Ngay khi người đàn ông kia giơ tay lên, tính toán thấy bàn tay của anh ta sắp đánh lên mặt mình, Hạ Thời Liên theo bản năng nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng cơn đau đớn như dự đoán lại mãi mà không đến.
“Mày... Mày là đứa nào hả? Buông tay tao ra ngay!”
Hạ Thời Liên nghe thấy tiếng nói thì lặng lẽ mở mắt ra. Dưới tác dụng của thuốc, những hình ảnh mà cô nhìn thấy được vẫn rất mơ hồ, nhưng cô chắc chắn mình nhìn thấy được có một người đàn ông đang giữ lấy tay gã đang có ý đồ xâm phạm cô.
Trong lòng cô cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng ngay sau đó đã trở nên lo lắng đề phòng.
Bởi vì nơi này là lầu hai, xung quanh tương đối yên tĩnh, cô có thể nghe được tiếng gãy xương phát ra từ cổ tay người đàn ông kia.
Người đàn ông giữ lấy tay cô lập tức buông tay ra, sau đó kêu lên một tiếng, thảm thiết như heo bị chọc tiết: “A a a, buông ra! Buông ra!”
Hạ Thời Liên nhìn một chút, người kia đã buông tay ra.
Cô chớp chớp mắt, phát hiện lúc này mình đã có thể nhìn rõ ràng hơn một chút.
Cô cúi xuống, nhìn thấy người đàn ông vừa rồi bắt lấy tay mình đang không quan tâm đến hình tượng chút nào mà nằm gục ra mặt đất, thân thể run lên, gương mặt lấm tấm mồ hôi, ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi: “Mày rốt cuộc là ai?”
Giọng nói sợ hãi khiến Hạ Thời Liên cũng không nhịn được mà run lên.
Sau đó, người kia giẫm một chân lên ngực người đàn ông đang nằm dưới đất.
Hạ Thời Liên cứ tưởng những hình ảnh này chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình, không ngờ hôm nay lại xảy ra ngay trước mắt cô.
Cô nuốt nước bọt, muốn rời khỏi đây, nhưng thân thể lại không động đậy được, chỉ có thể bất lực tựa lên vách tường. Hạ Thời Liên trơ mắt nhìn, giống như đang xem kịch câm vậy, nhưng trong lòng thì sợ hãi vô cùng.
Người đàn ông kia khẽ dùng lực một chút.
Gã nằm trên đất lập tức phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau đớn.
Thái đội giống như mèo vờn chuột khiến gã nằm trên đất sợ hãi vô cùng, anh ta hốt hoàng xin tha: “Mày... À không, anh... Cầu xin anh tha cho tôi, sau này tôi sẽ không bao giờ dám tái phạm nữa... A a a”
Tiếng hét thê lương vang lên, sau đó là tiếng thở dồn dập.
Không biết đã qua bao lâu, dường như là một thời gian rất dài, nhưng cũng giống như chỉ là một cái chớp mắt. Cuối cùng, người đàn ông bí ẩn kia mới lên tiếng.
“Cút.”
Chỉ một từ đơn giản.
Gã nằm trên mặt đất đã không thể đứng thẳng nổi nữa, anh ta nghe được từ này thì giống như nghe được lệnh đặc xá, lập tức bò dậy. Anh ta loạng choạng nhưng không dám chậm trễ một giây nào. Hình như anh ta còn nói gì đó với người đàn ông kia, nhưng bởi vì nói quá nhỏ nên Hạ Thời Liên không nghe rõ được.
Khi gã đó lảo đảo chạy ngang qua người Hạ Thời Liên, khi cô đối diện với ánh mắt của anh ta thì cô cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng không quên được ánh mắt đó.
Đó là một loại sợ hãi, sợ hãi đến tột cùng.
Sự sợ hãi đó tất nhiên không phải sợ cô, mà là sợ người đàn ông kia.
Giờ đây, trên hành lang dài và hẹp, người đàn ông bí ẩn kia chỉ đứng cách cô vài bước chân.
Người này cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thời Liên.
Gương mặt luôn bị che khuất trong bóng tối cuối cùng cũng hiện ra những đường nét rõ ràng.
Hạ Thời Liên cố gắng chớp mắt vài cái, nhất thời, trước mắt giống như mây đen tan đi. Cô có thể nhìn rõ được người đàn ông đó... Đó chẳng phải là người vừa mới đánh đàn ở trung tâm sân khấu đó sao?
Hạ Thời Liên cảm thấy kinh ngạc, trực giác nói cho cô biết mình nên nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng cô vừa cử động một chút thì hai chân lại mềm nhũn, cả người ngã ngồi trên mặt đất, cứ như sự thanh tỉnh trong mắt vừa rồi chỉ là ảo giác của chính cô vậy.
Nhiệt độ trong thân thể cô hình như lại tăng lên rất nhiều.
Hạ Thời Liên cố gắng kiềm chế bản thân không xúc động mà cởi quần áo, nhưng đầu óc cô mơ hồ,ánh mắt cũng tiếp tục mờ đi. Những ngón tay của cô dường như có ý thức riêng biệt, không nghe lời lý trí mà giãy dụa muốn trút bỏ hết đống quần áo vốn dĩ đã không chỉnh tề xuống.
Nóng quá, thực sự rất nóng.
Hạ Thời Liên phát hiện ra lý trí đang càng lúc càng rời xa mình. Cô vươn tay nhéo đùi thật mạnh, muốn dùng sự đau đớn để bản thân thanh tỉnh. Nhưng đầu óc của cô vẫn rối thành một cục như vậy, thậm chí còn không thấy đau đớn. Bây giờ, ngoài cảm giác nóng thì Hạ Thời Liên không cảm nhận được bất cứ thứ gì khác.
Tiếp sau đó, cô nghe được tiếng bước chân.
Một đôi giày da đen bóng của nam giới xuất hiện trước mắt cô.
Đêm vẫn còn dài.
Quán bar hôm nay Hạ Thời Liên tới là quán bar nổi tiếng nằm ở trung tâm thành phố, trải dài từ tầng một đến tầng bốn của một tòa nhà thương mại. Tuy nhiên, tầng bốn lại được coi là một tầng vô cùng thần bí, chỉ có ba phòng, bình thường không có ai lên đó cả, yên tĩnh vô cùng.
Nhưng mà sự yên tĩnh đó đã bị một tiếng rống tức giận phá vỡ.
“Anh nói không có cách giải?” Lương Diễn cười lạnh: “Thuốc này do chính tay anh pha chế, thế mà anh lại nói là không có cách giải? Không có cách giải mà anh còn dám bán à? Hả?”
“Từ Mộc Sinh, anh có gan thì nói lại cho tôi nghe một lần nữa...”
Người đàn ông đối diện không dám trả lời, nhanh chóng ngắt điện thoại.
Nghe thấy trong điện thoại truyền đến âm thanh ngắt máy, Lương Diễn tức đến mức bật cười.
Hắn đang muốn đứng dậy thì một đôi tay đột nhiên ôm lấy cổ hắn. Lương Diễn không kịp phòng bị, lập tức bị người đằng sau lôi ngã lên giường.
Bàn tay của người phụ nữ này rất đẹp, trắng bóng mịn màng nhìn như viên ngọc. Dưới ánh đèn màu vàng nhạt, những đường cong uyển chuyển của cô phô bày vô cùng rõ nét. Bàn tay thon dài nhưng móng tay lại nhỏ nhắn và xinh xắn, trông rất tự nhiên, móng tay màu hồng nhạt nhưng không phải do sơn móng tay.
Đây là một đôi bàn tay có thể khơi gợi ham muốn tìиɧ ɖu͙© của Lương Diễn.
Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh người phụ nữ này dùng đôi tay đó mà vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của mình, những ngón tay thon dài cẩn thận chăm sóc nơi đó của hắn là Lương Diễn đã cảm thấy nơi đó của mình cứng ngắc rồi.
Nhưng hắn có một nguyên tắc, đó là không động vào những người phụ nữ không có lai lịch rõ ràng. Mười mấy năm qua, từ sau khi hắn khai trai đến giờ, nguyên tắc đó vẫn chưa bao giờ bị phá vỡ.
Lương Diễn gỡ bàn tay của người phụ nữ này ra khỏi người mình, nhưng hắn vừa kéo tay cô xuống thì cô lại lập tức leo lên thân thể hắn. Người phụ nữ lúc này giống như một con bạch tuộc tám chân, không cách nào gỡ ra được.
“Mẹ kiếp.” Lương Diễn cảm thấy tính nhẫn nại của mình đã dùng hết sạch rồi. Cuối cùng, hắn không nhịn được mà dùng một chút kỹ xảo, Lương Diễn bất ngờ đập mạnh lên cổ tay người phụ nữ này một cái, tay cô lập tức buông ra khỏi người hắn. Lúc này thì cô mới hơi yên phận một chút.
Hắn đứng dậy, định gọi điện thoại cho một bác sĩ mà mình quen biết.
Nhưng khi xoay người lại, Lương Diễn mới để ý. Người phụ nữ lúc này đang nằm trên giường, áo quần xộc xệch. Lương Diễn lấy một chiếc áo khoác phủ lên người cho cô, Hạ Thời Liên nhìn hắn chằm chằm, gương mặt tràn đầy vẻ đau khổ.