Hướng Mạn Quỳ thịnh nộ làm sao bằng lòng thả cô đi, liền tóm lấy cổ tay của cô, tay kia giơ thật cao, đồng thời nhanh chóng hạ xuống.
Trong chốc lát không phòng bị An Sơ Hạ muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp rồi.
Trong nháy mắt, Hướng Mạn Quỳ mắt thấy tay trên không bị một bàn tay to chai sạn bắt được.
Khuôn mặt An Sơ Hạ vô cùng kinh ngạc: Hàn quản gia, tại sao ông lại ở chỗ này?
Hàn quản gia tay nắm lấy tay Hướng Mạn Quỳ thật chặt, hướng về phía An Sơ hạ cung kính nói rằng: Tôi chờ cô đã lâu cũng không thấy cô, cho nên định tới xem một chút chuyện gì xảy ra, không nghĩ tới...
Hàn quản gia nói, quay đầu nhìn chằm chằm Hướng Mạn Quỳ, ánh mắt chợt trở nên lạnh lùng, giương tay một cái, bỏ tay Hướng Mạn Quỳ xuống, giọng nói lạnh như băng nói rằng: Hướng tiểu thư, cô như vậy là động thủ với Thiếu phu nhân chúng tôi, nếu để cho thiếu gia của chúng tôi hoặc là lão gia nhìn thấy, cô cảm thấy, cô còn có thể ở thành phố này sao?
Hàn quản gia giọng tràn đầy uy nghiêm, ông đi theo bên người Hàn Lục Hải lâu như vậy, Hàn Lục Hải khí thế bao nhiêu ông đều ảnh hưởng một ít.
Tôi... Không phải như thế. Hướng Mạn Quỳ vội vã muốn giải thích: Là An Sơ Hạ cô ta thách tôi!
Đôi mắt này thấy chính cô ra tay, về phần tại sao muốn động thủ tôi có thể không xen vào! Bằng không ngay bây giờ tìm thiếu gia, hỏi cậu ấy nên xử lý chuyện này như thế nào? Hàn quản gia lạnh lùng nói rằng.
Hướng Mạn Quỳ mặt lộ vẻ sợ hãi, Hàn Thất Lục nếu như biết chuyện này, sợ ấn tượng đối với côsẽ biến đổi kém hơn.
Coi như kết thúc. An Sơ Hạ kéo tay áo Hàn quản gia, vẻ mặt mệt mỏi nói rằng: Hàn quản gia, tôi rất mệt mỏi, muốn về nhà sớm.
Hàn quản gia nhìn cô một cái, lúc này mới chú ý tới cổ côcódấu cạo gió, liền vội vàng nói: Cô trúng gió rồi? Chúng ta nhanh đi về thôi! Sao lại bị cảm nắng như thế? Chẳng lẽ là lần trước thân thể vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục sao? Sớm biết vậy nên tĩnh dưỡng một thời gian.
Tôi không sao, ông không cần lo lắng An Sơ Hạ nói rằng.
Thấy hai người càng lúc càng xa, Hướng Mạn Quỳ tay nắm chặt thành quyền.
Bên trong xe.
Thiếu phu nhân, chuyện Hướng Mạn Quỳ, cần tôi...
Không cần. Không đợi Hàn quản gia nói xong, An Sơ Hạ liền mở miệng ngắt lời ông: Đừng làm lớn, cô ấy chỉ thêm càng hận tôi. Vẫn xem nhưchưa xảy ra!
Vâng. Hàn quản gia vừa lái xe, vừa nói: Còn có một việc. Hiệu trưởng gọi điện thoại cho tôi, nói khi cô sát hạch... Chuyện này tôi điều tra qua, về sau sát hạch cô vẫn nên chú ý một chút, đừng để chính mìnhmang tiếng gian lận. Chuyện này tôi cũng không tiện nhúng tay, bất quá, nếu như cô muốn, lần này đi học, tôi có thể cùng lão gia nói một tiếng, để cho ông ta...
Không cần. An Sơ Hạ lần thứ hai cắt đứt lời nói Hàn quản gia, nói rằng: Tôi muốn dựa vào thực lực của chính mình, không muốn đi cửa sau. Đây cũng là mộng tưởng của mẹ tôi, tôi không muốn dựa vào đi cửa sau để thực hiện giấc mộng của bà ấy.
Tôi đã hiểu. Hàn quản gia gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ tán thưởng, xe tăng tốc.
Về đến nhà, Khương Viên Viênkhông có nhà, nói là tự mình đi phát thiệp mời rồi, thuận tiện mua chút đồ đạc về trang trí.
Hiện giờ mới bữa trưa, An Sơ Hạ nhàn rỗi buồn chán, liền trở về phòng buồn ngủ một chút, vẫn bị Trương tẩu gõ cửa đánh thức.
Chuyện gì vậy? Ngủ một chútcô cảm thấy thân thể thư thái rất nhiều, chí ít đầu không phải choáng váng, đầu óc cũng tỉnh táo rất nhiều.
Trương tẩu do dự nói: Ngày hôm nay phu nhân đặt hoa, cửa hàng bán hoa đem hoa đưa tới sau đó chết sống nói muốn gặp cô. Hàn quản gia đi công ty có việc, tôi không có lệnh, không biết nên đối sao với người này nên tới hỏi cô một tiếng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, sợ côbiết người nọ, nên, tôi liền tới nói với cô một tiếng. Cô xem?
Tặng hoa? An Sơ Hạ cúi đầu suy nghĩ một chút, cô tựa hồ không biết người tặng hoa.
Thấy An Sơ Hạ nhíu lông mi, Trương tẩu liền vội vàng nói: Họ bảo là cô!
Chờ đã! An Sơ Hạ bước lên trước, dò hỏi: Có hỏi người kia tên gọi là gì không?
Trương tẩu suy nghĩ một chút, hồi đáp: Hình như gọi là... Lyla.
Lyla? An Sơ Hạ kinh ngạc che miệng: Cô ấy làm sao... Hàn quản gia không ở nhà à?
Không ở nhà, đi công ty, mới vừa đi không bao lâu. Trương tẩu khó hiểu hỏi: Cô muốn gặp người kia sao?
Đúng! An Sơ Hạ gật đầu, đi qua Trương tẩu, bước nhanh xuống lầu dưới.
Đối với Lỵ Lạp, cô ấn tượng tương đối sâu. Lúc đó Hàn quản gia đã để cho cô ta mãi mãi cũng không thể vào thành phố nửa bước, cô còn tưởng rằng đời này không thấy được Lyla, không nghĩ tới, cô ta cự nhiên tìm tới cửa!
Cô theo đường nhỏ đi tới cửa chính Hàn gia, một người đầu độinón lớn, thân mặc áo khoác màu đen đang bị khuất saucửa chính. Thấy cô chạy tới, đối phương giơ giơ tay.
Mở cửa ra. An Sơ Hạ nói một câu, bảo vệ vội vã mở cửa, lúc này cô mới đi ra ngoài, có chút nóng nảy hỏi thăm: Làm sao cô tới nơi này? Cô không sợ Hàn quản gia gặp lại cô sao? Đểông ấy gặp cô xuất hiện ở nơi này, tôi đây không thể giúp được cô.
Lyla cười cười, lộ ra nụ cười ấm áp.
Một thời gian không gặp, cô phát giác Lyla so với lần cuối gặp mặt gầy rất nhiều, thế nhưng khí sắc cũng tốt hơn, chỉ là da đen hơn so với trước đây một chút, nhưng càng lộ vẻ mạnh khỏe. Xem ra cô ấysống cũng không tệ lắm.
Yên tâm đi, tôi tới đây tặng hoa đã ngồi trên xe, mắt thấy Hàn quản gia lái xe đi ra, lúc này mới dám nói muốn gặp cô. Lyla vừa cười vừa nói, đưa tay ra giữ tay cô lại: Lúc đi, tôi nói nhất định sẽ trở về tìm cô, cô xem, tôi không có nuốt lời nha!
Lần cuối cùng gặp Lyla cô cũng không phải không nhớ, chỉ là thời điểm đó Lyla quá thảm.
Cái gì nuốt lời không nuốt lời, cô bây giờ là... Tặng hoa? An Sơ Hạ nhìn thoáng qua xesau lưng Lyla, chỉ là xe vận tải nhỏ bình thường mà thôi, nhưng trên xe kia đặt rất nhiều hoa.
Bây giờ tôi là người bán hoa. Lyla cười cười, nghiêng đầu nhìn thoáng qua xe, nói rằng: Chồng tôi ở trên xe, anh ấykhông qua đây chào hỏi cô. Tôi lần này qua đây là bởi vì chồng tôi vừa nhận được đơn đặt hàng mua hoa của Hàn gia, cho nên tôi liền theo tới.
Thì ra là vậy..., cô có khỏe hay không? An Sơ Hạ chần chờ hỏi.
So với Lyla trước kia, cuộc sống như thế có vẻ vô cùng đơn sơ.
Cô xem tôi được không? Tôiđã mập mười kí! Lyla cười: Trong bụng tôi đã có một tiểu baby rồi, hai tháng nha.
Thật vậy sao? An Sơ Hạ kinh ngạc một chút, nói rằng: Cô cảm thấy vui vẻ là được rồi, hy vọng bảo bối mạnh khỏe sinh ra.
Bất luận nói như thế nào, nhìn ra được Lyla đối với cô bây giờ rất hài lòng, tựa như đã hoàn toàn buông Hàn Thất Lục xuống. Có thể buông, là chuyện tốt. Huống chi, hiện tại cô ấyhạnh phúc như vậy.
Cảm ơn. Lyla cười cười, cúi đầu từ trong túi xách lấy ra một túi giấy xinh xắn cùng tờ chi phiếu, đặt vào trong tay của cô: Buôn bán xong, tôi liền phải cùng chồng đi phương bắc, bên kia là nhà anh ấy, về sau khả năng sẽ không trở về. Còn cái này, là chi phiếu mười vạn, tôi nói rồi, sẽ trở về trả lại cho cô. Cho nên vật này, xem như vật tiễn lễ cho cô nha!
An Sơ Hạ có chút ngượng ngùng: Cái này sao được? Tôi không có gì tặng cho cô cả.
Cô cũng không nên khách khí, tôi cũng không thể ở lâu, dù sao đã đồng ý với Hàn quản gia không trở lại thành phố. Vật này cô nhận lấy, là đại sư làm phép qua. Cuối cùng, vẫn là muốn nói với cô một tiếng cảm ơn, cám ơn cô, khi đó giúp tôi. Lyla nở nụ cười, ánh mắt đỏ theo: Cô là người tốt, cô nhất định sẽ hạnh phúc. Tôi đi đây!
Lyla cũng không quay lại, cô cũng không nói, bởi vì hai người đều biết, cả đời này hẳn là cũng sẽ không không mặt nhau nữa.
Đưa Lyla đi, An Sơ Hạ trước tiên đem một trăm ngàn này giao cho Trương tẩu, để cho cô ấyđưa cho Hàn quản gia, rồi trở lại phòng.
Mở hộp bên trong túi, bên trong là một đôi vòng tay tinh xảo chạm khéo léo, một chiếc khảm rồng, một chiếc khảm con phượng. Vòng tay rất đẹp, cô hoàn toàn không đeo vừa, hình như là... Hình như là cho trẻ con đeo.
Cái này không biết phải là... An Sơ Hạ lẩm bẩm, ý thức được, khuôn mặt không tự chủ được mà bắt đầu nóng lên.
Lyla này, cự nhiên tặng vòng tay cho con cô sau này đeo!
Khương Viên Viên mãi đến chạng vạng tối mới vừa về.
Tiểu Sơ Hạ, đến giúp mẹ xem một cái, mau tới đây! Khương Viên Viên nửa mừng rỡ, nửa lo âu kéo cô xuống lầu: Đây chính là bọn họ cùng nhau bố trí. Ta mời thật nhiều bà lớnở nhà lén viết tiểu thuyết đến, gần đây mới biết được thì ra có nhiều người chung chí hướng như vậy!
Khương Viên Viêndáng vẻ vui vẻ, nhưng lại lo lắng bố trí không tốt, bởi vì có một vài người khách niên kỉ còn rất ít. Cho nên bà mới kéo An Sơ Hạ xuống lầu hỗ trợ giám sát một chút.
Xuống lầu, An Sơ Hạ biểu tình trên mặt cứng lại.
Nơi này là phòng khách, hoàn toàn chính là một cái... Một cái... Cô cũng không biết phải hình dung như thế nào. Các loại khí cầu đầy màu sắc nhiều hình dạng dán khắp tường, hoa tươi hầu như chất đầy phòng khách, bất luận nhìn từ nơi nào, đều có thể thấy dụng tâm.
Thế nào? Khương Viên Viên có chút khẩn trương hỏi.
Đơn giản là... Xinh đẹp! Con mắt An Sơ Hạ lóe sáng, quay đầu nhìn về phía Khương Viên Viên, chân thành nói: Thực sự rất đẹp!
Thật vậy sao? Khương Viên Viên trong mắt tràn đầy mừng rỡ: Vậy tốt quá! Được rồi, trong số khách ta mời, cũng có mấy người viết tiểu thuyết, đến lúc đó ta đem con giới thiệu cho bọn họ, để cho bọn họ chỉ dẫn giúp con một chút. Được rồi, ta đi xem món ăn chuẩn bị thế nào, thuận tiện chọn mấy chai rượu đỏ. Tiểu Sơ Hạ, contừ từ chơi đi! Mẹ đi làm việc trước!