Lời của anh gợi ý thức cô trở về, Lý Nam lắc đầu: Vẫn là cái dáng vẻ kia, tôi tính cách kiên cường, nhìn nhận sự việc sẽ không thay đổi. Cô ta cảm thấy tôi dối trá, cảm thấy thầy bất công. Về sau, cô ta sẽ tới lại tới tìm thầy tôi mà thôi.
Ngoại trừ thời gian, không còn biện pháp khác để cho cô ta thay đổi, vậy cô còn uống gì? Hàn Thất Lục liếc cô một cái, cầm ly rượu của cô đi.
Lý Nam sửng sốt, tiện đà nở nụ cười.
Lúc bắt đầu Hàn Thất Lục muốn đuổi cô đi, đến bây giờ đã tín nhiệm lẫn nhau, suy nghĩ một chút, thời gian thật đúng là qua mau. Vậy coi như cô chưa từng thấy qua Nhan Nhược, tiếp theo lúc gặp mặt, hy vọng Nhan Nhược đã bị thời gian làm thay đổi.
Tôi muốn đi leo núi! An Sơ Hạ hô to, bước đi lung lay.
Hàn Thất Lục vội vã chạy tới đỡ, quay đầu nhìn về phía Manh Tiểu Nam, trừng mắt, nói: Tôi thoáng không để ý cô ấy, cô liền để cô ấy uống nhiều rượu như vậy!
Manh Tiểu Nam vẻ mặt vô tội, ủy khuất nói rằng: Oan uổng quá! Tôi không để cho cô ấy uống nhiều mà! Tôi làm sao biết rượu kia tác dụng chậm như vậy? Tôi cùng thầy uống! Cho nên tôi mới để cho cô ấy nếm một cái coi có ngon hay không, không nghĩ tới chỉ có một ngụm, liền...
Tiêu Minh Lạc thở dài, nhìn về phía Manh Tiểu Nam nói rằng: May mà cậu không uống, bằng không càng nhiều chuyện hơn.
Có ý gì? Manh Tiểu Nam trợn mắt nhìn.
Không có, tôi chỉ đùa một chút, chỉ đùa một chút mà thôi nha! Ở đây Sơ Hạ có Thất Lục rồi, tôi đưa cậu về trước. Tiêu Minh Lạc vội vã đổi chủ đề, Hàn Thất Lục gật đầu một cái liền kéo Manh Tiểu Nam.
Đừng kéo tôi! Tôi muốn đi leo núi!
An Sơ Hạ không an phận trong ngực Hàn Thất Lục, liều mạng muốn thoát khỏi anh. Hết lần này tới lần khác, Hàn quản gia lúc này còn chưa tới, anh chỉ có thể kéo cô đứng bên lề đường đợi Hàn quản gia đến.
Không biết uống rượu thì em còn uống rượu cái gì? Hàn Thất Lục vẻ mặt lạnh lùng, vừa dùng hai tay ôm chặt cô, một bên răn dạy.
Sơ Hạ nhíu mày, mơ mơ màng màng quay đầu liếc nhìn Hàn Thất Lục, đột nhiên Hắc hắc nở nụ cười, xê gần mặt anh, hàm hồ nói rằng: Ôi! Tiểu tử, dáng dấp rất tuấn tú!
Hàn Thất Lục liếc cô một cái, vô cùng bất đắc dĩ nói: Anh xem em về sau còn dám uống rượu nữa không.
Hả? Tiểu tử, cậu nói chuyện làm sao mà nhẹ như vậy? Nói lớn lên! Tôi nghe không được! Sơ Hạ hướng phía Hàn Thất Lục gào thét, tức giận phun vào mặt của anh, có một loại ngứa truyền đến vỏ đại não.
Hàn Thất Lục mặt đen lại, cắn răng nói: An Sơ Hạ, cô cho tôi... Cho tôi bình thường lại!
Say rượu thì người không biết cái gì gọi là sợ.
Nghe Hàn Thất Lục nói như vậy, nàng không phản kháng, đưa tay vỗ vỗ gò má Hàn Thất Lục, lại là Hắc hắc cười: Chàng trai, tới đây chị hôn một cái...
Hàn Thất Lục biểu tình trên mặt trong nháy mắt ngưng lại, dưới đèn đường mơ hồ có thể chứng kiến gò má của anh đỏ ửng.
Nội tâm anh âm thầm cho là may mắn vì người bên cạnh Sơ Hạ là anh, nếu như bên cô không phải anh, mà Nam Cung Tử hoặc là những người khác, như vậy, trời mới biết biết sẽ xảy ra chuyện gì? Ngẫm lại cảm thấy phẫn nộ!
An Sơ Hạ, em tốt nhất bình thường một chút, bằng không...
