Ông nội của tôi muốn đem điều chỉnh độ cao của giường ngủ nhưng mà chân ông vẫn bị buộc lên, có thể điều chỉnh độ cao giường ngủ chứ?
Tiêu Minh Lạc cẩn thận hỏi han, dù sao Tiêu lão gia tuổi cũng không còn tuổi trẻ, tuy bác sĩ nói chẳng qua là gãy xương, nhưng cũng không thể xem thường.
Chân có thể không cần buộc lên nữa, lúc trước chỉ là vì cố định chân để làm giảm bớt đau đớn cho ông ấy, người chờ, tôi lập tức liền đi tới đây. Màn hình rất nhanh tắt, không tới nửa phút, cửa phòng bệnh liền được mở ra, đúng là y tá vừa rồi.
Đã làm phiền cô. Tiêu Minh Lạc dừng lại một chút, đi đến trước mặt An Sơ Hạ, hỏi: Sơ Hạ, đợi lát nữa cô cùng Thất Lục đi về, thuận tiện cùng Giang..
Cái này cậu không cần lo lắng. Hàn Thất Lục đặt chén trà xuống, nhàn nhạt nói: Giang Nam nói dối ba mẹ cô ấy, để tránh cho người trong nhà lo lắng cho nên đã nói mấy ngày nay ở cùng một chỗ với Sơ Hạ, nếu ba mẹ cô ấy hỏi, cậu cứ việc nói giống như vậy đi.
Tiêu Minh Lạc đang muốn đáp lại, Tiêu lão gia liền mở miệng nói: Chuyện này cũng không phải vội vàng. Chờ con bé khỏe mạnh trở lại có thể xuất viện, ông sẽ tự mình đi đến giải thích với cha mẹ nha đầu kia. Nếu không có con bé, khả năng lão thái bà sẽ bị nguy hiểm rồi.
Hứa Niệm Niệm ngồi không yên khi nghe xong Tiêu lão gia nói như vậy, cô ta lập tức cực kỳ mất hứng mà đứng lên nói: Lão thái gia, chuyện này người đừng quá để ở trong lòng. Con tin tưởng, bất luận là người nào đi ngang qua, đều đã hỗ trợ báo động.
Cô dường như còn không có nắm rõ tình hình. An Sơ Hạ thật sự nhịn không nổi, đề cao âm lượng nói: Giang Nam không chỉ là hỗ trợ báo động còn giúp việc nhanh chóng cứu người, cho nên cậu ấy hiện tại mới thành ra như vậy, cho là chỉ báo cảnh sát có thể làm một thân bị thương như vậy không?
Tôi cũng không biết. Hứa Niệm Niệm hung hăng mà trợn trắng mắt nói: Thương thế kia là cố ý làm hay là đơn thuần vì cứu người mà biến thành như vậy, ai mà biết được?
An Sơ Hạ nắm chặt quả đấm, cố nén kích động muốn xông lên cùng Hứa Niệm Niệm đánh một trận.
Nói xấu lớp bọn họ dựa vào Tố Viện mới có thể giành giải nhất làm báo tường còn chưa tính, lại còn nói Giang Nam là cố ý làm cho mình toàn thân bị thương để được thương hại sao.
Quả thực là... Hơi quá đáng!
Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi! Đủ rồi!
Giọng nói bốn người cơ hồ là đồng thời nói ra, Tiêu lão thái gia biểu tình có vẻ có chút không kiên nhẫn, chủ tịch Hứa thì sắc mặt u ám, còn có hai người ở trên mặt hiện rõ sự tức giận là Tiêu Minh Lạc cùng Hàn Thất Lục.
Hồ đồ! Mẹ Hứa không vừa lòng mà trừng mắt nhìn Hứa Niệm Niệm đẩy cánh tay cô ta nói: Chờ Giang tiểu thư tỉnh lại con lập tức đi nói xin lỗi cho mẹ!
Đã tỉnh lại? Hứa Niệm Niệm theo chóp mũi phát xuất một tiếng hừ lạnh xem thường: Trong phòng bệnh ồn ào như vậy, Giang Nam còn có thể ngủ được?
An Sơ Hạ chú ý tới tay cử động của Manh Tiểu Nam, mặt không biến sắc mà đem tay của mình phủ lên trên tay của Giang Nam, trong lòng bàn tay âm thầm dùng lực ý muốn bảo Manh Tiểu Nam phải bình tĩnh. Cũng đã giả bộ ngủ đến bây giờ, cho dù tức giận cũng phải tiếp tục nhẫn nhịn!
Con câm miệng cho mẹ! Người nói chuyện chính là chủ tịch Hứa, sắc mặt ông ta tối tăm mà đứng dậy, giọng cương quyết hướng về Hứa Niệm Niệm nói: Khi nào thì học được tính tình nóng nảy như vậy! Con hiện tại về nhà cho cha, ở nhà mà kiểm điểm lại bản thân thật tốt!
Kiểm điểm lại bản thân? Hứa Niệm Niệm hung hăng cắn môi, khóe mắt muốn rơi lệ: Dựa vào cái gì? Cha từ trước đến nay đều không có hung dữ với con như vậy!
