Trình Bá Hiến, Thạch Thu Giản cùng Phạm Thức Đức cũng cáo từ.
Tần Tiêu đã cố ý lưu Thường Nguyên Giai cùng Vạn Lôi lại, mời vào trong mật thất.
Thường Nguyên Giai cũng uống say, nhưng trong lòng vô cùng hiểu dụng ý của Tần Tiêu!
Ba người uống trà xanh giải rượu, Tần Tiêu chậm rãi mở miệng nói ra:
- Vạn Lôi huynh đệ, chúng ta đã lâu không có gặp nhau ah! Ngươi cả ngày chỉ biết thao luyện binh mã, lại ném huynh đệ chúng ta ra khỏi đầu.
Vạn Lôi xấu hổ cười rộ lên:
- Ta xuất thân hàn vi, toàn bộ nhờ Đại Đô Đốc đề bạt mới từ Nhạc Châu đi vào kinh thành. Có thể nói là phong quang vô hạn. Nếu không phải hảo hảo dụng công, chẳng phải uổng lòng tốt của Đại Đô Đốc? Nếu ta hèn nhát chắc chắn sẽ bị mắng, liên lụy lấy Đại Đô Đốc hổ thẹn, Vạn Lôi tuyệt đối không phạm lỗi này!