Người đàn ông và người phụ nữ, tình cảm mãnh liệt và phóng túng.
Sau khi Hạ Thời Liên không biết mình đã lên đỉnh bao nhiêu lần, cô rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà nức nở xin tha.
“Được rồi, không cần làm nữa... Ưm... Được rồi... Trướng quá... A... Tôi không chịu nổi nữa, thực sự không thể nào chịu nổi nữa... A a a...”
Giọng nói của cô vì một đêm phóng đãng mà trở nên khản đặc.
Nước mắt không nhịn được mà chảy ra.
Nhưng người đàn ông kia giống như một con dã thú không biết thỏa mãn, vẫn cứ miệt mài cày cấy trong ŧıểυ huyệt đã sưng đỏ của cô.
“Không cần làm nữa? Vừa rồi là ai bảo tôi đâm sâu một chút?” Người đàn ông cúi xuống liếʍ vành tai cô, thấp giọng nói: “Còn nữa, không những muốn đâm sâu mà còn muốn đâm mạnh, muốn nhanh, muốn lấp đầy ŧıểυ huyệt không một kẽ hở...”
“Không, không cần nói nữa... A... Lại tới rồi... A a... Lại tới rồi... A a a...”
Hạ Thời Liên lại tiếp tục hét chói tai.
Hai mắt cô mở to, cảm nhận được thứ đó của người đàn ông càng lúc càng to hơn. ©ôи th!t to lớn đâm vào người cô như đóng cọc, ŧıểυ huyệt mẫn cảm điên cuồng mυ"ŧ chặt lấy nó.
Nếu như là bình thường thì có lẽ Hạ Thời Liên đã ngất đi từ lâu rồi.
Nhưng bởi vì tác dụng của thuốc kích dục nên cho dù cô mệt mỏi vô cùng, phải dựa vào tay người đàn ông mới có thể duy trì tư thế quỳ này thì đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo.
Tỉnh táo làʍ t̠ìиɦ.
Đây là lần đầu tiên trong đời Hạ Thời Liên cảm nhận được thì ra tìиɧ ɖu͙© cũng có thể tràn trề sung sướиɠ như thế.
Giống như mặt trời đang lên cao đột nhiên lại nổi lên mưa gió, lại giống như bầy trời đêm không một bóng mây đột nhiên nổ ra vô số pháo hoa chói mắt. Cả người cô, mọi giác quan đều chìm đắm trong biển tìиɧ ɖu͙©, hưởng thụ sự phấn khích và kɧoáı ©ảʍ dường như vô tận.
So với người đàn ông phía sau, Lâm Dương ở trên giường chẳng khác nào một đứa trẻ, bất luận là về kích cỡ dươиɠ ѵậŧ hay là kỹ xảo giường chiếu.
Đột nhiên, đầu vυ" của Hạ Thời Liên bị nhéo mạnh một cái.
Cô đau đớn kêu lên thành tiếng.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đằng sau, rõ ràng hắn cũng đang đắm chìm trong niềm vui cực lạc, nhưng gương mặt lại không có chút cảm xúc nào.
Hạ Thời Liên lập tức bị sốc.
Nếu như không phải hơi thở của hắn hơi gấp gáp, cơ bắp căng cứng và đôi mắt đỏ ngầu như máu mang theo vài phần tình thú thì Hạ Thời Liên căn bản không cảm thấy người này đang làʍ t̠ìиɦ với mình.
Vẻ mặt của hắn quá bình tĩnh, quá vững vàng.
Một người đàn ông như vậy thật đáng sợ.
“Cô sợ tôi...”
Đây là một câu khẳng định chứ không phải câu nghi vấn.
Người đàn ông vừa lên tiếng đã khiến trái tim Hạ Thời Liên run rẩy.
Cô quay đầu đi, không muốn trả lời vấn đề này.
Nhưng người đàn ông lại nắm chặt lấy cằm cô, bắt cô phải nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của mình.
Tại sao một người đàn ông lại có thể có hai vẻ mặt hoàn toàn khác nhau như vậy chứ?
Lúc ngồi ở trong quán bar chơi đàn, mặc dù trông hắn vẫn lạnh lùng mờ ảo nhưng đâu đó lại tản ra một loại ôn nhu khiến người khác không thể nào kháng cự. Vậy mà, lúc này hắn ở sau lưng cô, đâm vào rút ra khỏi người cô, lại giống như một con dã thú ẩn nấp trong rừng rậm, hung dữ, mạnh mẽ và cao ngạo.
Ánh mắt sắc bén giống như có thể xé xác người khác bất cứ lúc nào.
“Không...” Hạ Thời Liên thì thầm: “Tôi không sợ.”
Mặc dù hơi thở của người đàn ông và khí chất tỏa ra trên người hắn khiến Hạ Thời Liên cảm thấy nguy hiểm, một loại nguy hiểm chưa bao giờ gặp phải. Nhưng sau khi trải qua cuộc hôn nhân buồn nôn với Lâm Dương, Hạ Thời Liên lại cảm thấy người đàn ông phía sau mặc dù trông có vẻ đáng sợ, nhưng thực ra còn tốt đẹp hơn tên Lâm Dương mặt người dạ thú đó nhiều.
Ít nhất, xét về một phương diện nào đó thì hắn đang cứu cô, cũng cứu rỗi chính mình.
Sau khi suy nghĩ như vậy, cảm xúc sợ hãi trong lòng cô cũng dần dần lắng xuống.
Lương Diễn vẫn luôn chú ý đến biểu cảm của Hạ Thời Liên, tất nhiên cũng thấy được những thay đổi cảm xúc trong suy nghĩ của cô, còn cả tiếng “Không sợ” cô vừa nói nữa.
Đúng là một người phụ nữ đặc biệt.
Lương Diễn phải thừa nhận một điều, đó là người phụ nữ lai lịch không rõ xuất hiện trước mắt hắn đây, thậm chí đến tận bây giờ hắn cũng không cách nào xác nhận được cô tiếp cận hắn có mục đích thầm kín nào không, đã hoàn toàn khơi dậy hứng thú của hắn.
Cho dù là thân thể tuyệt vời hay là chính bản thân cô.
“Hả? Cô không sợ tôi?”
Hạ thân của Lương Diễn lại hung hăng va chạm.
Hạ Thời Liên giật mình, không nhịn được rêи ɾỉ thành tiếng.
“A a... Không sợ.”
Lương Diễn bật cười.
“Không sợ? Cô không biết tôi là ai, cũng không biết tôi làm nghề gì, tại sao lại không sợ tôi chứ?” Lương Diễn cắn vành tai Hạ Thời Liên, ác ý mà nói: “Nói không chừng tôi có bệnh gì đó thì sao?”
Hạ Thời Liên nghe vậy thì toàn thân nổi da gà.
Hơi thở ấm áp của hắn phun lên cần cổ mẫn cảm của cô, cảm thấy vừa ngứa vừa tê dại.
“Anh không sợ tôi có bệnh, thế thì tôi việc gì phải sợ anh có bệnh cơ chứ... A...”
Lương Diễn nghe Hạ Thời Liên nói xong thì cười.
Động tác của hắn dần dần chậm lại, cũng bắt đầu dịu dàng mà tinh tế hơn. Đầu ngón tay thô ráp của hắn bắt đầu chăm sóc cho bầu ngực đã bị bỏ bê một lúc, xoa cho núm vυ" của Hạ Thời Liên cương cứng lên, khiến cô thoải mái không ngừng.
“A... Thoải mái quá... A...”
“Thoải mái sao?”
“Ưm... Thoải mái...” Hạ Thời Liên rướn cao cổ: “Ưm... A a... Thoải mái quá... A a...”
Tấm lưng trắng như tuyết, những đường cong uyển chuyển mềm mại.
Phần xương nhô ra, còn có vòng eo nhỏ nhắn vừa tay.
Tất cả đều kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác của Lương Diễn.
Hắn gặm cần cổ trắng nõn của cô, làn da mỏng manh của Hạ Thời Liên lập tức in hằn những dầu răng rõ nét.
Là ấn ký thuộc về Lương Diễn hắn.
“A... Đừng cắn... A a a...”
Người đàn ông đột nhiên đâm thật sâu vào trong, chạm trúng điểm nhạy cảm của Hạ Thời Liên, lại tiếp tục một hồi va chạm.
Hạ Thời Liên cảm thấy bản thân mình giống như được ném lên không trung, lơ lửng giữa những tầng mây. Cảm giác kɧoáı ©ảʍ kinh người lan tỏa khắp tế bào khiến người ta không tự chủ được mà sợ hãi.
“A... Ưm... A... A a... A...”
Lương Diễn điên cuồng cử động hông, cự vật giữa hai chân không chút lưu tình mà tàn phá ŧıểυ huyệt xinh đẹp như một bông hoa hồng.
Âm thanh thân thể va chạm vang lên không dứt, trong đêm yên tĩnh càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác hơn.
“A a... Sâu quá... A a a... Lại sắp lên đỉnh rồi... A a a... Không, không được... A...”
Người đàn ông sau lưng cô dường như làʍ t̠ìиɦ không biết mệt mỏi, miệt mài đâm vào rút ra bên trong cô không ngừng. ŧıểυ huyệt của Hạ Thời Liên co bóp thật chặt khiến Lương Diễn thoải mái vô cùng.
Bàn tay to lớn nắm chặt lấy eo cô.
Eo cô đã in hằn dấu tay của hắn, một loại cảm giác chiếm hữu cực mạnh.
Sức lực của Lương Diễn lớn hơn người bình thường, lúc này Hạ Thời Liên cảm thấy người mình sắp gãy ra làm đôi.
Đau đớn vô cùng, nhưng lại vì tác dụng của thuốc nên cảm giác đau đớn cũng dần biến thành hưng phấn mãnh liệt.
“Đau... A... A... Trướng quá... Đừng... A... Đừng chạm vào chỗ đó... A a a...” Hạ Thời Liên cảm thấy cả người sắp nổ tung.
kɧoáı ©ảʍ chạm tới cực hạn khiến con người ta sợ hãi.
Cũng giống như người đàn ông sau lưng cô dường như không biết hai chữ “Thỏa mãn” viết thế nào.