Niệm niệm, nghe lời! Con đi về trước! Mẹ Hứa híp mắt, ý bảo cô ta bên kia xem Tiêu lão thái gia đang nhìn.
Hứa Niệm Niệm này mới ý thức được còn có Tiêu lão thái gia ở đây, cô ta lập tức cắn chặt môi dưới cũng không nói thêm gì, trong lòng thầm mắng mình sao có thể quên nơi này còn có Tiêu lão thái gia chứ. Đều do Giang Nam kia, Giang Nam đáng chết! Nếu không có tiện nhân Giang Nam này, cô ta cũng sẽ không khống chế được cảm xúc!
Xong rồi, ngài cảm thấy cái góc độ này có thoải mái không? Cô y tá dè dặt hỏi, nhiều người chăm sóc như vậy nhất định là nhân vật lớn, cô cũng không dám có nửa điểm thất lễ, rất có khả năng sẽ mất việc nha.
Được rồi, cám ơn cô. Tiêu lão thái gia nói xong, hướng về phía Hứa Niệm Niệm nói: Con cũng không cần đi, vừa lúc ông có chuyện muốn nói liên quan đến con, ngồi đi.
Này... Mẹ Hứa cùng chủ tịch Hứa liếc nhau một cái, nhìn thoáng qua Hứa Niệm Niệm, Hứa Niệm Niệm vội vàng ngồi trở lại vị trí.
Ông nội, người tới cùng muốn nói gì? Còn phải tận lực điều chỉnh độ cao giường ngủ ngồi dậy? Tiêu Minh Lạc nghi ngờ hỏi.
Không phải chỉ có Tiêu Minh Lạc, mọi người trong căn phòng đều rất tò mò Tiêu lão gia muốn nói chuyện gì, không khí lập tức ngưng trọng. Đương nhiên, chỉ có một người biểu tình có vẻ cực kì bình tĩnh, thậm chí sắc mặt của ông ấy còn hiện ra biểu tình trò hay lập tức liền muốn diễn rồi.
Người này, chính là Lăng lão thái gia, cả phòng chỉ có ông vẫn không lo lắng mà uống trà. Tiêu lão thái gia không trả lời câu hỏi của Tiêu Minh Lạc, chẳng qua là vỗ tay anh ta một chút, nói: Đi, đi qua đó nói lời xin lỗi.
Xin lỗi? ánh mắt Tiêu Minh Lạc hơi ngẩn ra, thật sự là không hiểu nổi ông nội là làm cái gì, nhưng ông nội mặc dù cố chấp, làm việc sẽ không có đạo lý, anh gật đầu một cái, xoay người, sãi bước đi đến người ngồi ở bàn bên cạnh, trước mặt Hứa Niệm Niệm, khom người nói: Thực xin lỗi. Hứa Niệm Niệm đầu đầy mờ mịt mà đứng lên: Minh Lạc... anh...
Lão già ta vốn là nghĩ muốn chậm chút tuyên bố chuyện này, nhưng là nếu tất cả mọi người đều ở đây, chuyện này sớm nói trễ gì cũng nói, chẳng bằng hiện tại nói luôn thôi. Tiêu lão gia thật sâu thở dài một hơi: Chủ tịch Hứa, Hứa phu nhân, thật sự là xin lỗi, Niệm Niệm cùng Minh Lạc nhà chúng ta vẫn lại là giải trừ hôn ước đi!
Khiếp sợ! Vô cùng khiếp sợ!
Yên tĩnh! Yên tĩnh như chết!
Tất cả mọi người đều cứng ngắc, ngay cả người nằm ở trên giường bệnh Manh Tiểu Nam tay cũng run lên một cái.
Tại sao?! Hứa Niệm Niệm dẫn đầu kêu lên, nước mắt so với thanh âm của cô ta còn nhanh một bước mà hạt lớn hạt nhỏ rơi xuống: Tại sao phải giải trừ hôn ước?! Ban đầu không phải đã nói rồi sao? Tiêu gia chỉ nhận một mình con làm cháu dâu sao! Tại sao?!
Đủ rồi! Chủ tịch Hứa lạnh lùng nói xong, quay đầu nhìn mẹ Hứa liếc mắt một cái nói: Dẫn con đi ra ngoài, đừng để nó ở chỗ này nổi điên!
Được... Mẹ Hứa từ trong sự kinh ngạc phục hồi tinh thần, kéo Hứa Niệm Niệm muốn đi.
Con không đi! Hứa Niệm Niệm gạt tay Hứa mẹ, vài bước vọt tới trước giường Giang Nam: Giang Nam! Cô đừng có giả chết! Cô cho đứng lên cho tôi!
Giọng nói cực lớn, đến độ có thể làm cho lỗ tai người ta cảm thấy không thoải mái, giả bộ ngủ, đã không được.
Manh Tiểu Nam mở mắt, không nói một lời. Cô cũng không biết lúc này nên nói cái gì. Mà còn tâm tình của cô cũng rất phức tạp, trong lòng tựa hồ cũng không vui, ngực muộn phiền, nhưng là không nói được đây là vì cái gì. Nói không vui đi, thật giống như không cần thiết. Hứa Niệm Niệm cùng Tiêu Minh Lạc giải trừ hôn ước hữu danh vô thực, cô theo lý phải làm cảm thấy cao hứng mới đúng. Nhưng... Loại này tâm tình phức tạp không nói lên được cảm giác là cái gì này?
Cô rốt cục đồng ý đã tỉnh lại? Hứa Niệm Niệm hung tợn nói: Tôi muốn đánh chết cô! Đánh chết cô!
Cô gào thét liền hướng trước mặt nhào tới, An Sơ Hạ lập tức liền ngăn cản Hứa Niệm Niệm, bắt được cổ tay cô ta: Hứa Niệm Niệm, đừng làm loạn, cô làm như vậy, chuyện càng thêm tệ hại.
Cô là cái thá gì, cũng dám ngăn cản tôi? Hứa Niệm Niệm giật khỏi tay An Sơ Hạ, nhưng là trong nháy mắt tiếp theo, cổ tay của cô ta đã bị người nào đó gắt gao túm chặt.
Cô ta quay đầu lại, biểu tình lập tức ảm đạm tiếp xuống: Cha...
Còn không đủ mất mặt? Ta rốt cuộc như thế nào sinh ra đứa con gái như con! chủ tịch Hứa không lưu tình chút nào mà túm cô ta đến trước mặt chỗ mẹ Tiêu, lạnh lùng nói: Đem nó mang về cho tôi!
Tôi hận các người! Hận các người! Cô ta hướng tất cả mọi người hô to một tiếng, thừa dịp mọi người không kịp có phản ứng, nhanh chóng đi chạy đi bên ngoài phòng bệnh.
Niệm Niệm! Mẹ Tiêu vội vàng đuổi theo.
Sơ Hạ, tớ bây giờ nên làm gì? Nói gì? Manh Tiểu Nam mặt sửng sốt hỏi, bộ dáng hơi có chút đáng yêu, không thể làm gì khác hơn là hỏi An Sơ Hạ.
An Sơ Hạ lắc đầu: Tớ cũng không biết, dù sao, trước cái gì cũng không được nói đi.
Ừ. Manh Tiểu Nam gật gật đầu, tay không tự chủ được mà siết chặt ga trải giường.
Chủ tịch Hứa trên mặt mang nụ cười cứng ngắc, chà xát tay đi vài bước lên trước, Manh Tiểu Nam cũng cho là ông ta có thể sẽ động thủ đánh người, nhưng không có nghĩ tới là, Chủ tịch Hứa hướng về phía Tiêu lão thái gia thật sâu cúi mình, sau đó đứng thẳng người, thở dài một hơi nói: Ngài không cần hướng tôi giải thích cái gì, tôi trong lòng rất rõ ràng Niệm Niệm đứa nhỏ này, quả thật không xứng với Minh Lạc. Mặc dù không làm được thông gia, nhưng là chúng ta vẫn là bạn hợp tác!
Cao nhân quả nhiên là cao nhân, đến mức này lại vẫn có thể cười được. An Sơ Hạ không nhịn ở trong lòng cảm khái nói.
Cậu nói rất đúng, hi vọng quan hệ hai nhà chúng ta không bởi vì chuyện này liền cứng ngắc. Không bằng như vậy đi, khu mảnh đất Tây Lâm kia cậu không phải cạnh tranh đấu thầu thua bởi ta sao? Ta hôm nào để cho trợ lý đem giấy tờ đất đưa qua cho cậu đi. Tiêu lão thái gia một bộ dạng nhẹ nhàng nhưng là trong ánh mắt vẫn mang theo chút áy náy.
Dù sao cũng là ông hủy cưới trước, con gái người ta còn là một tiểu cô nương, lần này nhất định bị không ít kích thích, một điểm này trả giá, mặc dù mảnh đất kia giá trị chín con số. Chủ tịch Hứa nụ cười trên mặt cứng đờ: Người... Này cũng không cần rồi.
Không cần chối từ. Tiêu lão thái gia thái độ kiên định, đây là cái giá mà ông phải trả, nếu như ban đầu không phải gấp như vậy cùng Hứa gia quyết định hôn ước, một loạt chuyện phía sau này, bao gồm tai nạn xe cộ, có lẽ cũng sẽ không phát sinh, nếu như ban đầu liền tiếp nhận Giang Nam...Nhưng là chuyện đã rồi không có nếu.
Nếu người kiên trì, tôi đây phải cám ơn người rồi! Đổng sự trưởng Hứa cũng không tiêp tục từ chối, cúi người chào liền cáo từ.
Đi đưa tiễn chủ tịch Hứa, kêu thêm người hộ tống, tránh cho ở bên ngoài bị ký giả vây quanh. Tiêu lão gia phân phó trợ lý đi, tiện đà quay đầu nhìn về phía Manh Tiểu Nam Ôi ôi cười một tiếng nói: Giả bộ ngủ không thể tỉnh dậy cảm giác cực kỳ không thoải mái đúng không?