Thiếu Niên Miêu Cương Là Đóa Hắc Liên Hoa

Chương 12

Trước Sau

break
Khi cúi lạy, tay áo nàng trượt lên tới tận khuỷu tay, để lộ cánh tay nhỏ nhắn trắng trẻo, trên đó có hai dấu răng đỏ thẫm — vết cắn của hắc xà.

Khác với hồng xà, hắc xà không có độc.

Cho nên nàng vẫn còn sống.

Dù lúc bị cắn trong khách điếm, nàng đã khóc òa lên vì sợ, nhưng chỉ cần còn sống, thế là đủ.

Kỳ Bất Nghiên đứng nhìn Hạ Tuế An quỳ lạy ba lần, mặt đầy chán chường. Trong lòng hắn âm thầm tính thời gian, vừa định xoay người rời đi thì tà áo đã bị ai đó kéo lại. Hắn quay đầu nhìn — là nàng.

"Ta muốn đi theo ngươi..."

Giọng nàng nhỏ nhẹ, rụt rè hỏi: "Có được không?"

Tuyết bay trắng xóa cả trời, gió cuốn ngang qua thân ảnh hai người, trước mắt sau lưng đều là một mảnh trắng mênh mông. Tấm váy dài màu cam của Hạ Tuế An từ lúc nào đã áp sát vào bộ y phục xanh nhạt của Kỳ Bất Nghiên.

Tiếng lục lạc leng keng vang lên, xuyên qua tầng tuyết mỏng.

Kỳ Bất Nghiên không trả lời có hay không, chỉ khẽ bật cười rồi nhấc chân bước về phía khách điếm.

Hồng xà, hắc xà lặng lẽ đi theo.

Hạ Tuế An cũng lập tức chạy theo phía sau, mắt nhìn không rời, không dám đi sát quá, sợ hắn thả rắn ra cắn. Nhưng cũng chẳng dám tụt lại quá xa, sợ hắn sẽ bỏ rơi mình.

Vệ Thành giờ đây chẳng khác gì một thành chết.

Người ở đây phần lớn chỉ đang giãy giụa trong tuyệt vọng, sống mà như đã chết. Bọn họ sẽ không chứa chấp một kẻ lạ như nàng. Nếu chỉ một thân một mình, nàng không chết đói thì cũng chết rét, hoặc tệ hơn là bị mã tặc sát hại.

Kỳ Bất Nghiên tuy nuôi xà, tâm tính quái lạ, nhưng cùng lắm bị rắn cắn... điều đó vẫn còn hơn là chết.

Khóe mắt Hạ Tuế An lại cay cay.

Không được khóc nữa.

Ta phải mạnh mẽ. — Nàng tự nhủ với chính mình.

Dù Kỳ Bất Nghiên chưa nói sẽ cho nàng đi theo, nhưng hắn cũng chưa thẳng thừng từ chối. Cho nên, trước khi hắn mở miệng xua đuổi, vì để được sống, Hạ Tuế An vẫn sẽ mặt dày bám theo hắn.

Thiếu niên chân dài, mỗi bước đi của hắn bằng hai bước của nàng. Hạ Tuế An phải kéo váy chạy hổn hển mới gắng gượng đuổi kịp. Dưới trời đông lạnh giá, mồ hôi vẫn túa ra đầy trán.

Khách điếm hầu như không thay đổi gì so với lúc họ rời đi.

Chỉ có điều — than lò trong đại sảnh đã cháy hết.

Kỳ Bất Nghiên không dừng lại, lập tức bước lên cầu thang gỗ, đi thẳng lên lầu hai.


Sợ nếu cứ theo lên lầu sẽ khiến người kia cảm thấy phiền, Hạ Tuế An đành đè nén nỗi bất an sợ bị bỏ rơi, ngồi xổm trong đại sảnh, vòng tay ôm gối chờ đợi.

Nghe thấy tiếng lục lạc vang lên khe khẽ, nàng ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang. Thiếu niên xách tay nải từ trên lầu bước xuống, quanh đôi ủng bạc có thứ gì đó lấp lánh chuyển động — là vòng bạc trên giày đang lắc nhẹ. Nào ngờ, đó không chỉ là trang sức, mà là một con ngân xà nhỏ đang ngủ đông bám quanh thân ủng, từ từ bò xuống.

Hạ Tuế An vội vàng đứng dậy.

"Ngươi thật sự muốn đi theo ta?"

Kỳ Bất Nghiên tiện tay đặt tay nải lên bàn, kéo một chiếc ghế dài lại, ngồi ngay trước mặt nàng.

Hạ Tuế An gật đầu lia lịa.

Hắn chống cằm nhìn nàng, đôi mắt trong veo, gương mặt thoạt nhìn có vẻ dịu dàng: "Từ nhỏ đến lớn, ta nuôi không biết bao nhiêu trùng xà... nhưng chưa từng nuôi người bao giờ."

Hạ Tuế An há miệng định nói “ta rất dễ nuôi mà,” nhưng chẳng hiểu sao lại không thốt nên lời. Nàng mấp máy môi, đôi chút lúng túng, rồi khô khốc đáp:

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc