Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 856 - Không Có Dũng Khí Đừng Nói Nhảm

Trước Sau

break
Không đi. An Sơ Hạ quả quyết lắc đầu: Ngày mai còn một môn cuối cùng là tiếng Anh, tan học tớ phải về học bài.

Tớ! Mạc Hân Vi vỗ vỗ bả vai của cô, thở dài một hơi nói rằng: An Sơ Hạ, não cậu ngoại trừ học tập vẫn là học tập, có phải lần trước rơi xuống nước làm cậu ngu hơn rồi hay không? Thật không biết thiếu gia Thất Lục lại yêu cậu ở điểm nào. Được rồi được rồi, không đi tớ sẽ đi cùng bạn trai, đi thôi!

Mạc Hân Vi nói, cùng Tiểu Cao cùng đi về phía trước, An Sơ Hạ chần chừ một chút, vội vã đi theo.

Mặt trời lặn, nơi đây mùa đông ban ngày luôn ngắn hơn so với mùa hè, cuối cùng hôm nay cũng thi xong môn địa lý. An Sơ Hạ thoáng thở dài một hơi. Nói thật, trước khi sát hạch, cô chưa từng khẩn trương như vậy dốc toàn lực ứng phó.

Mỗi kì kiểm tra khác nhau qua đi, trong lòng mới có thể thả lỏng một ít.

Số học là ưu thế của cô, nhưng cô lại bị linh phân, sau đó cô liền mất đi ưu thế này, chỉ có thể dựa vào môn học khác, cho nên mỗi một môn đều đặc biệt chăm chú.

Thi thế nào?

Vừa ra khỏi phòng thi, Manh Tiểu Nam ân cần hỏi cô.

Ngoại trừ số học, mấy môn khác dựa vào nỗ lực Manh Tiểu Nam cũng có thể làm, cậu chú ý tới nét dị thường của An Sơ Hạ, vẻ mặt này, tựa hồ giống như chuyên gia đang phá đạn, sai một cái vũ trụ sẽ nổ lớn.

Mà nguyên nhân An Sơ Hạ nghiêm túc như vậy, chính là bởi vì muốn hướng dẫn cho cậu.

Manh Tiểu Nam càng nghĩ càng thấy hổ thẹn.

Nhìn vẻ mặt ân cần của Manh Tiểu Nam, quả thực cậu quan tâm cô hơn, An Sơ Hạ không nhịn cười được: Cậu đừng lo lắng cho tớ, tất cả tớ đều có lòng tin. Yên tâm đi, tớ thấy mình có thể.

Tớ an tâm rồi. Vẻ mặt Manh Tiểu Nam lúc này mới thả lỏng một chút.

Trở lại phòng học thu dòn đồ đạc xong, Manh Tiểu Nam liền đi cùng Tiêu Minh Lạc, bọn họ muốn đi thăm Tiêu lão thái gia. Còn câu lạc bộ bóng rổ, tuy tuần sau có trận bóng rổ, thế nhưng huấn luyện viên Lý Nam vẫn quyết định sát hạch mấy ngày và tạm dừng huấn luyện, miễn không ảnh hưởng lớn đến thành tích cuộc thi.

An Sơ Hạ thu dọn đồ đạc xong liền đi xuống lầu dưới, chợt nghe dưới bậc thang truyền đến giọng Đỗ Giản.

Mã Cách, thì ra cậu ở đây! Tớ đang tìm cậu đây! Đi mau, bên kia có trò hay để xem!

Đỗ Giản nói xong, tiếng bước chân của hai người càng ngày càng xa.

Trò hay? An Sơ Hạ nhíu mày trầm tư, ở Tư Đế Lan, Mã Cách chỉ có hai kẻ thù là cô và Manh Tiểu Nam, cô ở chỗ này, chả nhẽ làm trò hại Manh Tiểu Nam?

Nghĩ tới đây, lòng An Sơ Hạ không khỏi căng thẳng, vội vã chạy nhanh xuống lầu dưới.

Chạy ra khỏi dãy phòng học, một đám người đi tới một hướng, mà cái hướng kia... Là bảng thông báo!

Lòng An Sơ Hạ buồn bã, không lẽ là thông báo cô bị linh phân? Nếu là như vậy, lúc này tốt nhất cô nên về sớm một chút. Có thể là Manh Tiểu Nam ở bên kia đang xảy ra chuyện chứ?

An Sơ Hạ không suy nghĩ nhiều, nhấc chân chạy về phía bên kia.

Chạy không bao xa, Hứa Niệm xa xa đi tới ngăn trước mặt cô, liếc nhìn hai phía, thấy không có người chú ý bên này, lúc này mới vội vã thấp giọng nói cô đi nhanh đi. Thông báo cô ăn gian bị phát hiện! Đây rốt cuộc là chuyện gì? Phía trên kia viết cô gian lận? Cô cần gian lận sao?

Tôi...

An Sơ Hạ vừa định trả lời, Hứa Niệm liền cắt đứt lời của cô: Điện thoại tôi hỏi cô sau, nơi đây không tiện lắm. Cô đi nhanh một chút, miễn đừng cho người khác gặp cô, bằng không bà tám lại nói huyên thuyên!

Ừ. An Sơ Hạ gật đầu, xoay người rời đi.

Nếu không phải Manh Tiểu Nam gặp chuyện không may cô cũng yên lòng.

Mắt thấy An Sơ Hạ rời đi, Hứa Niệm mới yên tâm một tí, trong lúc cô ta lơ đảng quay đầu, đúng lúc thấy Mã Cách cùng Đỗ Giản một trước một sau đi tới bảng thông báo.

May mắn An Sơ Hạ vừa mới đi, nếu không... Gặp hai người kia rồi.

Hứa Niệm đang muốn đi, Đỗ Giản đã đi tới, ôn hoà mà nói với cậu: An Sơ Hạ gian lận bị linh phân rồi, cô không nhân cơ hội cười nhạo một chút đi? Đây chính là cơ hội rất tốt.

Cô tại sao không đi? Hứa Niệm hất càm lên nói rằng: Dường như mỗi lần người xấu đều là tôi làm, lần trước chuyện An Sơ Hạ rơi xuống nước, ba tôi phạt tôi quỳ lâu như vậy, bất quá tốt xấu tôi cũng để cho An Sơ Hạ sống, các cô thì sao? Cô và Mã Cách làm cái gì? Cô ta khích hai người này, chỉ khi hai người động thủ, cô ta mới có thể nắm được chứng cứ.

Chỉ là không có thời cơ tốt mà thôi. Mã Cách lãnh đạm nói, nhấc chân đi.

Sáng sớm hôm sau, An Sơ Hạ vừa đi vào trong phòng, Phỉ Lỵ Á liền tiến lên, vội vội vàng vàng hỏi: Sơ Hạ, thông báo kia nói cậu gian lận vậy cuối cùng chuyện gì đã xảy ra? Giám thị là Hướng Mạn Quỳ, không lẽ là cô ta cố ý hãm hại cậu?

Đúng vậy, Sơ Hạ. Tiểu đội trưởng cũng đi tới nói rằng: Cậu căn bản không cần gian lận! Nếu như cô ta hãm hại cậu, cậu cứ nói ra, chúng ta có thể đến nói với hiệu trưởng, để hiệu trưởng đòi công bằng!

Những bạn học khác cũng vội vàng phụ họa, đương nhiên, trong đó cũng xen lẫn một vài người xem kịch vui.

An Sơ Hạ mới vừa trả lời, Manh Tiểu Nam từ bên ngoài phòng học đi tới, lớn tiếng nói: Sơ Hạ là vì chỉ cho tớ mới bị bắt!

Giang Nam! An Sơ Hạ vội vã kéo tay áo của cậu, thấp giọng nói rằng: Cậu quên chuyện bảng đen lần trước à? Ở trong phòng không nên nói những thứ này!

Tớ nói thật mà! Manh Tiểu Nam không để ý chút nào nói rằng: Cậu vốn rất trong sạch.

Lúc này tiếng chuông vang lên, mọi người không thể làm gì khác hơn trở về vị trí.

Cuối cùng thi xong môn tiếng Anh cũng có thể về nhà, nhưng tâm tình An Sơ Hạ càng thêm trầm trọng. Tiếng Anh là môn học cô hơi yếu một chút, lại rất dễ dàng kéo một môn, cho nên cô phải nghiêm túc.

Một hàng tiếng Anh, đi ra khỏi phòng thi, cô cảm thấy chóng mặt, Manh Tiểu Nam thấy giác sắc mặt của cô là lạ, lôi cô đi tới phòng y tế, dĩ nhiên trời lạnh thế này cô trúng gió rồi.

Em ngủ không đủ cùng áp lực quá lớn, mấy ngày nay sát hạch, áp lực rất lớn à? Bác sĩ cạo gió quát sau khi đi ra, đưa một chai dầu, nhịn không được dặn dò: Thanh niên các cô không thương tiếc thân thể của chính mình, đến khi bằng tuổi này sẽ hối hận. Uống cạn chai dầu, uống xong liền có thể đi.

Bác sĩ vừa đi, Manh Tiểu Nam lập tức hỏi tới: Sơ Hạ! Không phải suốt đêm hôm qua cậu học bài chứ?

An Sơ Hạ do dự gật đầu một cái: Ừ... Bất quá, cũng không hoàn toàn suốt đêm, cũng ngủ mấy tiếng.

Cậu đúng là điên rồi! Manh Tiểu Nam mắt tràn đầy không nỡ: Còn nói tự tin! Tớ thấy cậu căn bản chính là vì để cho tớ yên tâm nên giả bộ tự tin như vậy. Bằng không cậu cần suốt đêm ôn tập sao?

An Sơ Hạ ngậm miệng, ngửa đầu đem chai dầu một hơi uống cạn.

Được rồi, cuối tuần sẽ có cuộc đấu bóng rỗ với trường cao đẳng Tùng Lập rồi, cậu có muốn tham gia đội cổ động viên không? Dễ dàng thả lỏng tâm tình một chút! Manh Tiểu Nam nói, hai mắt tỏa ra ánh sao: Tớ nghe nói trường cao đẳng Tùng Lập tất cả đều là mỹ nam! Tớ nhất định phải báo danh tham gia đội cổ động viên, Sơ Hạ, cậuđi cùngtớ chứ!

An Sơ Hạ liếc cậu một cái, gõ đầu cậu một cái, tức giận nói rằng: Lời này của cậu nếu như bị Minh Lạc nghe được, cậu ấy không tức giận mới lạ!

Làm sao chứ? Lẽ nào tớ nhìn mỹ nam cũng không được? Manh Tiểu Nam cười hì hì kéo tay cô đi ra khỏi phòng y tế, ít khi được làm càn: Sơ Hạ, cậu theo tớ đi báo danh nha! Danh sách này do nhóm trưởng câu lạc bộ bóng rổ định ra, không phải là của Thất Lục sao? Cậu đi báo danh, thuận tiện để cậu ấy giúp! Thế nào?

Nhưng. An Sơ Hạ xoa Thái Dương: Không phải báo danh vào thứ hai sao? Hôm nay mới thứ sáu, thứ hai rồi hãy nói! Hàn quản gia ở cổng trường chờ tớ, tớ đi trước đây.

Ôi chao? Cậu không xem thiếu gia Thất Lục tập luyện sao? Manh Tiểu Nam kinh ngạc hỏi.

Không đi, mẹ nói là muốn ăn mừng, tớ phải trở về phụ một tay. An Sơ Hạ nói như vậy, nhưng đôi mắt dần ảm đạm, từ khi tấm thông cáo kia được dán tới nay, trong trường người không biết cũng sẽ ở sau lưng cô chỉ trỏ.

Trên mặt cô tuy không có phản ứng gì, thế nhưng trong lòng thật ra vẫn rất không thoải mái. Cô cũng là người, biểu hiện có thể rất kiên cường, thế nhưng nội tâm lại không thể giả bộ là kiên cường được. Cho nên, Khương Viên Viên mở tiệc cũng chỉ là mượn cớ mà thôi.

Manh Tiểu Nam liền vô tư, nên không chú ý tới ánh mắt ảm đạm của cô, gật đầu một cái căn dặn cô ngày hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút liền chạy tới phía câu lạc bộ bóng rổ.

Cô suy nghĩ nếu như giống Manh Tiểu Nam có thể vô tư như thế thì tốt, như vậy không cần suy nghĩ nhiều.

Nhưng bất đắc dĩ hết lần này tới lần khác nội tâm cô lại quá nhạy cảm.

Ô, tôi tưởng là ai ở nơi nào, thì ra là cô. Phía sau truyền đến giọng cười của Hướng Mạn Quỳ, cô ta bước lên trước, đứng trước mặt cô nói rằng: Cảm giác bị người ta mắng gian lận không dễ chịu nha? Hối hận vì bạn tốt của cô sao? Nếu như hối hận, xin tôi, tôi cố gắng nói tốt cho cô một chút, giải quyết linh phân này? Hiện tại bài thi còn chưa đổi, huỷ bỏ, cô có thể có thành tích số học tốt nha!

Hướng Mạn Quỳ trên mặt đầy ý cười, nhưng nụ cười kia lại không chứa thiện ý.

Thực sự cám ơn cô. An Sơ Hạ đứng thẳng người, ánh mắt lạnh thấu xương, lãnh đạm nói rằng: Bất quá, tôi không cần. Lẽ nào cô cho rằng, cô làm một giám khảo ởTư Đế Lan, mặt mũi có thể cao hơn vị hôn thê Hàn Thất Lục? Đừng đùa, tôi mệt chết đi, không muốn cùng cô ở nơi này ầm ĩ.

Đây là lần đầu tiên cô ở trước mặt Hướng Mạn Quỳ mang chiêu vị hôn thê Hàn Thất Lục ra. Sự thực chứng minh, cách làm này, làm cho Hướng Mạn Quỳ rất tức giận.

Mặt Hướng Mạn Quỳ trong nháy mắt trở nên trắng xanh, hướng về phía cô nói rằng: An Sơ Hạ! Cô đừng lấy cái thân phận này tới dọa tôi! Cái thân phận này, vốn là của tôi!

Oh? An Sơ Hạ học dáng dấp Hàn Thất Lục, nửa cười nửa không cười nhíu mày: Vậy thì thật ngại quá, không nghĩ là đoạt thân phận của cô. Cô có gan, cướp về, không có gan, cũng không cần ở trước mặt tôi nói nhảm!
break
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc