Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 13

Trước Sau

break
"Ta sẽ không khiến ngươi thêm phiền."

Kỳ Bất Nghiên liếc nhìn chiếc ghế dài trống bên cạnh: "Ngươi ngồi xuống đi."

Nàng lập tức ngồi xuống.

Hắn khẽ cười: "Ngươi tên là gì?"

"Hạ Tuế An."

Kỳ Bất Nghiên lặp lại cái tên: "Hạ Tuế An..."

Rồi hắn bất ngờ giơ tay lên, chạm nhẹ vào vết thương giữa trán nàng: "Ai đánh ngươi?"

Đầu ngón tay hắn ấm áp, có chút vết chai mỏng. Khi cọ qua vết thương nhạy cảm ấy, cảm giác đau rát chưa tan đã bị một tia tê dại lạ lẫm len vào thay thế.

Hạ Tuế An theo phản xạ rụt cổ lại, nhưng liền bị tay còn lại của hắn giữ chặt gáy. Lòng bàn tay hắn dời dần lên, chẳng mấy chốc đã chạm đến vết thủng phía sau đầu nàng, rồi nhẹ nhàng vuốt quanh miệng vết thương.

Đây là một vết thương chí mạng.

Trúng một cú như vậy mà vẫn còn sống... Quả là mạng lớn.

"Ngươi còn chưa trả lời ta."

Kỳ Bất Nghiên buông tay, đầu ngón tay hắn dính một ít máu khô.

Hôm qua, lão ma ma từng định giúp nàng xử lý vết thương, nhưng khách điếm vốn chẳng còn thuốc men gì, nghe nàng nói “không sao đâu” nên mới gác lại.

Hạ Tuế An cố gắng nhớ lại, nhưng trong đầu vẫn trống rỗng: "Ta không nhớ gì cả..."

"Thật đáng tiếc." Kỳ Bất Nghiên nói.

Nàng ngơ ngác: "Hửm?"

"Nếu tìm được kẻ đã đánh ngươi thì tốt rồi. Ta sẽ đập nát đầu hắn."

Hắn vừa nói vừa khẽ gảy miếng bạc bên hông, giọng điệu như thể đang kể một chuyện vặt vãnh không đáng nhắc đến: "Trước kia có người dùng đá ném con cổ trùng ta nuôi. Ta cũng dùng đá đập nát đầu hắn."


Lông mi Hạ Tuế An khẽ run, nàng không nói một lời. Dần dần, nàng mới nhận ra hàm ý ẩn sau lời nói của Kỳ Bất Nghiên, trong lòng chợt vui mừng khôn xiết:

“Ngươi đồng ý cho ta theo ngươi rồi sao?”

Kỳ Bất Nghiên không trả lời, chỉ ra hiệu bảo nàng thò đầu lại gần.

Hạ Tuế An không rõ hắn định làm gì, có hơi chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu lại gần.

Từ cổ tay áo của Kỳ Bất Nghiên, một con nhện nhỏ bò ra, men theo tay hắn tiến về phía nàng. Nhìn thấy con nhện sắp bò lên trán mình, Hạ Tuế An hoảng hốt bật dậy, lập tức đẩy hắn ra, vẻ mặt đầy hoảng sợ, suýt nữa thì lao thẳng ra cửa mà chạy.

Kỳ Bất Nghiên lại bật cười khẽ:

“Ngươi sợ gì chứ? Vừa rồi không phải còn nói muốn đi theo ta sao? Chẳng lẽ đến cả cổ trùng ta nuôi cũng không chịu nổi?”

Hạ Tuế An siết chặt da đầu, đứng cách hắn mấy bước, không dám tiến lại gần.

Hắn vẫn ngồi yên tại chỗ, không có động tác gì, chỉ đặt hai tay lên mặt bàn, các ngón tay khẽ gõ nhè nhẹ. Trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, gương mặt tuấn tú như ngọc, lặng lẽ nhìn nàng.

Hai người giằng co hồi lâu, cuối cùng Hạ Tuế An chầm chậm nhích lại gần, từng bước một tiến về phía hắn.

Nàng vẫn nhớ hắn từng nói, muốn nhận được thì phải trả giá. Cũng như khi chôn cất lão ma ma, nàng phải để hắc xà cắn một ngụm — đau, nhưng không chết.

Kỳ Bất Nghiên khẽ nhúc nhích ngón tay, con nhện lập tức bò lên mặt nàng. Tim Hạ Tuế An đập loạn lên dữ dội.

Con nhện bắt đầu cắn.

Từng ngụm, liên tiếp.

Hạ Tuế An sợ đến mức nhắm nghiền mắt lại, hai tay quờ quạng trong không trung, vô tình nắm lấy tay Kỳ Bất Nghiên.

Thiếu niên vẫn điềm nhiên như không, thong thả thưởng thức cảnh con nhện đang gặm những mảng thịt hư hại quanh vết thương trên trán nàng. Hắn chẳng bận tâm chút nào đến việc nàng đang siết chặt tay mình:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc