Thời Dã cũng nhanh chóng sửa soạn bản thân xong.
Trong gương phản chiếu hình ảnh một gương mặt thanh tú nhưng không kém phần đẹp trai, đồng phục xanh trắng sọc giao nhau, tô thêm vẻ ngây thơ.
Thời Dã có một đôi mắt tròn hai mí trời sinh, chỉ cần hơi nhíu ở đuôi mắt và đỏ mắt ngấn lệ một chút sẽ làm người ta cảm thấy vô tội.
Cậu biết rõ việc đó, chỉ là đời trước bận bịu làm thuê sinh sống không có thời gian làm mấy này.
Ai mà không muốn làm bản thân trở nên đẹp?
Thời Dã định kiếm được số tiền đầu tiên sẽ đem nó đi mua quần áo và ít đồ trang điểm.
À không phải, trước tiên nên để dành tiền đổi phòng thuê.
Nơi này quá cũ kĩ, còn tệ hơn phòng thuê của cậu ở thế giới cũ. Trên tường khắp nơi đều là cặn dầu và dấu vết đen do ruồi bọ làm.
Người mà chúng ta nên yêu thương đầu tiên chính là bản thân.
Cuộc đời của Thời Dã sống không hề bạc đãi chính mình.
“ŧıểυ Bảo à, tại sao tao lại xuyên sách? Mặc dù tao có đọc sách nhiều thật, nhưng mà tao không có bình phẩm gì về tác phẩm khác. Ví dụ như cẩu huyết, văn phong kiểu học sinh ŧıểυ học hay np tao cũng không ngại. Theo lý mà nói thì không có lý do xuyên chứ?”
ŧıểυ Bảo nghe vậy liền giải thích: “ŧıểυ Dã xuyên sách là do quản lý cục đo lường ra được nguyện vọng mãnh liệt của cậu. Cảm thấy cậu rất thích hợp xuyên vào thế giới này. Cho nên phá lệ quyết định, chứ không phải vì chửi bới hay khinh cốt truyện.”
Thời Dã ngừng dùng tay lay tóc, khó hiểu hỏi: “Nguyện vọng nào, tao có hả?”
ŧıểυ Bảo giống như đang lật sách, nó nói: “ŧıểυ Dã một tuần tìm kiếm 5000 soái ca, trong đó có 4000 cái cậu đều ấn follow và yêu thích 3000 cái ấn lưu trữ, cũng trầm trồ 2000 lần 'A~ nếu đời này có thể ngủ với bọn họ, mình đi xe thể ȶᏂασ hay ở biệt thự cao cấp cũng bằng lòng, hí hí~'. Cho nên tôi theo thời cơ mà sinh ra.”
Thời Dã không biết nên bày mặt đỏ hay mặt đen.
“... Ừm hợp lý, rất hợp lý.”
Haha.
Thời Dã cười sượng.
Nói thêm nữa chắc qυầи ɭóŧ đều bị moi ra.
Không phải bởi vì cảm thán mà là do nói linh tinh.
“Tao làm xong hết rồi, còn cần chuẩn bị gì không? Lần đầu tiên không thuần thục cho lắm.”
Đây cũng là lần đầu tiên của ŧıểυ Bảo, nó nghĩ rồi nói: “À phải rồi, tôi sẽ gửi ký ức của nguyên chủ vào trong não của cậu, để cậu hiểu rõ hơn về cơ thể này. Việc này có lợi ích lớn để khi cậu trở lại Thời gia tìm kiếm mục tiêu phẩm chất cao.”
“Hiểu rồi, bắt đầu đi.”
Ký ức chợt tràn vào trong đầu. Thời Dã nhanh chóng xem qua.
“Cái này không khác gì với cuộc sống của tao lúc trước.”
Nguyên chủ từ nhỏ đã bị đánh tráo, cha mẹ của thiếu gia giả tráo cậu ấy xong cũng không thèm nuôi, trực tiếp quăng ở cửa trại mồ hôi.
Nguyên chủ sống gian nan ở đó qua mười mấy năm, sau khi qua chín năm học bắt buộc, cậu ấy vừa học đại học vừa đi làm.
Mức độ tương tự là 90%
Khác biệt là Thời Dã không phải thiếu gia thật gì cả, ở thế giới của cậu. Cậu vừa sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ, trại mồ côi tuyên bố cậu là cô nhi. Thật ra là một cái công nhân nhận tiền của ba mẹ cậu rồi đem cậu vứt ở trại mồ côi xem như trẻ không cha không mẹ thôi.
