Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ

Chương 4: Thiếu niên có đôi mắt kỳ lạ và thứ nữ Hầu phủ (4)

Trước Sau

break

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.

Chẳng mấy chốc Mộ Uyển đã mười bốn tuổi.

“Dì Hứa, ta ra ngoài đây.”

Mộ Uyển một tay cầm nón, tay kia xách một chiếc giỏ tre, hô lên với Hứa Hồng đang làm ở phòng bếp.

Hứa Hồng nghe thấy giọng cô thì lập tức đặt công việc trong tay xuống chạy ra ngoài. Bà nhìn thấy Mộ Uyển đã thay quần áo xong xuôi thì không nhịn được nói: “Tiểu thư, mấy ngày nay trên núi mưa mãi không dứt, người đừng lên núi nữa. Dù sao trong nhà cũng còn đồ ăn, còn cả lương khô mà lần trước tiểu Hầu gia gửi tới...”

Hứa Hồng còn muốn nói tiếp nhưng Mộ Uyển đã lắc đầu ngăn lại.

“Không sao đâu, dì đừng lo lắng, ta sẽ cẩn thận. Mấy ngày nay ta đều ở trong phòng, vô cùng buồn chán, muốn ra ngoài giải sầu.”

“Dì Hứa...” Mộ Uyển kéo tay bà, thấp giọng làm nũng: “Xin dì đấy, ta sẽ đi hái những loại rau rừng ngon về để dì nấu, được không.”

Nhìn thiếu nữ có đôi mắt sáng long lanh và hàm răng trắng đang làm nũng trước mặt mình, Hứa Hồng đành phải đầu hàng.

“Vậy ít nhất người cũng phải dẫn cả Tử Diệp theo.”

“Ôi, Tử Diệp còn đang may quần áo cho ta.” Mộ Uyển nghiêng đầu, đôi mắt phượng lấp lánh: “Dì yên tâm đi, tối đa hai canh giờ nữa ta sẽ trở về. Hơn nữa, ta đã quen thuộc với đường núi lắm rồi, mang Tử Diệp theo lại thành phiền phức.”

Hứa Hồng cuối cùng vẫn không lay chuyển được Mộ Uyển, đành phải đồng ý với nàng.

“Vậy tiểu thư phải chú ý an toàn, nếu thấy sắc trời không ổn thì phải về ngay. Thời tiết trên núi khó nói lắm, nếu cứ mưa như những ngày trước thì chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.”

“Ừ, ta biết rồi.”

Mãi đến tận khi bóng dáng Mộ Uyển biến mất trong tầm nhìn thì Hứa Hồng mới thu hồi ánh mắt lo lắng lại.

Năm đó, Mộ Uyển từ kinh thành đến biệt viện chỉ mang theo hai người hầu, chính là Hứa Hồng và Tử Diệp.

Hứa Hồng là bà vú của Mộ Uyển, khi bà đang mang thai tháng thứ tư thì chồng chết, tài sản trong nhà bị đám người thân táng tận lương tâm lừa sạch. Khi đó, con của bà mới chỉ tròn một tuổi, hai mẹ con ngủ ngoài trời, cuộc sống vô cùng khó khăn.

Đúng lúc đó thì Mộ Tuân Ích và Lâm thị đang tìm bà vú, Hứa Hồng biết thì dẫn theo con trai đến tận cửa để xin làm. Mặc dù bà không phải là người giỏi nhất, nhưng bởi vì Lâm thị đồng cảm trước những gì bà đã trải qua nên đã quyết định cho bà ở lại.

Bởi vì cảm kích ơn cưu mang của Lâm thị mà Hứa Hồng chăm sóc Mộ Uyển vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ. Con trai của Hứa Hồng vì bị ốm không qua khỏi nên đã bất hạnh qua đời.

Từ đó về sau, bà coi Mộ Uyển như con gái mình.

Mộ Uyển là một đứa trẻ tốt.

Từ một đứa bé còn bập bẹ đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp. Hứa Hồng ở bên cạnh Mộ Uyển từ khi còn nhỏ, cũng có thể coi như là người chứng kiến sự trưởng thành của Mộ Uyển.

Lòng người dễ thay đổi, nhưng Mộ Uyển lại trước sau như một.

Ôn nhu, lương thiện, lạc quan.

Cho dù Trương thị có đối xử với nàng như thế nào thì nàng vẫn không oán không hận.

Từ nhỏ Mộ Uyển đã có một trái tim trong sáng, khi còn nhỏ, nàng luôn ở bên cạnh lão phu nhân chọc lão phu nhân cười ha ha. Lão phu nhân không ít lần khen ngợi cháu gái của mình thông minh lanh lợi. Nhưng sau khi lớn lên, Mộ Uyển cũng mơ hồ hiểu được những yêu hận tình thù của người lớn, thế nên đã học được cách thu liễm sự sắc sảo của bản thân, cam chịu không tranh với đời.

Cách làm này của Mộ Uyển vô cùng sáng suốt. Nếu như không phải bởi vì Mộ Uyển không tranh không đoạt thì sau khi Mộ Tuân Ích và Lâm thị tạ thế, lão phu nhân đau lòng không quản chuyện gì, Trương thị muốn dạy dỗ Mộ Uyển thực sự dễ dàng hơn bóp chết một con kiến.

Hiểu thì hiểu, nhưng mỗi lần nhìn Mộ Uyển như vậy, Hứa Hồng vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.

Là người hầu, theo lý mà nói thì không nên lắm mồm xen vào những chuyện này, nhưng có một lần Hứa Hồng nhìn thấy Mộ Uyển bởi vì khâu vá quà mừng thọ cho Trương thị mà mấy ngày không ngủ nổi hai canh giờ, đầu ngón tay trắng nõn bị đâm tóe máu thì bà thực sự không nhịn nổi nữa, buột miệng nói ra.

“Cô nương, người việc gì phải làm như thế chứ? Hầu phu nhân không quan tâm đến người, thế mà người còn vì làm quà chúc thọ mà khiến bản thân mình bị thương như thế này...”

Bởi vì Mộ Ứng Quyết chưa thành thân nên mặc dù đã được phong hầu nhưng xét  theo quy tắc của Tĩnh triều thì vẫn gọi Trương thị là Hầu phu nhân, Mộ Ứng Quyết là tiểu Hầu gia.

“Dì Hứa, nói năng cẩn thận một chút.”

Mộ Uyển nhìn Hứa Hồng, thấp giọng nói: “Hầu phu nhân là đích mẫu, đây là chuyện ta nên làm.”

(Đích mẫu: mẹ cả)

“Vậy thì người cũng có thể bảo Tử Diệp thay người...”

“Dì Hứa!”

Mộ Uyển còn chưa khiển trách thì Hứa Hồng cũng biết mình đã nói những lời không nên nói, tự tát mình một cái.

“Là ta lắm lời, cô nương, người đừng tức giận.”

Mộ Uyển biết Hứa Hồng nói thế cũng vì tốt cho mình nên chỉ lắc đầu.

“Không, dì Hứa, ta biết dì đau lòng vì ta. Nhưng thật ra, có thể sống một cuộc sống bình ổn như thế này, Uyển Uyển đã cảm thấy may mắn lắm rồi.”

“Một bức tranh thêu, mấy ngày mệt nhọc, đổi lại được một năm yên bình, chẳng lẽ lại không đáng hay sao?”

Những lời này của Mộ Uyển hóa giải những bế tắc trong lòng Hứa Hồng.

Tiểu thư nhà bà quả nhiên đã nhìn rõ mọi chuyện.

Chỉ là cuộc sống thì cuộc sống, nhưng đối với nữ nhân mà nói thì điều quan trọng nhất vẫn là dựng vợ gả chồng.

Đây cũng là điều mà thời gian này Hứa Hồng lo lắng nhất.

Ở Tĩnh triều, thiếu nữ mười bốn đến mười sáu tuổi đã bắt đầu kết hôn rồi. Nhưng mấy năm gần đây, Trương thị lại chậm chạp không muốn đưa Mộ Uyển về kinh thành lo chuyện hôn sự, điều này khiến Hứa Hồng lo lắng không yên.

Nếu như  Trương thị thực sự muốn động tay động chân đến chuyện nhân duyên của Mộ Uyển...

“Ông trời phù hộ, xin cho cô nương nhà chúng con tìm được phu quân, cả đời viên mãn.”

Hứa Hồng chắp tay hướng về phía đỉnh núi, dốc lòng cầu nguyện.

 

Chương 5: Thiếu niên có đôi mắt kỳ lạ và thứ nữ Hầu phủ (5)

Mộ Uyển lại không biết những lo lắng trong lòng bà vú.

Nàng cứ dọc theo con đường nhỏ quen thuộc, một đường đi về hướng núi sâu. Ven đường có rất nhiều hoa quả và rau dại, hái một lúc thì giỏ tre đã đầy một nửa.

Thiếu nữ đội nón, ngâm nga một giai điệu, bước chân nhanh nhẹn.

Chẳng mấy chốc đã đi tới cuối đường.

Mộ Uyển nhìn trái phải một chút, quyết định đi con đường sỏi đá bên phải. Con đường này miễn cưỡng cũng chỉ đủ cho một người đi qua, cỏ dại hai bên cao hơn một thước.

“Không biết có còn ở đây không nhỉ... Chắc là không ngốc như vậy đâu...”

Theo lý mà nói thì con đường này thậm chí còn chẳng được gọi là đường. Trải qua mấy ngày mưa mãi không dừng, trên mặt đất đều là ổ gà và bùn đất, nhưng Mộ Uyển lại có vẻ như rất quen thuộc với địa hình này, động tác lưu loát, ngoài giày hơi bẩn một chút thì cả người vẫn sạch sẽ vô cùng.

Thực ra thì Mộ Uyển thực sự rất quen thuộc với nơi này.

Gần giống như hậu viện của nhà mình.

Sau khi băng qua bụi cỏ lau rậm rạp trước mặt thì tầm nhìn lập tức được thông thoáng hơn, có một động thiên.

Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được một vùng núi rừng hoang dã như thế lại có một nơi thế ngoại đào nguyên như thế này.

Dòng suối nhỏ trong trẻo, nước chảy róc rách, bóng râm che kín trời, những bông hoa đầy màu sắc. Nơi này mang đến cho người ta cảm giác giống như tiên cảnh trong câu chuyện của mọi người, một nơi bình yên, cách biệt với trần thế.

Nhưng Mộ Uyển biết, nơi này không có thần tiên, chỉ có...

Mộ Uyển liếc mắt nhìn sơn động đằng sau những dòng suối nhỏ.

Sau đó, nhanh chóng tiến đến.

Đen tối, im ắng, chỉ nghe thấy tiếng nước róc rách.

Đây không phải lần đầu tiên Mộ Uyển tiến vào bên trong, nhưng mỗi khi trời mưa thì trong hang luôn có một luồng không khí lạnh lẽo, khiến cho cả người nàng phát run.

Nàng khẽ hít sâu một hơi, thắt chặt lại quần áo một chút.

“Xem ra không ở đây nữa rồi... Cũng phải, làm sao có thể ngốc như vậy chứ...” Mộ Uyển lẩm bẩm tự nói với mình, giọng nói không nghe ra được là vui vẻ hay là hụt hẫng: “Nhưng như thế cũng tốt... Ừm...”

Ngay khi Mộ Uyển từ bỏ ý định đi vào sâu hơn, quay người chuẩn bị rời đi thì ánh mắt nàng chợt nhìn thấy một ánh lửa yếu ớt. Bởi vì khu đất đó cũng không bằng phẳng nên vừa rồi Mộ Uyển không nhìn thấy.

Nàng hoảng sợ, ngay sau đó, đồng tử co rút đến cực điểm.  Gần như không suy nghĩ một chút nào, nàng vội chạy về phía đó theo bản năng.

Trần Dư Sinh cảm thấy mình sắp chết rồi.

Ánh lửa bên cạnh không thể nào sưởi ấm thân thể hắn.

Trong cơn hoảng hốt, hắn giống như đã trở lại ngày hôm đó, ngày mà hắn gặp được Mộ Uyển.

Từ nhỏ Trần Dư Sinh đã biết mình không giống những người khác, hắn có một đôi đồng tử dị sắc.

(Đồng tử dị sắc: Đồng tử có màu sắc kỳ lạ)

Ở Tĩnh triều, đồng tử dị sắc chính là biểu tượng cho điềm xấu.

