Tiệc tàn, khách khứa đã hóng đủ drama của nhà họ Lý, mĩ mãn ra về, không uổng công bọn họ gói một bao lì xì trá trị cho Lý Thiệu Tây.
Lý Mộng Khiết vẫn luôn dõi theo Tưởng Phong gắt gao, thấy ông ta cùng Lý Khang đi chung về phòng nghỉ, lập tức mò theo sau, đứng ngoài cửa nghe lén, hai người này đang muốn bắt tay với nhau mở rộng địa bàn sang thành phố kế bên. Tưởng gia làm quan to đã lâu, từ liêm chính cũng biến thành tham lam, cấu kết với băng đảng xả hội đen, bán thông tin mật của cảnh cục cho tội phạm,…Tưởng gia này, chơi lớn hơn cậu nghĩ.
Muốn chặt một cái cây cổ thụ lâu năm như Tưởng gia, ca này khó. Lý Mộng Khiết có tâm làm sứ giá chính nghĩa nhưng lại không có lực, một học sinh cấp 3, còn chưa thành niên, lấy đâu ra quan hệ nhờ vả. Chờ Tưởng Nghĩa xuất viện, thế nào gã cũng mách ba gã xử lý cậu.
Bên trong phòng, Tưởng Phong lại nói về Lý Mộng Khiết, sắc mặt không mấy đẹp đẽ: “Lý Mộng Khiết là con ông, tôi chỉ cần ít tiền bồi thường, sẽ không làm khó nó.” Tưởng Nghĩa càng lớn càng không giống ai, ông ta dạy bảo vài lần vẫn vậy, chỉ có thể đi theo chùi đít cho thằng con, nếu mọi chuyện vở lỡ, cái mũ chuồn chuồn* cũng khó mà giữ.
*mũ chuồn chuồn: nón của quan lại thời xưa
Lý Khang cười lạnh, tuy hai người có hợp tác nhưng ông ta chưa làm chuyện phạm pháp gì, rõ ràng là Tưởng Phong muốn kéo ông ta vào chung thuyền: “Lý Mộng Khiết nói thế nào cũng là người của Lý gia, nó có làm sao cũng không tới lượt con ông nhúng nhàm, đừng tưởng tôi không biết thằng con ông làm chuyện tốt gì. Mà tốt thôi, tiền đối với tôi cũng không quan trọng lắm.”
Lý Mộng Khiết nhướng mày, Lý Khang tuy là ba trên danh nghĩa của cậu nhưng thái độ của ông ta làm cậu không rõ ràng, lúc thì lạnh nhạt lúc thì ra tay giúp cậu, còn vì cậu nói chuyện.
Cộp cộp.
Đầu hành lang vang lên tiếng bước chân, nếu bọn họ quẹo vào dãy phòng nghỉ này, chắc chắn sẽ thấy Lý Mộng Khiết đứng ngoài này.
Lý Mộng Khiết nhìn quanh, một dãy phòng, phòng nào cũng đóng cửa kín mít, cũng không có cây cảnh nào to đủ để núp một người. Đối mặt với khả năng bị phát hiện ra, cậu rất bình tĩnh, cùng lắm thì cứng đấu cứng-
Cạch.
Một bàn tay vươn ra từ phòng nghỉ phía sau lưng Lý Mộng Khiết, đang muốn kéo cậu vào, đã bị cậu chộp lại, đang muốn hành hung người ta, thì bất ngờ: “Là thầy à-”
Rầm.
Khúc Sở Vân nhân lúc Lý Mộng Khiết ngớ người, kéo cậu vào phòng, đóng cửa lại, môi ngậm cười: “Nghiệp vụ không quá thuần thục nha, bé gián điệp.”
Lý Mộng Khiết rất muốn cào hắn hai phát: “…” Cũng rình như cậu thôi mà chê ai.
Khúc Sở Vân dang hai tay chống lên cửa, nhốt Lý Mộng Khiết nho nhỏ giữa bàn tay mình, cúi đầu nhìn: “Đừng lộn xộn, có người tới.”
Lần đầu bị người khác đè vào tường, giống như rút vào lòng, làm cậu có chút không được tự nhiên dựa lưng sát vào ván cửa: “…” Mấy đời xử nam liền, đời này đang muốn giữ nguyên kỉ lục.
Giọng nói của Khúc Sở Vân vang lên bên tai, hắn hé một tí cửa: “Là người nhà họ Lý.”
Lý Mộng Khiết vừa nghe vậy, liền dựng lỗ tai lên nghe. Lúc nãy cậu ăn nói lố lăng, chắc bọn họ đang cay cú lắm. Bọn họ càng khó sống, cậu càng ưng.
Là Lý Phong Nam đang khuyên nhủ bà Lý đùng gạt tên cậu ra khỏi hộ khẩu nhà họ Lý: “Mẹ đừng làm vậy, đừng để Mộng Khiết không có nhà để về, rất tội nghiệp.” Anh ta chỉ muốn nhà mình hòa hảo như xưa.
Bà Lý cáu gắt, không chút hình tượng phu nhân nhà giàu: “Không có gì để thương lượng hết! Mẹ phải cho nó biết điều, dám ăn nói kiểu đó với con mẹ, thứ mất dại!”
“Mẹ!”
Bọn họ ở hành lang ồn ào tới nổi làm cho Lý Khang và Tưởng Phong muốn giả bộ không nghe cũng khó.
Khúc Sở Vân như có điều suy tư, nhìn xuống đỉnh đầu Lý Mộng Khiết, có vài cọng tóc vểnh lên, làm hắn muốn vuốt cho phẳng: “Lý phu nhân sao lại có thành kiến với em lớn như thế? Không bình thường chút nào.” Nếu nói bà ta không chấp nhận chuyện con ruột lang thang bên ngoài, Lý Mộng Khiết cũng chấp nhận ra đi rồi, đâu cần phải đuổi theo đánh một đứa nhỏ vô tội như vậy.
Lý Mộng Khiết xem Lý Khang và bà Lý vì chuyện này mà cãi vả nhau ngay trước mặt Tưởng Phong, nhếch miệng cười: “Thầy tò mò?” Tất nhiên là cậu biết sâu xa bên trong rồi, sống lại, cũng đâu thể để cái đầu rỗng báo nhà họ Lý.
Khúc Sở Vân ngứa ngáy tai chân, dáng vẻ đắc ý của con mèo này làm hắn nhịn không được cúi đầu hít một phen đỉnh đầu của cậu, khàn khàn nói: “Tò mò chứ.” Hít mèo một ngụm, sảng hơn hắn nghĩ.
Lý Mộng Khiết cảm nhận được trọng lượng đặt trên đầu, lỗ tai run run, nổi da gà, trở tay cho một cái tát. Dám chiếm tiện nghi của cậu!
Ai đó mở cánh cửa khép hờ trong phòng hai người đang nấp: “Tôi nghe có tiếng vang…Ơ, Mộng Khiết?” Lý Mộc Đông nghe được tiếng động trong phòng, còn tưởng là khách nào chưa về.
“…” Cơ mà, Mộng Khiết và một người đàn ông, nhìn giống như vừa vận động mạnh xong vậy?