Được trời ưu ái!
Đây là từ ngữ xuất hiện đầu tiên trong tâm trí Hạ Thời Liên.
Giống như đứa con của trời, ít nhất thì gương mặt kia đúng là như thế.
Hắn có nước da màu lúa mạch khỏe mạnh, mày rậm mắt to, ngũ quan rõ ràng. Cả gương mặt lộ ra khí chất anh hùng, trông toát ra vẻ nam tính vô cùng.
Nhưng điểm bắt mắt nhất chính là đôi đồng tử đen láy như cảnh xuân, lúc này đang chăm chú nhìn những phím đàn. Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng, khí chất lạnh lùng, mặt mày cao ngạo, mặc dù rất không hợp với bầu không khí trong quán bar, nhưng lại hấp dẫn chết người.
Đến cả một người thanh khống như Hạ Thời Liên mà cũng không tự chủ được mà xem đến ngây ngốc.
(Thanh khống: Hiểu đơn giản là thích nghe giọng nói, bị cuốn hút bởi một chất giọng nào đó. Ngoài thanh khống còn có thủ khống (mê tay), nhan khống (mê nhan sắc)...
Lâm Nhã Tư cẩn thận quan sát vẻ biến hóa trên mặt Hạ Thời Liên, cười ha ha: “Thế nào? Tớ đã bảo là cực phẩm mà, cậu thấy đúng không?”
Hạ Thời Liên phớt lờ lời chế giễu của bạn thân.
Cô chỉ chăm chú theo dõi đôi bàn tay thon dài kia đang thỏa sức múa trên những phím đàn. Ngay khi người đàn ông nhấn phím đầu tiên thì những âm thanh xung quanh đã hoàn toàn biến mất.
Mọi thứ đột ngột như thế, lại như có vẻ tự nhiên đến vậy.
Hạ Thời Liên không biết màn biểu diễn đã kết thúc từ khi nào.
Chờ đến khi cô phục hồi lại tinh thần thì xung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay ầm ầm. Nam nữ xung quanh cũng đã khôi phục lại được tiếng nói chuyện, những âm thanh đinh tai nhức óc cũng bắt đầu vang lên.
Cả người đàn ông vừa mới chơi đàn trên sân khấu cũng đã biến mất không chút tung tích.
Khi Hạ Thời Liên quay trở lại chỗ ngồi thì đã không biết Lâm Nhã Tư chạy đi đâu. Hạ Thời Liên hiểu rõ tính cách của cô ấy, cũng không ngạc nhiên gì. Cô tiếp tục ngồi xuống chỗ cũ, uống thêm một ly cocktail.
Trong khoảng thời gian này có không ít người tới bắt chuyện với Hạ Thời Liên. Nếu Hạ Thời Liên nhìn thấy vừa mắt thì sẽ tùy tiện đáp lại vài câu, nếu không vừa mắt thì giơ chiếc nhẫn đính hôn đeo trên ngón áp út lên, phối hợp cùng với vẻ mặt lạnh lùng, đại đa số nhìn thấy vậy thì đều thức thời rời đi.
Tất nhiên cũng sẽ có một số kẻ mặt dày mày dạn không chịu từ bỏ, giống như người đang ngồi trước mặt cô đây.
Người này nhìn vô cùng bình thường, nhưng cặp mắt ẩn dưới cặp kính kia lại như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Anh ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn ngực Hạ Thời Liên, ngồi sát lại cô. Hạ Thời Liên thậm chí còn ngửi được mùi mồ hôi trên người anh ta, cô lập tức xếp anh ta vào loại từ chối giao tiếp.
Nhưng cho dù cô không để ý đến anh ta thì anh ta cũng không hề tức giận. Người đàn ông vẫn ngồi bên cạnh cô, líu ríu như chim sẻ, khiến Hạ Thời Liên cảm thấy ồn ào vô cùng.
Nhưng ngay sau đó, cô đã phát hiện ra mọi chuyện không ổn.
Thực sự rất không ổn.
Gương mặt chán ghét của người đàn ông trước mắt dần dần mờ đi, giống như trước mặt cô là một ánh nến lung lay mờ ảo. Hạ Thời Liên chớp chớp mắt, lắc đầu thật mạnh, nhưng cảm giác mơ hồ này không những không mất đi mà ngược lại còn khiến cho những thứ trong tầm mắt cô đều trở nên vặn vẹo.
Sau đó, một cảm giác khô nóng chậm rãi bốc lên khỏi thân thể.
Những lỗ chân lông của cô hình như giãn nở to ra đến cực điểm, nơi tư mật giữa hai chân bắt đầu tiết ra chất lỏng nhớp nháp. Hạ Thời Liên lập tức hiểu mình đã bị mắc mưu rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, cô nghe được một giọng nói khiến người ta buồn nôn.
“Ôi, cô gái, cô làm sao thế? Không được thoải mái sao? Tôi có đặt một phòng riêng ở trên lầu, để tôi đỡ cô lên đó nghỉ ngơi.”