Theo như lời đồn, Hoàng đế thái tổ năm đó văn thao võ lược không gì không giỏi, chấm dứt tình trạng chia rẽ quần hùng kéo dài hàng trăm năm, thống nhất trung nguyên, bắt đầu một thời đại thái bình thịnh thế.

Theo những gì sử sách ghi lại thì trong đời Hoàng đế thái tổ đã thành thân với hai hoàng hậu, nạp chín phi tần. Trong đó, hoàng hậu thứ hai là công chúa của một nước láng giềng, được gả đến để hòa thân, nhỏ hơn Hoàng đế thái đổ mười mấy tuổi, dung mạo xinh đẹp, được Hoàng đế thái đổ sủng ái, được gọi là Ý hoàng hậu.

Ý hoàng hậu sinh được một trai một gái.

Trong đó, con út, sau này là Túc vương, là người có dị đồng.

(Dị đồng-  đồng tử khác biệt)

Sau khi Túc vương sinh ra, quốc sư đã xem một quẻ bói, nói đứa trẻ này là Thiên sát cô tinh chuyển thế, tương khắc với Tĩnh triều, không thể cùng tồn tại.

Hoàng đế thái tổ nghe xong thì vô cùng tức giận, mắng một tiếng “Nói bậy!”, sau đó lập tức đuổi quốc sư ra khỏi cung.

Tuy nhiên, dường như muốn chứng minh lời quốc sư nói là đúng, mấy năm tiếp theo, Tĩnh triều liên tục gặp phải thiên tai. Đầu tiên là phương bắc lũ lụt, sau đó lại là phương nam hạn hán, tiếp đó nữa là dịch bệnh lan tràn khiến dân chúng hoảng sợ.

Thế là trong dân gian bắt đầu lan truyền lời đồn đại: “Cửu hoàng tử đế khiến trời đất không dung thứ, không giết nên tai ương mới ập đến.”

Do đó, tất cả các đại thần trong triều bắt đầu dâng tấu chương xin Hoàng đế thái tổ đừng vì tình cảm cha con mà khiến con dân và đất nước rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng.

Hoàng đế thái tổ bất đắc dĩ, chỉ có thể mời quốc sư trở về bàn bạc. Quốc sư biết Hoàng đế không nhẫn tâm ra tay chấm dứt sinh mạng của con trai mình, thế nên đã đưa ra một cách giải quyết, đó là phong Cửu hoàng tử làm Túc vương, phái đi trấn thủ biên cương Tây Nam- một nơi có địa hình hiểm ác, khí hậu khắc nghiệt.

Lúc đó, Cửu hoàng tử mới chỉ là một đứa bé năm tuổi.

Mặc dù Hoàng đế thái tổ không nỡ, nhưng cũng biết đây là cách duy nhất để vừa cho dân chúng một câu trả lời lại vừa giữ được tính mạng cho con trai. Ngoài cách này thì Hoàng đế không còn sự lựa chọn nào khác.

Không quan tâm đến Ý hoàng hậu khóc lóc, Hoàng đế thái tổ đã hạ lệnh.

Mười năm sau đó, Tĩnh triều trải qua một cách bình yên.

Nhưng sau khi Ý hoàng hậu và Hoàng đế thái đổ qua đời, thái tử con trai vị hoàng hậu đầu tiên lên ngôi. Hai năm sau, Túc vương đột nhiên khởi binh, bốn năm sau, đồng bằng trung nguyên khô cằn, lâm vào khói lửa chiến tranh, bị đời sau gọi là “Loạn Túc vương.”

Bây giờ đã là bốn mươi năm từ sau khi “Loạn Túc vương”, vị hoàng đế tiếp theo của Tĩnh triều đã chăm lo cho đất nước hưng thịnh trở lại, nhưng bóng ma chiến tranh năm đó, đồng tử dị sắc năm đó vẫn cắm rễ trong lòng mọi người.

Đối với những người mê tín, dị đồng vẫn là lời nguyền rủa của ông trời. Trừ khi rời khỏi lãnh thổ của Tĩnh triều, nếu không thì dị đồng ở đâu cũng không được chào đón.

Mà Trần Dư Sinh lại chính là một người dị đồng.

 

break
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Cô Giáo Đừng Chạy
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường

Báo lỗi chương