Thành Vệ nơi đây bị tuyết lớn phủ dày như lông ngỗng, trắng xoá cả một vùng, trông vừa hoang lạnh vừa âm u. Cửa thành mở toang, chẳng thấy một bóng binh sĩ trấn thủ.
Nửa tháng trước, người Hồ bất ngờ tràn sang với thế công dữ dội, đánh đến Vệ Thành không kịp trở tay, quân đội liên tiếp thất trận, phải lui binh.
Người giữ thành khi ấy là Tưởng tướng quân, kiên cường chống đỡ suốt mười ngày. Đến khoảnh khắc thành bị phá, ông bị bắt sống. Người Hồ ép ông nhục mạ Đại Chu, hứa rằng chỉ cần làm vậy, bọn chúng sẽ rộng lòng tha chết.
Thế nhưng, Tưởng tướng quân thà chết chứ không chịu khuất phục. Ông lao đầu vào tường thành tự vẫn. Trước khi lìa đời, đôi mắt ông ướt nhòe, nhìn về thi thể các tướng sĩ chất cao như núi, cất giọng vang dội:
“Thân đã khuất, linh còn giữ, chết cũng là hồn quỷ anh hùng.”
Cuối cùng, đầu ông bị chém, treo lơ lửng trên tường thành. Người Hồ tiến quân nhanh như vũ bão, tàn bạo tàn sát nửa thành, không tha một ai.
Nghe nói khi ấy, tuyết trắng cũng bị nhuộm đỏ bởi máu loang.
Giờ phút này, Hạ Tuế An đứng giữa vùng đất ấy, mắt mờ mịt, không biết nên đi về hướng nào.
Nàng vừa tỉnh dậy thì đã thấy mình ở nơi đây.
Ký ức trống rỗng. Nàng không hiểu vì sao bản thân lại xuất hiện trong Vệ Thành.
Kỳ lạ là, nàng vẫn nhớ rõ mình tên Hạ Tuế An, ngoài ra thì hoàn toàn chẳng còn chút gì – không biết mình từ đâu đến, có còn người thân hay không cũng không rõ.
Đau quá...
Hạ Tuế An từ từ nhận ra đầu mình như bị bổ ra làm đôi. Trán và sau gáy còn vương lại vết máu khô.
Ai đã đánh nàng?
Vết thương không giống như bị đánh thông thường, mà như thể có kẻ muốn lấy mạng nàng.
Nàng hoảng hốt nhìn quanh. Tuyết cuốn theo gió lạnh lẽo rít qua, quất vào da thịt trần trụi, đau rát như bị cứa dao.
Nàng không dám nán lại trước cửa thành nữa. Vội vã xoa xoa đôi tay đang lạnh cóng, ôm chặt tấm áo mỏng manh trên người, rụt cổ vào trong cổ áo, mong có thể ấm lên đôi chút.
Phải vào trong thành thôi?
Ngay khoảnh khắc sắp bước qua cửa thành, Hạ Tuế An bất giác ngẩng đầu nhìn lên bức tường cao – nơi vẫn còn treo chiếc đầu của Tưởng tướng quân.
Không ai dám gỡ xuống.
Người Hồ sau khi cướp sạch lương thực, vàng bạc liền quay về thảo nguyên. Chúng không dám ở lại trong thành vì lo quân Đại Chu sẽ kéo đến. Vậy nên thành giờ không một bóng giặc.
Nhưng trước khi rút lui, người Hồ đã cảnh cáo dân Vệ Thành: không ai được phép thu nhặt thi thể của Tưởng tướng quân.
Vì thế, dân Vệ Thành sống sót thật sự không ai dám thay Tưởng tướng quân an táng đàng hoàng, sợ người Hồ quay lại phát hiện thì tai hoạ sẽ giáng lên đầu mình.
Dây thừng bị tuyết gió bào mòn suốt nhiều ngày cuối cùng cũng đứt. Cái đầu bất ngờ rơi phịch xuống đất.
Hạ Tuế An tuy sợ, nhưng vẫn bước tới.
Cái đầu treo lơ lửng suốt bao ngày, lại bị tuyết lạnh đóng băng, nên giờ chỉ còn thoang thoảng mùi máu. Nàng co người vì lạnh, hít hít mũi, rồi lục trong túi lấy ra một mảnh vải thô, cẩn thận gói đầu lại.
Cái tay nải ấy là thứ duy nhất ở bên người nàng khi tỉnh lại.
Lúc ấy, có một lão già gù lưng, quần áo tả tơi, chân đi cà nhắc, lảo đảo đi ngang qua. Thấy nàng ôm cái đầu trong tay, ông hoảng hốt nhìn quanh, chắc mẩm không có ai khác mới dám thở ra nhẹ nhõm.