Hàn Vũ đi như vậy, chẳng lẽ không có tin tức gì sao? An Sơ Hạ vội vã hỏi.
Hàn Thất Lục lắc đầu, nói: Tin tức đương nhiên vẫn có, nhưng mấy ngày hôm trước anh nghe Lăng lão thái gia nói, dường như Hàn Vũ ở bên kia rất tốt, cậu ấy đã có thể trở về nước, nhưng chính bản thân cậu ấy không chịu trở về. Tình huống cụ thể anh cũng không rõ ràng lắm, liên lạc bên kia rất khó khăn.
An Sơ Hạ gật đầu, trầm mặc một lát, nói rằng: Hy vọng cậu ấy bình an là tốt rồi. Bất quá, có chuyện em phải nói trước nha.
Chuyện gì? Đôi mắt Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm cô, khiến cô cảm giác hít thở không thông.
Có thể sẽ làm cho anh thất vọng, thế nhưng cô phải nói.
Hiện tại không nói, đến nghỉ đông cũng phải nói.
Cô hít sâu một hơi, nói rằng: Nghỉ đông em không thể cùng anh đi ra ngoài chơi, em muốn ở nhà!
Lông mày bắt đầu hơi nhíu. Phút chốc Hàn Thất Lục đưa mắt nhìn cô, mở miệng hỏi: Vì sao?
Em muốn đi làm thêm. Sơ Hạ nắm chặt hai tay, nói rằng: Em không muốn dựa vào mọi người, cũng muốn dùng tiền của mình mua cho mẹ một món quà mới.
Tĩnh lặng... yên ắng.
Cô cho rằng Hàn Thất Lục sẽ nổi giận, nào ngờ anh nói: Tốt.
Không quá nhiều lời, chỉ là một chữ Được .
Nhanh đánh răng rửa mặt đi!. Hàn Thất Lục đứng lên, sửa tóc của mình một chút, xoay người đi.
Cái này vẫn tính là không có tức giận chứ?
Sơ Hạ gãi đầu một cái, từ trên giường đứng dậy, vẻ mặt phức tạp đi vào nhà vệ sinh.
Em tựa như lửa khói mỹ lệ, đẹp như vậy, quơ nhẹ người ở phía chân trời... Điện thoại di động ở trong túi bỗng rung, Hàn Thất Lục dừng bước lấy điện thoại cầm lên, màn hình điện thoại di động hiện số xa lạ.
Anh do dự một chút, nhìn số địa phương, liền nhấn nút trả lời: Ai vậy?
Là tôi. Giọng Nam Cung Tử Phi vang lên: Có chuyện, tôi muốn nói với cậu, hiện tại có thời gian gặp mặt không?
Hiện tại? Hàn Thất Lục khẽ chau mày: Được, gặp mặt ở nơi nào?
Nam Cung Tử Phi không lạnh nhạt nói: Nhà của tôi.
Trong khoảng thời gian đó tới nay, Nam Cung Tử Phi không quản lý bang phái nên không có trở lại quấy rầy bọn anh bên này, tuy là phạm vi thế lực của bọn họ có mở rộng, cũng không nhìn ra âm mưu gì, chỉ là kinh doanh việc làm ăn của mình.
Nhớ tới trận bóng rổ phối hợp ăn ý, lúc huấn luyện viên bóng rổ huấn luyện có gặp một vài lần, Hàn Thất Lục hơi do dự liền đồng ý.
Anh đi xuống lầu, trực tiếp gọi Hàn quản gia chuẩn bị xe.
Sắp ăn cơm trưa rồi, cậu muốn đi đâu? Hàn quản gia theo bản năng mở miệng hỏi.
Hàn Thất Lục nhận chìa khoá trong tay Hàn quản gia, chỉ nói câu Gặp bạn. liền nhấc chân rời đi.
Xe giống như mũi tên, rất nhanh chóng rời Hàn gia, dựa theo hướng dẫn bên trong xe, không bao lâu sẽ tới nhà Nam Cung Tử Phi. Cửa lớn chậm rãi mở rộng, anh theo những người chỉ dẫn đem xe đậu ở trong ga-ra.
Trước khi xuống xe, anh cố ý gọi điện thoại di động cho Tiêu Minh Lạc, ngộ ngỡ Nam Cung Tử Phi không phải là Hồng Môn Yến, tốt xấu có thể báo Tiêu Minh Lạc. Nhanh chóng làm xong những thứ này, anh mở cửa xe đi xuống.
Hàn thiếu gia, thiếu gia chúng tôi đợi cậu đã lâu. Một cô gái tóc vàng mắt xanh đi tới nói rằng, tiện đà làm một tư thế mời.
Hàn Thất Lục đi theo cô gái ngoại quốc.
Cô gái ngoại quốc không có dẫn anh đến ngôi biệt thự kia, mà là dọc theo hành lang, đường đi tới một khu vườn như rừng của Tư Đế Lan.
Rất xa, anh thấy được hai người đứng ở một gốc cây hơi lớn hơn cây ngô đồng, nơi đây hai bên cây cối đều đã rụng sạch lá, có vẻ hiu quạnh. Mà cây ngô đồng hơi lớn tựa hồ như trói người?
Đây là chuyện gì?
Thiếu gia. Cô gái ngoại quốc đứng cách nơi đó 50 mét dừng lại, hô một tiếng.
Nam Cung Tử Phi chậm rãi xoay người, hướng về phía cô gái ngoại quốc gật đầu một cái, cô gái ngoại quốc liền rời đi.
Hàn Thất Lục không do dự, bước nhanh tới, đến gần mới nhìn thấy nơi đó thật có cột hai người, bị trói dựa lưng vào nhau, trong miệng còn ngậm vải.
Mà hai người bị trói, anh cũng vừa nhận ra.
Một người mặt xám như tro tàn Mã Cách, còn lại Đỗ Giản Nhiên Nhiên hai mắt đẫm lệ khiến mắt đều sưng lên.
Để cậu chạy tới lúc này thực sự là xin lỗi. Nam Cung Tử Phi dáng vẻ phong độ nhanh nhẹn, ánh mắt của cậu ta rơi xuống hai người bị trói, dừng một chút, nói rằng: Nhưng hiện tại tôi thật sự là không biết xử trí hai người họ như thế nào?
Mã Cách là bạn gái Nam Cung Tử Phi, điểm này là có thể hiểu, thế nhưng Đỗ Giản Nhiên Nhiên đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Thất Lục trên mặt hiện lên tia nghi hoặc, trực tiếp nói: Chuyện gì xảy ra?
Hai ả tiện nhân này lại muốn hãm hại Sơ Hạ! Không đợi Nam Cung Tử Phi giải thích, một bên Đại Hổ tràn đầy tức giận nói rằng.
Hàn Thất Lục nhướng mày, trong lòng vẫn khó hiểu, nhưng không hỏi, chờ Nam Cung Tử Phi giải thích.
Nam Cung Tử Phi liếc mắt nhìn Đại Hổ, Đại Hổ lập tức im miệng.
Đại Hổ ngoan ngoãn ngậm miệng, lúc này cậu ta mới bắt đầu đem toàn bộ sự tình giải thích rõ.
Sự tình phát sinh ngày hôm qua lúc diễn ra trận bóng rỗ. Mã Cách cùng Đỗ Giản Nhiên hai người làm đội cổ động cho Tùng Lập. Ngay từ đầu mọi thứ đều rất bình thường, ở vòng thứ nhất kết thúc, nghỉ ngơi, lúc cậu ta đi nhà vệ sinh nghe được Đỗ Giản Nhiên cùng Mã Cách nói chuyện.
Hai người đang định vòng kế tiếp lúc An Sơ Hạ tính tiền mua nước khoáng, dùng loại thuốc kia khiến cho Sơ Hạ thân bại danh liệt.
Nhưng các cô không có nghĩ tới, chuyện này bị Nam Cung Tử Phi ngoài ý muốn nghe thấy. Chính là bởi vì cậu ta nghe được, đúng lúc ngăn cản chuyện phát sinh. Nếu quả thật để các ả được như ý, không biết Sơ Hạ sẽ thảm cỡ nào!
Vì mặt mũi Mã Cách cùng Đỗ Giản Nhiên, cậu ta chỉ cảnh cáo hai người bọn họ nếu không lúc đó liền công khai chuyện này.
Vốn muốn khiển trách các ả, lại không nghĩ rằng ngày hôm qua tiệc ăn mừng các ả lại muốn hại. Nghĩ đến hai người đã dự định hãm hại An Sơ Hạ nhiều lần chỉ là hết thảy lần nào cũng thoát nên Nam Cung Tử Phi theo dõi hai người bọn họ.
Cho nên, Nam Cung Tử Phi sau khi tiệc ăn mừng kết thúc, trực tiếp đem hai người bọn họ trói lại. Nhưng sau khi thức dậy, cho tới bây giờ cậu ta vẫn không biết xử trí như thế nào.
Nghe đến đó, ánh mắt Hàn Thất Lục trầm xuống, đôi mắt nhìn chòng chọc Mã Cách cùng Đỗ Giản Nhiên.
Mã Cách như mất hồn, ánh mắt vô thần, trong khi đó Đỗ Giản Nhiên cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của Hàn Thất Lục, toàn thân lạnh run.
Thuốc đâu? Hàn Thất Lục dời ánh mắt lên trên người các ả, nhìn về phía Nam Cung Tử Phi.
Ánh mắt Nam Cung Tử Phi ngẩn ra, hỏi: Cậu không phải là muốn...
Cậu đã gọi điện thoại để cho tôi qua xử lý rồi, cuối cùng tôi nên giúp cậu xử lý một chút. Cậu thấy sao? Hàn Thất Lục cười nhạt, khóe miệng cong lên băng lãnh.
Thuốc vẫn còn chứ? Nam Cung Tử Phi không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn về phía Đại Hổ.
Vẫn còn! Tôi ném vào thùng rác rồi, tôi sẽ đi tìm ngay bây giờ! Đại Hổ phục hồi tinh thần, vội vã chạy nhanh.
Thân phận Mã Cách, Hàn Thất Lục biết, là người của Nam Cung Tử Phi, không cần lo lắng. Hơi chút vướng tay chân một chút chính là Đỗ Giản Nhiên, Đỗ Giản Nhiên có danh tiếng, biến mất, người nhà sẽ phát hiện.
Hàn Thất Lục giương mắt lên, đi lên trước mấy bước, đi tới trước mặt Đỗ Giản Nhiên, hơi nghiêng đầu, nhìn về phía Nam Cung Tử Phi hỏi: Cả đêm không trở về, người nhà cô ta không tìm?
Nam Cung Tử Phi khẽ hất hàm, nói: Không chỉ Hàn Thất Lục cậu có thủ đoạn.
Như vậy rất tốt.
Cô -- Hàn Thất Lục lãnh đạm duỗi tay, nắm cằm Đỗ Giản Nhiên, cô gái này đã sợ đến lạnh run, môi cũng không có chút huyết sắc nào.
Đỗ Giản Nhiên nhìn rõ trong mắt Hàn Thất Lục sự hoảng sợ của chính mình, cô ta nắm chặt nắm tay, thật vất vả lấy dũng khí hô: Thất Lục... Thiếu gia.
Cô cảm thấy cô xứng gọi tôi phải không? Hàn Thất Lục nguy hiểm híp mắt lại: Còn nhớ rõ ngày đó xe đạp của cô bị hư chứ! Lúc đó tôi tưởng xe của tôi làm cô ngã xuống. Tôi để cho cô đi nhờ xe của tôi, là vì không muốn... có lỗi với lương tâm của mình. Mà lần này gặp mặt, dường như tôi lại muốn làm lương tâm chính mình có lỗi.
Âm thanh rơi xuống, tay nắm Đỗ Giản Nhiên lực đạo bỗng tăng.
Con người Đỗ Giản Nhiên co rút nhanh, kêu thành tiếng.
Một lát sau Hàn Thất Lục buông lỏng tay ra.
Nam Cung Tử Phi không có nói rõ đó là thuốc gì, chỉ nói là có thể khiến người ta Thân bại danh liệt . Nhưng Hàn Thất Lục nhất thời hiểu đó là cái gì. Loại này khá phổ biến, một nữ sinh, nếu quả thật hai người bọn họ uống thuốc, hậu quả kia, quả thực anh không dám nghĩ!
Không chỉ là An Sơ Hạ thân bại danh liệt ở Tư Đế Lan, thậm chí Hàn thị đều sẽ phải chịu không ít chửi bới.
Nghĩ như vậy, trong lòng anh sợ.
Đại Hổ thở hỗn hển chạy tới, đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, đưa một bao ny lon nho nhỏ, bên trong có mấy viên thuốc nhỏ. Giải thích: Loại thuốc này gặp nước tan, không màu không vị, dược tính rất mạnh, thông thường trong nước không có hàng.
Oh? Hàn Thất Lục nhận thuốc, hứng thú xoay người hỏi: Hai người các cô, từ nơi nào có được thuốc này?
Mã Cách cúi đầu không nói được một lời, Đỗ Giản Nhiên không ngừng lắc đầu, mặt lộ vẻ sợ hãi.
Không nói? Hàn Thất Lục khóe miệng cong lên, tự tay lấy điện thoại di động ra, nhấn gọi điện thoại: Minh Lạc, dành chút thời gian, lập tức tới bãi Atlantis.
Bên kia ừ một tiếng sau đó Hàn Thất Lục liền cúp điện thoại, xoay người hướng về phía Nam Cung Tử Phi nói rằng: Người tôi mang đi, phiền giúp tôi mang xe đi.
Nam Cung Tử Phi hơi do dự một chút, nói rằng: Cho tôi một chút thời gian.
Tốt. Hàn Thất Lục gật đầu, lui ra, cách xa cây ngô đồng.
Mã Cách dù sao cũng là bạn gái Nam Cung Tử Phi, tuy trong lòng anh rất rõ, trong lòng người Nam Cung Tử Phi nhớ nhung chính là Sơ Hạ. Nhưng trước mắt, Nam Cung Tử Phi cũng cần một chút thời gian trò chuyện với Mã Cách.