Mà làm cô nhi cũng tốt.
Thời Dã nhìn vào đồng hồ.
8 giờ sáng.
“Tao nói thật tính cách của nguyên chủ cũng tốt quá rồi, bị người ta bắt nạt còn nén giận. Cho nên mới nói làm người không nên quá bình thường, nhường nhịn. Phải mạnh mẽ bò lên, như vậy mới sống tốt được.”
ŧıểυ Bảo cũng tán đồng: “Cơ thể này không quá quan trọng, dù sao thì hoàn thành nhiệm vụ xong ŧıểυ Dã muốn làm gì cũng được.”
“Mỗi ngày đều phải hoàn thành nhiệm vụ à?”
“Không phải, nhưng ít nhất ba ngày một lần.”
“Vậy tao cũng có thời gian về Thời gia gây sư.” Thời Dã nghĩ đến một ngàn biện pháp nổi điên hắc hóa: “Mà cái này không vội, chờ tao kiếm tiền đã, nếu không bị ném ra ngoài tiền đi xe cũng không có.”
“Hợp tác vui vẻ ŧıểυ Dã, chúc chúng ta sớm ngày nên công trạng.”
Thời Dã gật gù.
“Nhưng trước đó thì mày có thể dự chi cho tao vài đồng không?”
ŧıểυ Bảo: “Hả?”
“Tao muốn đi ra ngoài ăn sáng, nếu không sẽ trở thành ký chủ đầu tiên chết đói, mày sẽ nhục nhã theo. Đặc biệt mày còn là hệ thống tiền tài, tao chết đói cũng thuộc loại nghèo nên chết. Cái tin này mà lan đến bộ môn của mày thì mày còn mặt mũi sao?”
Gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã lăn ra chết đói.
ŧıểυ Bảo không nghĩ có thể phát tiền trước nhưng câu cuối của Thời Dã đã thuyết phục được nó.
“ŧıểυ Dã đợi chút! Ta đi ôm đùi Chủ Thần đại nhân, sẽ không sao!”
Bảo vệ tôn nghiêm hệ thống tiền tài!
Không thể khiến ký chủ chết nghèo hay chết đói!!
Thì Dã trả lời một tiếng rồi đi xuống lầu.
Thế giới này không khác gì với thế giới cũ của cậu.
— Ít nhất thì vẻ ngoài là vậy, bên trong có vẻ dâm dục.
Nơi nguyên chủ thuê nhà cách trung tâm thành phố H có vài trăm km, muốn đến trường học phải đi tàu điện ngầm một tiếng.
Xung quanh bốn bề đều là phòng cũ kĩ, đủ loại mùi cùng âm thanh hỗn loạn.
Từ ký ức của nguyên chủ, cậu biết mình đã học năm hai, cậu tự thi đậu trường học này. đại học Hoa Viễn ở thành phố H, là một trong mười trường đỉnh nhất cả nước.
Nguyên chủ là khoa văn học, cái này cũng giống thế giới cũ của cậu. Chắc đây là trời tính.
Mà tính cách nguyên chủ nhút nhát, sinh ra đã hướng nội, cái này khác biệt hoàn toàn cho với cậu.
Thời Dã sống 19 năm, điều luôn nhớ là phải hưởng thụ cuộc sống, tới đâu thì tới.
Nguyên chủ được tìm về khi học năm nhất, ở Thời gia bao lâu thì bị đối xử khắc khe bấy lâu. So với lúc trước ở phòng thuê còn thê thảm hơn, mỗi ngày đều bị người trong nhà hạ thấp sỉ nhục, bị thiếu gia giả hãm hại.
Quan trọng nhất là một đồng tiền cũng không có.
Bị cha mẹ hào môn đem về thì đã nghỉ việc vừa học vừa làm, lúc bị đuổi ra thiếu chút nữa 500 đồng đóng tiền thuê phòng 1 tháng cũng không có.
Thời Dã thở dài, càng lúc càng muốn đi tới Thời gia gây sự.
Cậu đã nghĩ ra nhiều loại trường hợp khi về đó, tay xé cha mẹ có mắt như không, chân đá thiếu gia trà xanh. Một quyền vào quản gia ác độc, lại xoay người tát miệng bảo mẫu.
Hoàn hảo. Đến mức Thời Dã đã tưởng tượng ra nhạc nền lúc đó.
— —
“Lúc trước họ là người cầm dao, còn mình là cá. Bây giờ nên thay đổi rồi.”
“Quốc mẫu hồi cung—”
Hahháhháhaháha.
Một chữ thôi, sướиɠ!