Một đêm đó, bụng Hạ Thời Liên chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Lương Diễn.
Nhìn thấy người phụ nữ dưới thân không chịu nổi nữa mà ngất đi, Lương Diễn thở phào một hơi, biết dược tính đã giải được hoàn toàn. Hắn nắm chặt eo người phụ nữ, điên cuồng đâm thêm vài lần nữa, sau đó bắn thật mạnh vào bên trong.
Đây đã là lần xuất tinh thứ sáu của hắn.
Mặc dù Lương Diễn có thể lực rất tốt, nhưng nếu ngày nào cũng làm như thế này thì sớm muộn cũng tinh tẫn nhân vong.
Nghĩ đến dược tính đáng sợ của dược vật này, hắn khẽ lắc đầu, rút ra.
Khi ©ôи th!t rời khỏi ŧıểυ huyệt, có thể nghe rõ những tiếng “ọc ọc”, chứng tỏ ŧıểυ huyệt không nỡ rời xa ©ôи th!t đến nhường nào.
Hắn cúi đầu nhìn nơi giao hợp của hai người, không còn ©ôи th!t chắn đường, những chất lỏng ở bên trong lập tức chảy ra, ướt đẫm ŧıểυ huyệt sưng đỏ. Hình ảnh dâm mỹ khiến dươиɠ ѵậŧ vừa mới mềm nhũn của Lương Diễn lại bắt đầu rục rịch thức tỉnh.
Nhưng Lương Diễn cũng biết người phụ nữ kia không chịu nổi nữa.
Thân thể người phụ nữ này thực sự là tuyệt phẩm. Hắn đã chơi vô số phụ nữ, nhưng chưa có ai có thể hấp dẫn và quyến rũ như cô. Bình thường, mỗi lần chơi gái hắn sẽ đeo bao cao su, như thế sẽ đảm bảo cho cả hai, nếu hôm nào quên không mang bao thì làm xong hắn cũng bắt người phụ nữ kia phải uống thuốc tránh thai.
Chỉ có hai lần hắn không tự chủ được, lần đầu chính là lần hắn suýt mất mạng, lần thứ hai chính là lần này...
Lương Diễn thò tay vào trong ŧıểυ huyệt còn chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người phụ nữ. ŧıểυ huyệt mẫn cảm dường như cảm nhận được sự quen thuộc, cho dù chủ nhân còn đang hôn mê thì ŧıểυ huyệt đã vô thức mυ"ŧ chặt lấy ngón tay hắn.
Vừa mềm mại vừa ướt át.
Ánh mắt Lương Diễn tối sầm lại.
Hắn đứng dậy, đây là lần đầu tiên hắn lau sạch thân thể cho một người phụ nữ sau khi hai người ân ái.
Cũng chính vào lúc này, hắn mới có cơ hội cẩn thận đánh giá người phụ nữ trong tình huống không tình nguyện lại tình nguyện phát sinh quan hệ với hắn.
Hạ Thời Liên là một mỹ nhân, điều này không thể nghi ngờ.
Một mỹ nhân ngay cả khi đang hôn mê thì đôi lông mày vẫn nhíu chặt lại, giống như đã từng chịu vô vàn đau khổ.
Lương Diễn biết cách tốt nhất để giải quyết vấn đề tình một đêm chính là dừng mọi chuyện tại đây, sau đó hai người sẽ không có bất cứ liên lạc nào nữa.
Nhưng không hiểu tại sao hắn lại không muốn làm như vậy.
Ngón tay của Lương Diễn khẽ chạm lên mí mắt đang nhắm nghiền của cô.
Ẩn dưới mí mắt này là một đôi mắt xinh đẹp động lòng người, giống như sương mù bao trùm khắp thành phố, giống như mưa bụi chốn Giang Nam, giống như sắc thu tươi đẹp... Ánh mắt ấy khi làʍ t̠ìиɦ chứa đựng bóng dáng của hắn, ánh mắt trông nhu nhược nhưng lại ánh lên một ý chí cứng cỏi, giống như cỏ dại kiên cường trong gió, như ánh mặt trời sưởi ấm lòng người, khiến người ta không nhịn được mà muốn chà đạp.
Người phụ nữ dường như cảm nhận được động tác của Lương Diễn, khó chịu ưm một tiếng.
Lương Diễn thấy thế thì khẽ cười, ngón tay không hề dừng lại mà tiếp tục trượt xuống, lướt qua sống mũi cao lại đến đôi môi đỏ mọng...
Đến chiếc miệng xinh xắn rất hợp để ngậm lấy ©ôи th!t của hắn.
Lương Diễn suy nghĩ như vậy, ngón tay vô thức xoa lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Hình ảnh đó vô cùng da^ʍ đãиɠ, hắn chỉ cần hơi tưởng tượng một chút cũng đã khiến cả người cứng lên.
Mặc dù Lương Diễn có ham mê tìиɧ ɖu͙©, nhưng đa phần đều là gặp dịp thì chơi. Hắn không phải loại đàn ông không biết kiềm chế du͙© vọиɠ của mình, cũng không phải loại tùy thời động dục. Nhưng người phụ nữ này lại có khả năng khiến hắn hóa thân thành cầm thú.
