Thiếu Gia Giả Về Quê

Chương 4: Theo dõi

Trước Sau

break

Rừng cây im lặng vài giây, rồi lại vang lên tiếng sột soạt còn lớn hơn ban nãy, xen lẫn cả tiếng thở hổn hển khàn khàn như đang... rên rỉ.

Giang Thời: “…”

Không nghĩ ngợi gì thêm, cậu xoay người chạy thục mạng.

Ông trời ơi, nếu lần này con còn sống mà ra được khỏi đây, con thề sẽ không bao giờ dám ra đường ban đêm nữa!

Tiếng thở hồng hộc phía sau càng lúc càng gần, Giang Thời càng hoảng, càng chạy nhanh hơn. Nhưng chưa kịp định thần thì đầu đã đâm sầm vào thứ gì đó, mạnh đến nỗi cả người chệch hướng ngã sang bên.

Cứ tưởng lần này sẽ cắm đầu ngã lăn ra đất, ai ngờ một bàn tay nhanh như chớp tóm chặt lấy tay cậu, cứng rắn kéo cậu về đúng quỹ đạo, giữ không cho ngã xuống.

Không té thì đúng là không té, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Giang Thời rõ ràng nghe thấy một tiếng rắc vang lên. Ngay sau đó, cổ chân đau buốt như có thứ gì xuyên qua tận tim.

“…”

Cậu chỉ muốn chửi thề — cái thôn Khê Liễu chết tiệt này, đúng là đất dữ, không hợp mạng với mình mà!

Giang Thời đau đến choáng váng, mắt tối sầm lại. Khi được người ta đỡ ngồi xuống một tảng đá bên đường, cậu còn chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra.

Vài giây sau, một luồng sáng từ đèn pin, thậm chí còn sáng hơn cả điện thoại cậu, rọi thẳng vào mặt. Một giọng nói trầm thấp vang bên tai:

“Cậu không sao chứ?”

Lúc này Giang Thời mới phản ứng lại, hoá ra cậu vừa tông vào người khác.

Một người cao lớn.

Gương mặt cậu vừa nãy rõ ràng là đập thẳng vào lồng ngực đối phương, cứng như đá. Chân thì đau, mũi thì cũng muốn lệch khỏi mặt.

Cậu bực bội, vung tay tát vào cây đèn pin đang rọi vào mặt mình:
“Anh có bị bệnh không đấy? Ban đêm ban hôm định doạ người ta chết à?”

Đèn pin nghiêng nghiêng một chút, nhưng ánh sáng vẫn kiên định chiếu lên mặt Giang Thời.

Người kia không nói lời nào. Đôi mắt đen sâu như dã thú dưới ánh sáng lặng lẽ nhìn chăm chăm vào cậu, hơi thở nhẹ đến khó phát hiện.

Giang Thời cau mày, chịu hết nổi, ngẩng đầu trừng lại, ánh đèn pin loé lên phản chiếu thẳng vào mặt đối phương.

Khuôn mặt kia vẫn ẩn trong bóng tối, không nhìn rõ được hết, chỉ có thể thấy dáng dấp mơ hồ. Đường nét sắc sảo, thân hình thì cao lớn dị thường, cho dù đang ngồi xổm xuống vẫn mang cảm giác giống như một quả núi nhỏ đang chắn trước mặt Giang Thời.

Giang Thời biết rõ đối phương đang nhìn mình, cảm giác rõ ràng đến mức khiến cậu thấy hơi khó chịu. Cậu bực mình mở miệng:

“Này! Tôi đang nói chuyện với anh đấy. Anh bị câm à?”

Người thiếu niên xinh đẹp trong bóng tối, ngũ quan khi trừng mắt lên lại càng thêm sinh động. Giống như bức thuỷ mặc sống động nơi Giang Nam, đột nhiên bị gió đêm gọi dậy, xuất hiện trên con đường núi tối om này, chẳng khác nào một yêu tinh trốn ra từ trong sách cổ, mang theo chút khí chất tà mị như thể chuyên hút tinh khí người ta.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc