Dưới một tràng tiếng vỗ tay hắn lãnh đạm đi về chỗ ngồi, ai ai cũng ngước mắt nhìn hắn chỉ có Lâm Mật là không, nàng cúi đầu ngắm nhìn bàn tay mình.
Lễ tan Lâm Mật nắm tay bạn mình vui vẻ rời đi.
Hiệu trưởng đang nói chuyện với Tề Lực, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, ông ngó qua ngó lại.
Đến khi nhìn thấy bóng dáng của Lâm Mật, ông liền gọi to.
"Học sinh Lâm Mật."
Lâm Mật nghe ai gọi tên mình thì dừng lại, nàng quay đầu thì nhìn thấy hiệu trưởng đang quắc tay với mình, kế bên Tề Lực cũng đang nhìn mình.
Lâm Mật căng da đầu đi đến trước mặt hai người.
“Tề thiếu soái, đây là Mật cách cách xuất thân từ thời phong kiến."
"Nếu thời phong kiến vẫn còn con bé chính là cách cách chính hiệu."
Tề Lực nhìn cô bé chỉ cao ngang ngực mình, tóc bết rũ xuống hai bên ngực, bộ đồng phục nữ sinh tư thục váy đen, áo màu xanh nhạt rất hợp với nàng.
Tề Lực mỉm cười, mở miệng.
"Tôi biết."
"Tôi từng gặp cô bé vài lần."
Ánh mắt thâm sâu của hắn nhìn về phía nàng.
"Mật cách cách, nói xem phải không?"
Lâm Mật ngước đôi mắt to tròn, bất ngờ nhìn nam nhân trước mắt.
Lâm Mật nhìn Tề Lực, nàng cười một cách gượng ngạo.
"Chúng ta... có quen nhau sao?"
Tề Lực nhìn nàng đầy thâm ý, hắn nhoẻn môi nở nụ cười.
“Đúng vậy, chúng ta không hề quen biết nhau."
Hiệu trưởng thấy giữa hai người có gì đó không đúng lắm, ông vội vàng bảo Lâm Mật rời đi.
"Thôi em đi chơi với bạn của mình đi."
"Vâng ạ."
Lâm Mật hướng hai người cúi đầu chào một cái rồi lập tức chạy đi.
Tề Lực nhìn bóng lưng chạy đi của nàng, hắn âm thầm cười lạnh trong lòng.
Dám tỏ ra không quen biết hắn, xem ra lá gan đã lớn không ít rồi.
Sau khi đi chơi với bạn xong, Lâm Mật đứng trước cổng trường đợi người đến đón, bất ngờ một chiếc xe đen có gắn biển số xe của chính phủ từ đằng xa chạy đến.
Nàng cũng không quan tâm lắm, đến khi nó dừng ngay trước mặt mình, Lâm Mật cảnh giác lùi lại vài bước.
Mọi sự chú ý đều đổ dồn lên chiếc xe đen đó, cánh cửa xe mở ra, một đôi chân thẳng tấp bước xuống đất, Tề Lực bước xuống xe, hắn đưa tay tháo kính râm rồi nhìn về phía Lâm Mật.
Tề Lực nhìn nàng lãnh đạm hỏi: "Đang chờ người đến đón sao?"
"Nếu không thì lên xe ta đưa con về."
Lâm Mật bất an siết chặt lấy quai cặp táp trong tay, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ giọng nói.
"Không cần đâu, đợi thêm chút nữa sẽ có người đến đón con về rồi."
Dứt lời, từ đằng xa đã vang lên tiếng kèn ting... ting...
Lâm Mật và Tề Lực đồng thời quay đầu về hướng đó, Trần Dực đạp xe đạp chạy về phía nàng, anh gác chống xe rồi đi đến gần Lâm Mật.
"Mật Mật, chúng ta về thôi."
Lâm Mật gật đầu, đi về phía chiếc xe đạp đợi sẵn.
Trần Dực quay đầu nhìn nam nhân phía sau, anh vươn tay.
"Tề thiếu soái lâu rồi không gặp."
Hai mắt Tề Lực vẫn lãnh đạm như cũ nhìn anh một cái, cũng vươn tay ra bắt tay.
"Hôm nay ngài về dự lễ quốc khánh của trường Mật Mật à."
Tề Lực liếc mắt về phía Lâm Mật đang chờ ở nơi đậu xe đạp, nàng cũng đang nhìn về phía này, khi bắt gặp ánh mắt của hắn nàng liền quay đầu đi.
Trần Dực cũng nhìn thấy hành động của hai người, anh tiến lên một bước chặn tầm mắt của Tề Lực lại.
"Đã đến giờ tôi phải chở Mật Mật về, nếu có dịp tôi sẽ mời ngài đến Trần gia chơi."
"Tôi xin phép đi trước."
Trần Dực rời đi, anh ta đá chông xe đạp rồi ngồi lên yên trước, Lâm Mật vén váy ngồi nghiêng một bên.
Chiếc xe đạp rời đi trước mắt Tề Lực, Lướt ngang qua hắn chỉ để lại một hương thơm thoang thoảng trong không khí.