Thiếu Soái, Đừng Đánh Nữa

Chương 4

Trước Sau

break

“Đ*t mẹ nó, thằng chó nào vậy?”

Đến khi nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của Tề Lực, sắc mặt đang đỏ bừng của hắn ta chuyển thành màu xanh tím.

"Tề thiếu soái...”

Mọi người trong phòng lập tức dừng ca hát, bất an nhìn về phía hắn.

Tề Lực không để tâm, hắn quay đầu nhìn cô bé đứng sau lưng mình, hỏi: "Có phải phòng này không?”

Lâm Mật nghiêng đầu sang một bên nhìn những người bên trong, đến khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, liền vui vẻ reo lên.

"Trần ca ca...”

Cô bé rời khỏi phạm vi của Tề Lực, te te chạy đến bên vị Trần ca ca đó.

Tề Lực lạnh lùng nhìn Lâm Mật kéo lấy tay anh ta làm nũng.

"Khi nãy muội bị lạc, nhờ có chú ấy đưa muội đến đây.”

Trần Dực xoa đầu cô bé, anh ta đứng dậy dắt tay cô đi đến trước mặt Tề Lực để cảm ơn.

"Cảm ơn Tề thiếu soái đã đưa muội ấy trở về.”

Tề Lực nhìn anh ta một cái rồi chuyển ánh mắt lên người Lâm Mật.

"Không có gì, canh chừng cô bé cho cẩn thận, cậu dám dẫn cô bé đến cái nơi như thế này thì nên biết nó có nguy hiểm gì.”

Dứt lời hắn nâng bước rời khỏi phòng vip.

Trước khi cánh cửa kịp đóng lại, Lâm Mật ngọt ngào nói với hắn.

"Cảm ơn chú.”

Bước chân Tề Lực có hơi chững lại, sau đó thì tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi hắn rời đi, Trần Dực mới quay sang dặn dò cô bé.

"Sau này khi gặp Tề thiếu soái thì Mật Mật phải cách xa ngài ấy ra biết chưa?”

Lâm Mật nhỏ bé không hiểu, nghiêng đầu hỏi: "Tại sao vậy ạ?”

Trần Dực vỗ đầu cô.

"Ngài ấy là một người rất đáng sợ, đã giết rất nhiều người.”

Lâm Mật há to miệng bất ngờ, cô bé nâng cách tay che miệng lại.

Một lúc sau mới liên tục hướng Trần Dực gật đầu.

"Mật Mật hiểu rồi ạ.”

"Sau này gặp chú ấy, Mật Mật sẽ trốn đi thật xa.”

"Ngoan lắm.”

Trần Dực tươi cười gật đầu rồi dẫn cô bé đi vào bên trong.

Không biết những lời nói của Trần Dực có lọt vào đầu Lâm Mật hay không, dù sao con nít cũng dễ quên nhưng đối với những thứ đặc biệt lại nhớ vô cùng lâu.

Đáp án cũng chưa xuất hiện tại vì mấy năm sau Lâm Mật mới gặp lại Tề Lực.

Năm năm sau.

Hôm nay là ngày lễ quốc khách, các trường học tư thục đều tổ chức cho học sinh chơi lễ.

Mà trước khi chơi lễ, các em học sinh phải lắng nghe các vị lãnh đạo nhà trường phát biểu một tràng dài.

Lâm Mật buồn chán ngồi ở hàng ghế thứ hai, thi thoảng nàng không kìm được che miệng ngáp một cái.

Hiện tại Lâm Mật 11 tuổi đang học lớp 6 ở một trường tư thục nổi tiếng, hôm nay trường nàng tổ chức lễ quốc khánh vì là một vị cách cách đến từ thời phong kiến nên được đặc quyền ngồi ở ghế thứ hai, chỉ sau các vị lãnh đạo của trường.

Khi đang trong cơn buồn ngủ, nàng nghe thấy tiếng hiệu trưởng nói.

"Các em học sinh, hãy vỗ tay chào mừng Tề thiếu soái của Nam Cảng chúng ta."

Bốp... bốp...

Từng tiếng vỗ tay như vũ bão vang lên, khiến Lâm Mật từ trong cơn buồn ngủ tỉnh lại, nàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa của hội trường.

Nam nhân cao lớn đĩnh đạc, trên người là bộ quân phục uy nghiêm bước từng bước mạnh mẽ đi vào.

Lâm Mật dường như cảm thấy ánh mắt của người ấy có dừng trên người nàng vài giây rồi lập tức rời đi, tức khắc sống lưng của nàng trở lên lạnh toát Lâm Mật rùng mình xoay người về chỗ cũ.

Thật không ngờ Tề Lực lại ngồi phía trên nàng, hắn chỉ cách nàng một cái vươn tay là có thể chạm vào nhau.

Hiệu trưởng mời hắn lên bục phát biểu, khi đứng trước mấy trăm học sinh Tề Lực chỉ nói đúng nột câu duy nhất.

"Nam Cảng vô địch, thống trị nước A."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc