Lý Mộng Khiết cùng Khúc Sở Vân đang giằng co trong phòng nghỉ, quần áo xộc xệch bị Lý Mộc Đông bắt gian tại trận!
Lý Mộng Khiết tỏ vẻ: Thấy thì thấy, có làm được gì nhau đâu.
Lý Tiểu Bắc nhìn thấy hai người đi ra, la lên: “A! Là hai người!” Thầy Khúc và Lý Mộng Khiết quả nhiên có qua lại mờ ám!
“Lý Mộng Khiết! Thằng bất hiếu nhà mày!” Bà Lý vừa thấy mặt cậu liền vung tay muốn đánh.
Bộp!
“A!”
Khúc Sở Vân sao có thể để mèo nhà mình bị đánh, chặn tay bà Lý lại, ném văng ra: “Có gì từ từ nói, đừng động khẩu động cước.”
“Mẹ!” Lý Phong Nam vội vàng đỡ bà ta.
Lý phu nhân thì cũng chỉ là một người phụ nữ đanh đá, khi gặp bất lợi, cái đầu tiên bà ta nghĩ tới là tại Lý Mộng Khiết, chỉ tay vào mặt cậu: “Mày được lắm Lý Mộng Khiết, mới rời nhà đã cùng đàn ông gian díu với nhau, nhà họ Lý bị mày làm cho mất hết mặt mũi, còn dám chống đối tao!” Đúng là con của người phụ nữ đó thì nuôi bao lâu cũng không thân được.
Cùng đàn ông gian díu? Có nói nặng quá không vậy? Lý Mộng Khiết vẫn còn là vị thành niên mà.
“Mẹ nói gì kì vậy!” Lý Phong Nam không tán đồng, còn có Tưởng Phong đứng hóng hớt ở đây mà.
Lý Mộng Khiết cũng không phải khúc gỗ để bà ta chỉ trỏ chửi mắng mà còn làm ngơ được: “Người đang làm, trời đang nhìn, Đỗ Như Hoa, tôi không đánh bà không phải tôi sợ bà hay Lý gia, mà là không đáng để tôi ra tay. Vong ân bội nghĩa như bà mà cũng xứng khua môi múa mép với tôi? Gan quá ha.” Đỗ Như Hoa chính là tên của bà Lý, dù bà ta đã thay tên đổi họ, dùng một cái tên phong cách hơn.
Đỗ Như Hoa vừa mới còn lên cơn như động kinh nay lại im bặt, sắc mặt lộ liễu biểu hiện của sự hoảng loạn rõ mồn một, làm đám người chứng kiến khó hiểu. Người đang làm trời đang nhìn là cảnh cáo bà ấy?
Lý Thiệu Tây nổi nóng, lúc còn ở bữa tiệc cũng gom giận vào: “Lý Mộng Khiết, em ăn nói có chừng mực một chút, dù mẹ không phải mẹ ruột em nhưng cũng nuôi em mười sáu năm-”
Lý Mộng Khiết như nghe được chuyện mắc cười liền cười: “Nuôi tôi mười sáu năm là bà vú chứ không phải bà ta, có cho tôi uống một ngụm sữa nào đâu? Các anh cũng biết còn gì, hiếu thảo ghê cơ.” Đỗ Như Hoa sẽ không làm mấy chuyện như chăm con, thay tả hay cho uống sữa, lúc đó bà ta còn trẻ, sinh con xong liền vứt cho bà vú nuôi, bản thân thì đi chơi bài, mua sắm với hội bạn. Con ruột mình còn không nuôi, vậy mà vẫn nói ra mấy câu đạo đức giả như vậy được.
Lý Tiểu Bắc thất lạc nhiều năm như vậy cũng không phải là không có lý do, vì bà ta sinh con xong, có chăm được ngày nào đâu. Chờ bọn họ tầm 8,9 tuổi, nhận biết được rồi, mới nhúng tay vào giáo dục. Theo như lời bà ta thì, con nít dưới 6 tuổi trông nom rất là cực nhọc, cả ngày cứ khóc nháo, ảnh hưởng bà ta đi xã giao với mấy bà bạn giàu.
Lý Thiệu Tây câm miệng luôn vì cậu nói quá đúng: “Em!”
“Ai em mày, đừng có nhận bừa, em mày đứng phía sau kìa.” Lý Mộng Khiết sung sướng thưởng thức sắc mặt xanh mét của người nhà họ Lý, càn rỡ cười.
“…” Lý Mộng Khiết cười càng tươi, tâm trạng bọn họ càng tệ. Cậu sắc xảo như vậy, sao họ lại không biết!
Khúc Sở Vân cũng đang thưởng thức điệu cười nhe răng nhếch mép, có vai ác nào đáng yêu như vậy đâu, tiếc là không mang máy ảnh chụp lại.
“Đủ rồi! Còn muốn quậy tới khi nào! Phong Nam, dìu mẹ con về đi!” Lý Khang ra tiếng cắt ngang, cả nhà từ mẹ đến con đều làm ông ta mất mặt.
Đỗ Như Hoa được con trai kéo đi nhưng cái miệng là không khép được, la oai oái lên, từ xa cũng có thể nghe tiếng của bà ta: “Dựa vào cái gì mà tôi phải im! Lý Mộng Khiết, từ nay mày đừng bước chân vào nhà họ Lý!” Nếu Lý Mộng Khiết đã biết bí mật năm đó, bà ta phải tìm cách bịt miệng cậu!
Lý Mộng Khiết ngoái lỗ tai, chậc lưỡi vài tiếng, vỗ tay như hải cẩu, cũng chỉ có Khúc Sở Vân thấy cute: “Bà nhà thật là sung sức, Lý tổng, vợ hơn chồng là nhà có phúc nha. Chúc cho hai người có chết cũng thành ma có đôi, kiếp sau lại dính chặt lấy nhau, đừng có thả bà ta ra hại đàn ông tốt.”
“…”
Lý Khang sao không nghe ra cậu đang châm chọc mỉa mai mình và Đỗ Như Hoa, hít sâu mấy hơi mới không phát hỏa, khả năng chọc giận người khác của Lý Mộng Khiết, thật làm ông ta mở rộng tầm mắt: “Con cũng về đi, Mộng Khiết.”
Lý Mộng Khiết hai tay đút túi, nhàm chán bĩu môi, ông già lúc nào cũng ra vẻ: “Không cần ông nhắc tôi cũng đi.”
Khúc Sở Vân thấy cậu đi, cũng cười cợt đi theo sau lưng, so với ở lại đây đáp lời khách sáo với người nhà họ Lý, hắn thích chọc mèo hơn.
Lý Khang nhíu mày, nhìn chăm chú bóng lưng của Khúc Sở Vân.
Lý Mộng Khiết tiếp nhận xe đạp từ tay người phục vụ, liếc mắt nhìn hắn nãy giờ vẫn luôn theo mông mình: “Thầy đừng có lo chuyện bao đồng.”
Khúc Sở Vân chắn đường chạy của cậu, cong môi: “Tôi không lo chuyện bao đồng, tôi lo chuyện của em.”
Lý Mộng Khiết: “…” Đừng có hòng mà dùng nam sắc dụ dỗ.
Hắn lại nói tiếp: “Nhân tiện thì em chở tôi về luôn nha? Nãy tôi đi taxi hết tiền rồi.”