Lời của anh còn chưa nói xong, An Sơ Hạ nhón chân, đôi môi chạm nhau, cảm giác mềm nhũn.
Hàn Thất Lục mở to mắt, nha đầu kia...
Hắc hắc! Rất mềm! Sơ Hạ ngây ngốc cười cười, lộ ra vẻ thuần khiết.
Nhưng một giây kế tiếp, nụ cười trên mặt cô đột nhiên cứng đờ, ngay sau đó liền nhíu đôi mi thanh tú.
Nôn --
Sắc mặt Hàn Thất Lục tối sầm, hai tay không tự chủ được nắm thành quyền, cắn răng nghiến lợi nói rằng: An! Sơ! Hạ!
Đúng lúc này đèn xe sáng ngời chiếu qua, Hàn Thất Lục vừa muốn chửi ầm lên, kèn xe vang lên, hai người trên xe lập tức ngừng lại.
Hàn quản gia đưa đầu thăm dò, hô: Thiếu gia, tôi tới muộn... Thiếu gia? Cậu... Thiếu phu nhân!
Hàn quản gia nhìn đến trước mặt Hàn Thất Lục An Sơ Hạ ngồi trên mặt đất vẻ mặt mê mang, biểu tình trên mặt nhất thời ngẩn ra, vội vã mở cửa xe, ôm giấy giúp Hàn Thất Lục lau, lại lo âu nhìn về phía Sơ Hạ, rốt cục nhịn không được hỏi: Đây là, đây là chuyện gì đã xảy ra?
Không cần, ông đi giúp cô ấy đi. Hàn Thất Lục cau mày, tiện đà trực tiếp đem áo khoác của mình cởi ra nặng nề ném xuống đất.
Vẫn còn may không phải lúc hôn anh, bằng không...
Anh bỗng nhiên nắm chặt nắm tay, hung hăng trừng mắt liếc nhìn An Sơ Hạ, trực tiếp bước lên xe.
Tỉnh táo thân thể Sơ Hạ cứng đờ, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ không khí trở nên lạnh hơn? Thiếu phu nhân, có phải cô ói lên người thiếu gia không? Hàn quản gia vừa giúp Sơ Hạ lau áo khoác bẩn, một bên cười trộm sau đó nói: Cũng khó trách thiếu gia trực tiếp để tiểu thư ngồi xuống. Nếu là người khác, mười cái mạng cũng không đủ cậu ấy chém. Nào, tôi dìu tiểu thư đứng lên, về nhà thôi.
Đầu, đau quá...
An Sơ Hạ sờ đầu một cái, xoa xoa Thái Dương, lúc này mới cảm thấy thư thái.
Cô chậm rãi mở mắt, trời đã sáng chưng, cô đang nằm trên giường mình. Nhưng cái này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là... Hàn Thất Lục thẳng tắp ngồi bên giường, con mắt đang nhìn chằm chặp cô, tựa hồ là muốn nhìn thủng mặt cô.
Anh đang làm cái gì hả? Theo bản năng Sơ Hạ nắm chặt cái chăn, có chút khẩn trương nhìn về phía Hàn Thất Lục.
Rốt cục đã tỉnh? Hàn Thất Lục chớp mắt, giọng cực kì bình thản, nhưng tựa hồ có thể giết chết người bằng ánh mắt.
Khụ khụ... An Sơ Hạ ho khan một tiếng, đem thân thể của mình dời đi, cách xa Hàn Thất Lục một chút, lúc này mới nhanh chóng ngồi dậy.
Trong lúc vô ý cô cúi đầu, thấy đồ của mình dĩ nhiên đổi thành đồ ngủ màu đỏ sậm mà cô không thích nhất. Làm sao cho cô mặc bộ này? Chờ đã, màu đỏ thẫm cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là...
Thím Trương thay đồ cho em. Không đợi cô hỏi, Hàn Thất Lục liền dẫn đầu mở miệng trước nói rằng.
Sơ Hạ liếc liếc, từ trên giường, trực tiếp hỏi: Vậy sáng sớm anh tới phòng em, nhìn chằm chằm vào em làm cái gì?
Sáng sớm? Hàn Thất Lục cúi người cầm lấy đồng hồ báo thức trên tủ ở đầu giường, khoát tay ném tới trên giường: Em tự nhìn xem mấy giờ rồi.
An Sơ Hạ chần chờ một chút, tiện đà cầm lấy đồng hồ báo thức nhìn thoáng qua.
Trong mắt cô lóe lên kinh ngạc, thì ra đã hơn mười một giờ! Cô ngủ một giấc đến giữa trưa! Chuyện gì đã xảy ra? Cô không có thói quen ngủ trễ như thế.
Chờ một chút.
Buổi sáng ngày hôm qua, cô đi ăn mừng bóng rổ, Manh Tiểu Nam tửu lượng kém, cho nên để cho cô nếm trước, sau đó... Sau đó dường như đầu cô cảm thấy choáng váng. Lại sau đó, lại nhưng mà chuyện gì đã xảy ra?
Nhớ rồi? Chuyện xảy ra tối hôm qua?
Giọng Hàn Thất Lục vang lên, cô mới giật mình không biết từ lúc nào người này lại đứng bên cạnh cô.
Cô lại càng hoảng sợ, vội vã đẩy Hàn Thất Lục ra, lúc cách xa anh, ánh mắt cảnh giác nhìn anh. Cô luôn cảm thấy toàn bộ đều căm thù cô, thế nhưng, đây là vì cái gì?
Chuyện tối ngày hôm qua em thực sự không nhớ ra sao? Hàn Thất Lục cau mày nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ý dò xét.
Đêm qua...
Ya, tiểu tử, dáng dấp rất đẹp nha!
Tiểu tử, để chị hôn một cái nào!
Toàn thân Sơ Hạ ngẩn ra, vừa sợ vừa lui về phía sau mấy bước, nhìn về phía trước mặt.
Không thể nào? Lừa bịp? Làm cái gì?
Sơ Hạ tự tay vỗ đầu một cái, cô cự nhiên bị tác dụng của rượu làm thành như rồi. Thế nhưng vừa nhìn gương mặt âm u của Hàn Thất Lục, cả lỗ chân lông đều co rút lại, tiện đà nổi da gà. Cô nghĩ tới mọi chuyện phát sinh tối hôm qua!
Khụ khụ! Cái đó... Sơ Hạ ho khan vài tiếng, đưa tay sờ khuôn mặt một cái, dáng dấp bất đắc dĩ.
Hàn Thất Lục khóe miệng nói: Nhớ?
Sơ Hạ lúng túng gật đầu một cái: Nhớ.
Còn dám đùa giỡn bản thiếu gia? Hàn Thất Lục chớp mắt, đi lên trước mấy bước, trực tiếp tự tay bắt cô: Nha đầu chết tiệt kia! Xem anh giết chết em!
Cô rất sợ ngứa, cho nên Hàn Thất Lục Giết chết em phương thức chính là -- cù lét!
Rốt cục hai người làm nhiều lần toàn thân không có tí sức lực nào nữa, Hàn Thất Lục mới thả cô, thở hổn hển nói: Mấy tuần lễ nghỉ đông tới, sau tết cậu ấy sẽ đến, cậu ấy muốn gặp em lâu rồi.
Cậu ấy? An Sơ Hạ sửng sốt, nhất thời nhớ lại lúc thi dương cầm, Hàn Thất Lục gọi những quân nhân kia tới tặng hoa cho cô.
Cô nhịn không được khẩn trương lên, nghỉ đông còn mấy tuần lễ sẽ tới, chẳng mấy chốc cậu ấy sẽ đến.
Cậu ấy là người rất dễ gần, ngược lại em nhìn thấy là cậu ấy là biết rồi. Hàn Thất Lục ngồi ngay ngắn, nhìn cô nói rằng: Thông thường mùng một đầu năm gia đình sẽ ở cùng nhau, thế nhưng mùng hai ba mẹ anh liền sẽ đi ra du lịch, năm nay họ hình như là đi Australia, em có dự định gì không? Muốn đi theo họ không?
An Sơ Hạ nghi ngờ gãi đầu một cái, hỏi: Lễ mừng năm mới, không phải đều là ở nhà chúc tết, hoặc là đi chúc tết sao?
Hàn Thất Lục thấy buồn cười, hơn nữa ngày mới lên tiếng: An Sơ Hạ, em còn sống ở thế kỷ trước sao? Hàn gia chúng ta không có thân thích, chúc tết gì đó, là cho Hàn quản gia tiễn năm cũ thì tốt rồi. Vậy sẽ không tốn bao nhiêu thời gian. Được rồi, em phải trả lời anh, là theo họ đi Australia du ngoạn, hay là chúng ta đi chỗ khác?
Anh không phải đi cùng cha mẹ sao? Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Hàn Thất Lục hỏi.
Hàn Thất Lục trực tiếp vỗ đầu, ngốc ngếch nhìn cô, ngừng lại một chút mới lên tiếng: Còn không phải là bởi vì em à, em đi đâu đương nhiên anh cũng đi theo. Bất quá, anh trước đây cũng không thường đi theo họ, trước đây đều là anh đi cùng Minh Lạc và Hàn Vũ. Nhưng năm nay Minh Lạc phải giúp Tiêu lão thái gia xử lý công việc Tiêu thị, không có thời gian chơi khắp nơi, Giang Nam sẽ ở cùng cậu ta. Còn tiểu tử Hàn Vũ kia, cũng không biết hiện tại thế nào...