Từ khi sinh ra đã bị người khác chán ghét.
Trần Dư Sinh đã quên mất quê hương của mình ở đâu, điều duy nhất khắc sâu trong lòng hắn chính là những gương mặt ghê tởm và ghét bỏ, những ánh mắt sợ hãi, như thể hắn là một thứ xấu xa và bẩn thỉu.
Thế nên hắn đã lưu lạc rất nhiều địa phương, những ánh mắt đó đã đồng hành cùng hắn suốt thời thơ ấu, khiến hắn tự đóng cửa trái tim mình.
Giống như rất nhiều người đã nói, có đôi khi Trần Dư Sinh cũng không nhịn được mà tự hỏi, nếu như thiên hạ đã không dung, vậy thì tại sao hắn không chết đi? Chết đi chẳng phải là sẽ xong hết mọi chuyện, chẳng phải sẽ vui sướng sao?
Nhưng Trần Dư Sinh biết rõ, hắn luyến tiếc.
Cùng với hai chữ tử vong chính là khát vọng với cuộc sống.
Thế nên, mỗi khi có người nào đó muốn giết hắn thì Trần Dư Sinh lại cố hết sức để vùng vẫy.
Cho dù cuộc sống có khó khăn và hèn mọn đến mức nào thì hắn vẫn muốn tiếp tục sống.
Không màng chuyện gì.
Điều này đã trở thành tín ngưỡng của hắn.
Sau đó, có một lần Trần Dư Sinh gặp phải một kẻ muốn giết mình, cả người hắn đầy vết thương, cố gắng chạy ra sau núi. Sau đó, hắn được một lão tiều phú trên núi nhặt về nhà.
Tiếp sau đó, hắn và lão tiều phu nương tựa vào nhau mà sống trong ba năm.
Lão tiều phu là một người câm, không biết nói chuyện, cũng không phải là đối xử rất tốt với Trần Dư Sinh. Chẳng qua chỉ là Trần Dư Sinh làm việc cho ông ta, ông ta cho Trần Dư Sinh miếng ăn chỗ ngủ, thế thôi.
Thế mà Trần Dư Sinh lại vô cùng cảm kích ông ta, ít nhất thì lão tiều phu cũng cho hắn biết thế giới này vẫn còn lòng tốt và sự ấm áp.
Trần là họ của lão tiều phu, còn Dư Sinh là để cảm ơn ân tình của lão tiều phu dành cho hắn.
Dư Sinh- cho hắn sinh mệnh.
Ba năm sau, lão tiều phu qua đời, Trần Dư Sinh làm theo nguyện vọng của ông ta, rắc tro cốt của ông ta vào trong núi- nơi mà cả đời lão tiều phu cũng không rời đi.
Hắn làm việc từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, ngày nào cũng lên đỉnh núi săn thú đốn củi. Cuộc sống này với người bình thường thì chắc chắn vô cùng tẻ nhạt, nhưng với Trần Dư Sinh mà nói thì chính là ân huệ trời ban.
Hắn cứ nghĩ mình sẽ sống như vậy cả đời.
Dựa vào rừng núi mà sống, không có ham muốn, chẳng có mong cầu.
Cho tận đến khi gặp được Mộ Uyển.
Đối với Trần Dư Sinh, Mộ Uyển chính là ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của hắn.
Lần gặp đầu tiên của hai người là lúc Trần Dư Sinh đang đuổi theo một con nai bị thương, vất vả lắm mới tìm được nó. Nhưng khi hắn giơ cung tên lên chuẩn bị bắn thì một thiếu nữ đột nhiên xuất hiện.
Thiếu nữ đội nón, không nhìn rõ gương mặt, nhưng giọng nói của nàng theo gió truyền vào tai Trần Dư Sinh.
“Ôi, sao lại bị thương thế này?”
“Đừng nhúc nhích, băng bó lại một chút là sẽ không sao nữa.”
Trần Dư Sinh chưa từng nghe được một giọng nói hay như vậy bao giờ.
Dịu dàng như ánh hoàng hôn lúc chiều tà, ấm áp như ánh mặt trời mùa xuân.
Tinh tế và thanh thúy, đến cả tiếng hót của chim hoàng oanh cũng không sánh được.
Sau đó, Trần Dư Sinh không giết con nai kia nữa, sau khi thiếu nữ rời đi thì hắn cũng rời đi.
Có lẽ là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy, đêm hôm đó, và cả những đêm sau đó nữa, lúc nào tiếng cười của thiếu nữ cũng văng vẳng bên tai.
Đến tận khi hai người gặp lại nhau.
Có một ngày, Trần Dư Sinh đốn củi xong trở về nhà, trên đường lại gặp một bóng dáng đang bị con gấu nâu nhắm tới.
Trần Dư Sinh lập tức nhận ra người đó chính là thiếu nữ lần trước băng bó cho con hươu kia.
Mặc dù hai mắt mở to, mái tóc rối tung, mặt mũi tay chân trầy xước, trông rất chật vật, nhưng thiếu nữ lại vô cùng bình tĩnh. Nàng không run rẩy, cũng không khóc lóc, mà chỉ cẩn thận nhìn chằm chằm con gấu cách mình vài bước.
Trần Dư Sinh ở trong núi mấy năm, không phải chưa từng chứng kiến cảnh tượng như thế này. Đừng nói là trẻ con, cho dù là người trưởng thành khi nhìn thấy một con gấu như thế này cũng khó mà giữ nổi bình tĩnh. Nhưng biểu hiện của đối phương lại trầm ổn đến bất ngờ.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn không rời đi, cũng không ra tay cứu giúp, chỉ nấp sau thân cây quan sát xem nàng xử lý thế nào.
Sau đó, Trần Dư Sinh có ấn tượng mơ hồ về lúc đó, hình như ngay khi con gấu kia nhào đến người thiếu nữ thì hắn đã bắn một mũi tên ra.
Vút!
Mũi tên sượt qua người con gấu.
Bị công kích bất ngờ, con gấu tức giận vô cùng. Nó quay đầu lại, nhìn thấy Trần Dư Sinh lại ngắm một mũi tên khác.
Con gấu này có linh tính, có lẽ nó cảm nhận được người này không có ý xấu, chỉ muốn đuổi nó đi chứ không muốn giết nó, thế nên nó cũng nhanh chóng rời đi.
Lúc này Trần Dư Sinh mới đi ra.
Cô gái vẫn còn chưa hết bàng hoàng, nâng mắt nhìn hắn.
Bởi vì chuyện dị đồng nên bình thường mỗi khi ra cửa, Trần Dư Sinh đều lấy vải quấn che đi mắt trái của mình, để tránh những phiền phức không đáng có.
Ngoại trừ hôm nay.
Trên đường về, tấm vải không cẩn thận rơi xuống khe suối.
Khi ánh mắt của mình và ánh mắt thiếu nữ chạm nhau, Trần Dư Sinh đột nhiên sinh ra một cảm giác tự ti.
Hắn gần như lập tức xoay người chạy trốn.
Nhưng thiếu nữ đã phục hồi tinh thần, gọi hắn lại.
“Này, đợi một chút.”
Chạy nhanh lên, Trần Dư Sinh.
Nàng sẽ sợ hãi.
Khi nàng nhìn thấy đồng tử dị sắc của ngươi thì nàng chắc chắn sẽ giống như những người đó, tỏ ra vẻ chán ghét, chỉ muốn tránh xa ngươi ra.
Thế nên, chạy nhanh lên.
Giọng nói không ngừng vang lên trong đầu hắn.
Nhưng chân Trần Dư Sinh lại giống như bị đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy được.