Tâm tư đã rõ như ban ngày.
Người đàn ông duỗi tay về phía cô, cô cố gắng dùng chút sức lực còn lại mà gạt đi. Ánh mắt người đàn ông không có một chút ý tốt: “Cô gái, cô đừng có không biết tốt xấu, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi làm thế này là đang giúp cô đấy...”
Hạ Thời Liên cắn răng, cảm thấy mình sắp nôn rồi.
Anh ta nắm chặt lấy tay cô, Hạ Thời Liên lặng lẽ vươn tay còn lại vào trong túi, định lấy di động ra. Người đàn ông kia nhìn thấy, lập tức đập vào tay cô một cái, điện thoại di động rơi xuống nền nhà.
Trái tim Hạ Thời Liên vô cùng tuyệt vọng.
Cô bắt đầu cố gắng giãy dụa.
Nhưng đối với người đàn ông này mà nói, lực giãy dụa của cô chỉ giống như mèo nhỏ cào người mà thôi, cào một cái là cả người anh ta lại ngứa ngáy một cái.
Hạ Thời Liên không nhìn rõ được dáng vẻ người trước mặt, nhưng giọng nói của anh ta lại dường như được phóng đại lên vài lần. Anh ta kéo cô vào trong ngực, hơi thở còn mang theo mùi rượu khó chịu phả vào mặt cô.
“Cô gái, không có ai tới cứu cô đâu. Tôi đã sắp xếp cho bạn của cô một người đàn ông tốt rồi, chưa tới nửa đêm chắc sẽ chưa trở lại đâu.”
“Anh...”
“Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng, để tôi đưa cô đi hưởng thụ một chút.”
Hạ Thời Liên thực sự tức giận vô cùng.
Sao cô lại có thể khinh suất như vậy chứ?
Chẳng lẽ tối nay cô thật sự sẽ bị người đàn ông này làm nhục sao?
Hạ Thời Liên khao khát có người tới cứu mình, nhưng cô lại phát hiện ra người đàn ông này thực sự rất có kinh nghiệm trong chuyện này. Trên đường lên lầu, cho dù có người nhìn thấy nhưng vừa hỏi thì anh ta đã bảo: “Cãi nhau bình thường, bạn gái tức giận đến quán bar uống rượu giải sầu, nhưng tửu lượng lại không tốt” để lừa tất cả mọi người.
Gương mặt Hạ Thời Liên đỏ bừng, ánh mắt mê man, dựa sát vào lồng ngực người đàn ông. Nhìn dáng vẻ này cũng khiến người ta phân vân không biết những lời anh ta nói có thật không.
Tuy nhiên, quán bar là một nơi rồng rắn lẫn lộn, mọi người cũng không muốn lo chuyện bao đồng xen vào chuyện của người khác. Thế nên người đàn ông đó đã thuận lợi đưa Hạ Thời Liên lên lầu hai.
Khi Hạ Thời Liên mơ màng nhìn thấy cánh cửa màu đỏ kia thì cô đã biết, một khi mình bước vào trong đó thì chắc chắn sẽ không giữ được sự trong sạch của mình.
Cô không bỏ cuộc, cố gắng giãy dụa.
Người đàn ông giữ chặt lấy tay cô khiến cô không cử động được, nhưng động tác này cũng thu hút ánh mắt tò mò của một đôi tình nhân đi ngang qua. Người đàn ông kia lập tức nổi nóng.
Anh ta cúi đầu, thì thầm cảnh cáo Hạ Thời Liên: “Nếu cô tiếp tục không nghe lời như thế thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.”
Cuối cùng Hạ Thời Liên cũng chờ được cơ hội.
Chờ khi người đàn ông cúi xuống, cô dùng hết sức lực nâng vai lên. Khoảng cách giữa hai người rất gần, người đàn ông lại không phòng bị nên bị cô đụng thẳng vào mũi. Bộ quần áo hôm nay Hạ Thời Liên mặc có một miếng đệm vai khá cứng, người đàn ông bị đụng trúng đau đớn theo bản năng thả tay cô ra mà ôm mũi.
Hạ Thời Liên biết mình phải chạy thật nhanh, đôi tình nhân vừa rồi biết đâu có thể giúp cô.
Hai người đó mới chỉ đi tới lối rẽ cầu thang.
Cô hé miệng muốn hét lên.
Nhưng vừa mới chạy được vài bước thì đầu gối Hạ Thời Liên đã mềm nhũn. Người đàn ông kia đã đuổi kịp cô, vươn tay túm lấy tóc cô.
Da đầu đau đớn như bị xé rách, Hạ Thời Liên kêu lên, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.
Người đàn ông giơ tay lên muốn đánh cô, vẻ mặt vô dùng dữ tợn.
“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Chờ lát nữa cô biết tay tôi!”
Trong lòng Hạ Thời Liên tràn đầy tuyệt vọng.