Điều này đã khiến hắn suy nghĩ một chuyện, nếu như người phụ nữ này tỉnh dậy, nói muốn được ở bên cạnh hắn, vậy thì hắn có thể suy nghĩ phát triển tiếp mối quan hệ tình một đêm này...
Dù sao thì xem phản ứng của người phụ nữ kia thì hình như cũng rất vừa lòng với hắn.
Khi Lương Diễn đang suy nghĩ đến chuyện này thì điện thoại đặt trên bàn đột nhiên rung lên.
Bây giờ đã là năm rưỡi sáng.
Hắn nhìn tên người gọi đến thì khẽ nhíu mày, cầm điện thoại lên. Lương Diễn nhìn người phụ nữ vẫn đang ngủ trên giường, nhẹ nhàng mở cửa sổ, đi ra ngoài ban công rồi mới bắt đầu nghe điện thoại.
“Alo?” Giọng nói không nghe ra được cảm xúc gì.
“A Diễn.” Trong điện thoại vang lên một giọng nam hơi thô: “Cô ấy tỉnh rồi.”
“Tỉnh rồi?” Mấy chữ không đầu không đuôi khiến Lương Diễn cười lạnh một tiếng.
“Tỉnh rồi à? Tỉnh đúng lúc lắm. Không phải cục trưởng Phương đang điều tra vụ án kia sao? Cứ ném thẳng cô ta đến cục cảnh sát là được rồi, coi như làm một ân tình.”
“A Diễn, đừng như vậy...” Giọng nam kia lộ rõ vẻ mệt mỏi: “Cậu cũng biết trạng thái tinh thần của cô ấy như thế nào mà, đúng không?”
“Biết? Không, tôi không biết, tại sao tôi lại phải biết cơ chứ?” Lương Diễn đè thấp giọng xuống: “Cao Tề Bân, cậu đưa cô ta trở về, tôi không nói gì đã là khách khí lắm rồi, cậu đừng có được một bước lại muốn tiến thêm một bước.”
Đầu dây bên kia không nói câu nào, chỉ có tiếng thở trầm thấp vang đến chứng tỏ đối phương vẫn còn đang nghe điện thoại.
Từ ban công phòng Lương Diễn nhìn ra ngoài có thể ngắm nhìn được toàn cảnh thành phố lúc bình minh. Lúc này trời còn chưa sáng hắn, sương mù vẫn bao lấy một nửa thành phố.
Những tòa nhà sừng sững và dày đặc, những con đường thẳng tắp, những con phố được quy hoặc ngăn nắp chỉnh tề. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài người đi bộ và mấy chiếc xe phóng qua, đôi lúc có thể nghe được tiếng chim hót và tiếng gió ào ào từ phương xa truyền đến.
Những đám mây xám xịt dần dần tan biến, mây đen tan đi, ánh mặt trời lấp ló xuất hiện trên đường chân trời. Những ngày tháng mưa dầm dề đã trôi qua, mùa xuân đã tới, ánh nắng và ấm áp đang về.
Lương Diễn nhìn cảnh sắc trước mắt, đột nhiên lại nghĩ tới người phụ nữ trong phòng. Trái tim hắn đột nhiên hơi đờ đẫn.
Hắn đang định cúp máy thì người đàn ông ở đầu dây bên kia lại đột nhiên lên tiếng.
“A Diễn.” Giọng nói của người đàn ông có thể nghe ra được sự run rẩy: “Cô ấy tự sát.”
Lương Diễn suýt nữa làm rơi điện thoại, ngón tay cũng run lên: “Cái gì?”
...
Hạ Thời Liên cảm thấy đêm hôm qua mình vô cùng điên cuồng.
Đến tận khi ngồi lên taxi, hai tay cô vẫn không tự chủ được mà run lên.
Cô không thể nào tin được mình lại có thể lên giường cùng một người đàn ông xa lạ. Sau khi bị hạ thuốc, đầu óc cô hơi mơ hồ, nhưng những cảm giác của cô thì lại không thể lừa mình dối người được.
Không thể lừa được.
Bởi vì cô còn nhớ rõ như in, chính cô đã bám lên người người đàn ông xa lạ kia, thì thầm vào tai hắn: “Mau nhét thứ đó của anh vào trong ŧıểυ huyệt của tôi đi.”
Có thể lấy cớ là vì thuốc kích dục, nhưng rõ ràng bản thân cô vẫn còn ý thức, thế là lại mặc kệ để cho những chuyện này phát sinh. Nói thế nào đi nữa thì cô vẫn có trách nhiệm rất lớn.
Cho dù hận Lâm Dương nɠɵạı tình, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện khinh rẻ thân thể mình để trả thù anh ta.
Không phải cô luyến tiếc, mà là cảm thấy không đáng.
Nhưng cô vẫn cùng một người đàn ông xa lạ lên giường.
Thân thể mỏi rã rời, những vết xanh tím chằng chịt trên làn da trắng nõn chính là chứng cứ tốt nhất.
Điều Hạ Thời Liên cảm thấy may mắn nhất chính là sau khi tỉnh lại thì người đàn ông kia đã không thấy đâu nữa.
Tốt nhất là như vậy, không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Hạ Thời Liên nghĩ.